Tác giả:

Tối nay, Lục Già có một bữa tiệc cưới phải tham gia, cô dâu Mạnh Điềm Điềm là bạn tốt hồi trung học của cô. Bắt đầu là bạn cùng bàn, sau khi cho nhau mượn mấy quyển tạp chí linh tinh thì tình cảm trở nên gắn bó khăng khít. Lúc đó Mạnh Điềm Điềm thường mua “Tri âm”, còn cô thì thích “Tiểu thuyết nguyệt báo”; hai đứa nhỏ yêu thích văn học là thế vậy mà lúc thi tốt nghiệp cũng chẳng phát huy được chút văn vẻ nào. Kết thúc kỳ thi, Mạnh Điềm Điềm ở lại phía nam học Đại học; còn cô phải đi ra phương bắc, điểm số của cô vừa đủ với nguyện vọng một nhưng tiếc là lại bị điều chuyển. Sau khi tốt nghiệp Đại học, Lục Già vẫn ở lại phương bắc; Mạnh Điềm Điềm và bạn trai Chung Tiến cùng nhau mở nhà hàng lẩu lớn nhất tại Đông Châu, một đường tình yêu thuận lợi, buôn bán phát đạt. Khoảng cách giữa hai miền nam bắc xa xôi, thật may là tình bạn của hai người vẫn không thay đổi; thỉnh thoảng lại cùng nhau tán gẫu đôi câu vui buồn. Mạnh Điềm Điềm kiên trì lấy phiếu ưu đãi miễn phí của nhà hàng lẩu dụ dỗ…

Chương 13-2: Ngoại truyện nhỏ: chuyện 100 đồng tiền - bản đầy đủ

Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng TaTác giả: Tùy Hầu ChâuTruyện Ngôn TìnhTối nay, Lục Già có một bữa tiệc cưới phải tham gia, cô dâu Mạnh Điềm Điềm là bạn tốt hồi trung học của cô. Bắt đầu là bạn cùng bàn, sau khi cho nhau mượn mấy quyển tạp chí linh tinh thì tình cảm trở nên gắn bó khăng khít. Lúc đó Mạnh Điềm Điềm thường mua “Tri âm”, còn cô thì thích “Tiểu thuyết nguyệt báo”; hai đứa nhỏ yêu thích văn học là thế vậy mà lúc thi tốt nghiệp cũng chẳng phát huy được chút văn vẻ nào. Kết thúc kỳ thi, Mạnh Điềm Điềm ở lại phía nam học Đại học; còn cô phải đi ra phương bắc, điểm số của cô vừa đủ với nguyện vọng một nhưng tiếc là lại bị điều chuyển. Sau khi tốt nghiệp Đại học, Lục Già vẫn ở lại phương bắc; Mạnh Điềm Điềm và bạn trai Chung Tiến cùng nhau mở nhà hàng lẩu lớn nhất tại Đông Châu, một đường tình yêu thuận lợi, buôn bán phát đạt. Khoảng cách giữa hai miền nam bắc xa xôi, thật may là tình bạn của hai người vẫn không thay đổi; thỉnh thoảng lại cùng nhau tán gẫu đôi câu vui buồn. Mạnh Điềm Điềm kiên trì lấy phiếu ưu đãi miễn phí của nhà hàng lẩu dụ dỗ… "Buổi sáng hôm nay Lục Già có đánh mất 100 đồng ở sân thể dục, nếu các em có nhặt được thì trả lại cho bạn nhé. Mặt khác các em phải chú ý giữ tiền hay đồ có giá trị của mình cẩn thận. Các em xem hiện tại bạn học Lục Già đau lòng như thế nào."Thầy Trương nói xong, Lục Già xấu hổ còn hơn cả đau lòng, úp nửa mặt xuống bàn không ngóc đầu lên nổi. Một vài bạn học nhiệt tình trong lớp chạy qua an ủi cô, cũng hỏi chi tiết xem đánh rơi một tờ 100 đồng hay là hai tờ 50 đồng. Đối với sự thương tâm của Lục Già, bọn họ ít nhiều cũng có chút cảm thông.Từ Gia Tu cũng đi tới chỗ này nhưng không phải là quan tâm đến Lục Già, mà là nói với nam sinh ngồi bên cạnh cô: "Đi, chúng ta xuống dưới chơi đá bóng."Cô quay mặt sang hướng khác, tiếp tục khổ sở.Kết quả, sau khi Từ Gia Tu chơi bóng trở về, sự tình đột nhiên lại có chuyển biến —— Từ Gia Tu nhặt được tiền của cô. Anh ném cho cô tờ 100 đồng, giọng điệu thật không khách khí: "Lần sau cẩn thận một chút."Sau khi Lục Già đánh mất 100 đồng, Từ Gia Tu tự lấy tiền của mình ra bù vào, lúc này vấn đề bắt đầu nảy sinh: Bữa trưa của bạn học Từ Gia Tu phải làm sao bây giờ?"Có người" ăn ở đều tại trường học thì dù không có tiền cũng chẳng có gì phải lo lắng, nhưng anh thì có được như vậy đâu? Từ Gia Tu thực sự cảm thấy mình hành động quá nông nổi rồi.Bên kia, Lục Già tìm lại được tiền thì vui vẻ mời mấy bạn nữ trong lớp đi ăn kem. Bên này, Từ Gia Tu chạy đi tìm một bạn học nam tương đối thân thiết, tuy là lần đầu tiên đi vay tiền nhưng động tác cùng phương pháp tương đối thành thạo. Anh khoác tay lên bả vai của bạn học nam: "Trong túi có tiền không?"Bạn học nam lập tức cảnh giác, có điều vẫn lấy ra tờ 10 đồng nhăn nhúm: "Chỉ có từng này thôi."Từ Gia Tu: "Cám ơn, ngày mai sẽ trả lại cậu."Bạn học nam: "Không được, tớ còn phải để 5 đồng ăn cơm trưa nữa."Được rồi, vậy thì chia đôi mỗi người 5 đồng đi.Chỉ có 5 đồng tiền, không chỉ phải ăn cơm trưa, mà còn phải mất 2 đồng đi xe bus về nhà. Còn lại 3 đồng thì cơm trưa mua được chẳng thấm vào đâu. Đúng lúc này, Lục Già bưng một khay đồ ăn đi tới, còn ôm thêm một bình đồ uống.Có người hỏi Lục Già: "Sao cậu mua nhiều vậy?"Lục Già cười hì hì: "Mình ăn nhiều lắm đó."Sự thật là, cô tìm lại được tiền, cảm thấy vô cùng hạnh phúc nên thầm nghĩ cứ tiêu pha lãng phí để hưởng thụ một ngày đi.Từ Gia Tu: "..." Đứng trước khay giá đỗ và cải trắng gắp đến mỏi nhừ tay!

"Buổi sáng hôm nay Lục Già có đánh mất 100 đồng ở sân thể dục, nếu các em có nhặt được thì trả lại cho bạn nhé. Mặt khác các em phải chú ý giữ tiền hay đồ có giá trị của mình cẩn thận. Các em xem hiện tại bạn học Lục Già đau lòng như thế nào."

Thầy Trương nói xong, Lục Già xấu hổ còn hơn cả đau lòng, úp nửa mặt xuống bàn không ngóc đầu lên nổi. Một vài bạn học nhiệt tình trong lớp chạy qua an ủi cô, cũng hỏi chi tiết xem đánh rơi một tờ 100 đồng hay là hai tờ 50 đồng. Đối với sự thương tâm của Lục Già, bọn họ ít nhiều cũng có chút cảm thông.

Từ Gia Tu cũng đi tới chỗ này nhưng không phải là quan tâm đến Lục Già, mà là nói với nam sinh ngồi bên cạnh cô: "Đi, chúng ta xuống dưới chơi đá bóng."

Cô quay mặt sang hướng khác, tiếp tục khổ sở.

Kết quả, sau khi Từ Gia Tu chơi bóng trở về, sự tình đột nhiên lại có chuyển biến —— Từ Gia Tu nhặt được tiền của cô. Anh ném cho cô tờ 100 đồng, giọng điệu thật không khách khí: "Lần sau cẩn thận một chút."

Sau khi Lục Già đánh mất 100 đồng, Từ Gia Tu tự lấy tiền của mình ra bù vào, lúc này vấn đề bắt đầu nảy sinh: Bữa trưa của bạn học Từ Gia Tu phải làm sao bây giờ?

"Có người" ăn ở đều tại trường học thì dù không có tiền cũng chẳng có gì phải lo lắng, nhưng anh thì có được như vậy đâu? Từ Gia Tu thực sự cảm thấy mình hành động quá nông nổi rồi.

Bên kia, Lục Già tìm lại được tiền thì vui vẻ mời mấy bạn nữ trong lớp đi ăn kem. Bên này, Từ Gia Tu chạy đi tìm một bạn học nam tương đối thân thiết, tuy là lần đầu tiên đi vay tiền nhưng động tác cùng phương pháp tương đối thành thạo. Anh khoác tay lên bả vai của bạn học nam: "Trong túi có tiền không?"

Bạn học nam lập tức cảnh giác, có điều vẫn lấy ra tờ 10 đồng nhăn nhúm: "Chỉ có từng này thôi."

Từ Gia Tu: "Cám ơn, ngày mai sẽ trả lại cậu."

Bạn học nam: "Không được, tớ còn phải để 5 đồng ăn cơm trưa nữa."

Được rồi, vậy thì chia đôi mỗi người 5 đồng đi.

Chỉ có 5 đồng tiền, không chỉ phải ăn cơm trưa, mà còn phải mất 2 đồng đi xe bus về nhà. Còn lại 3 đồng thì cơm trưa mua được chẳng thấm vào đâu. Đúng lúc này, Lục Già bưng một khay đồ ăn đi tới, còn ôm thêm một bình đồ uống.

Có người hỏi Lục Già: "Sao cậu mua nhiều vậy?"

Lục Già cười hì hì: "Mình ăn nhiều lắm đó."

Sự thật là, cô tìm lại được tiền, cảm thấy vô cùng hạnh phúc nên thầm nghĩ cứ tiêu pha lãng phí để hưởng thụ một ngày đi.

Từ Gia Tu: "..." Đứng trước khay giá đỗ và cải trắng gắp đến mỏi nhừ tay!

Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng TaTác giả: Tùy Hầu ChâuTruyện Ngôn TìnhTối nay, Lục Già có một bữa tiệc cưới phải tham gia, cô dâu Mạnh Điềm Điềm là bạn tốt hồi trung học của cô. Bắt đầu là bạn cùng bàn, sau khi cho nhau mượn mấy quyển tạp chí linh tinh thì tình cảm trở nên gắn bó khăng khít. Lúc đó Mạnh Điềm Điềm thường mua “Tri âm”, còn cô thì thích “Tiểu thuyết nguyệt báo”; hai đứa nhỏ yêu thích văn học là thế vậy mà lúc thi tốt nghiệp cũng chẳng phát huy được chút văn vẻ nào. Kết thúc kỳ thi, Mạnh Điềm Điềm ở lại phía nam học Đại học; còn cô phải đi ra phương bắc, điểm số của cô vừa đủ với nguyện vọng một nhưng tiếc là lại bị điều chuyển. Sau khi tốt nghiệp Đại học, Lục Già vẫn ở lại phương bắc; Mạnh Điềm Điềm và bạn trai Chung Tiến cùng nhau mở nhà hàng lẩu lớn nhất tại Đông Châu, một đường tình yêu thuận lợi, buôn bán phát đạt. Khoảng cách giữa hai miền nam bắc xa xôi, thật may là tình bạn của hai người vẫn không thay đổi; thỉnh thoảng lại cùng nhau tán gẫu đôi câu vui buồn. Mạnh Điềm Điềm kiên trì lấy phiếu ưu đãi miễn phí của nhà hàng lẩu dụ dỗ… "Buổi sáng hôm nay Lục Già có đánh mất 100 đồng ở sân thể dục, nếu các em có nhặt được thì trả lại cho bạn nhé. Mặt khác các em phải chú ý giữ tiền hay đồ có giá trị của mình cẩn thận. Các em xem hiện tại bạn học Lục Già đau lòng như thế nào."Thầy Trương nói xong, Lục Già xấu hổ còn hơn cả đau lòng, úp nửa mặt xuống bàn không ngóc đầu lên nổi. Một vài bạn học nhiệt tình trong lớp chạy qua an ủi cô, cũng hỏi chi tiết xem đánh rơi một tờ 100 đồng hay là hai tờ 50 đồng. Đối với sự thương tâm của Lục Già, bọn họ ít nhiều cũng có chút cảm thông.Từ Gia Tu cũng đi tới chỗ này nhưng không phải là quan tâm đến Lục Già, mà là nói với nam sinh ngồi bên cạnh cô: "Đi, chúng ta xuống dưới chơi đá bóng."Cô quay mặt sang hướng khác, tiếp tục khổ sở.Kết quả, sau khi Từ Gia Tu chơi bóng trở về, sự tình đột nhiên lại có chuyển biến —— Từ Gia Tu nhặt được tiền của cô. Anh ném cho cô tờ 100 đồng, giọng điệu thật không khách khí: "Lần sau cẩn thận một chút."Sau khi Lục Già đánh mất 100 đồng, Từ Gia Tu tự lấy tiền của mình ra bù vào, lúc này vấn đề bắt đầu nảy sinh: Bữa trưa của bạn học Từ Gia Tu phải làm sao bây giờ?"Có người" ăn ở đều tại trường học thì dù không có tiền cũng chẳng có gì phải lo lắng, nhưng anh thì có được như vậy đâu? Từ Gia Tu thực sự cảm thấy mình hành động quá nông nổi rồi.Bên kia, Lục Già tìm lại được tiền thì vui vẻ mời mấy bạn nữ trong lớp đi ăn kem. Bên này, Từ Gia Tu chạy đi tìm một bạn học nam tương đối thân thiết, tuy là lần đầu tiên đi vay tiền nhưng động tác cùng phương pháp tương đối thành thạo. Anh khoác tay lên bả vai của bạn học nam: "Trong túi có tiền không?"Bạn học nam lập tức cảnh giác, có điều vẫn lấy ra tờ 10 đồng nhăn nhúm: "Chỉ có từng này thôi."Từ Gia Tu: "Cám ơn, ngày mai sẽ trả lại cậu."Bạn học nam: "Không được, tớ còn phải để 5 đồng ăn cơm trưa nữa."Được rồi, vậy thì chia đôi mỗi người 5 đồng đi.Chỉ có 5 đồng tiền, không chỉ phải ăn cơm trưa, mà còn phải mất 2 đồng đi xe bus về nhà. Còn lại 3 đồng thì cơm trưa mua được chẳng thấm vào đâu. Đúng lúc này, Lục Già bưng một khay đồ ăn đi tới, còn ôm thêm một bình đồ uống.Có người hỏi Lục Già: "Sao cậu mua nhiều vậy?"Lục Già cười hì hì: "Mình ăn nhiều lắm đó."Sự thật là, cô tìm lại được tiền, cảm thấy vô cùng hạnh phúc nên thầm nghĩ cứ tiêu pha lãng phí để hưởng thụ một ngày đi.Từ Gia Tu: "..." Đứng trước khay giá đỗ và cải trắng gắp đến mỏi nhừ tay!

Chương 13-2: Ngoại truyện nhỏ: chuyện 100 đồng tiền - bản đầy đủ