Tại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang…
Chương 16
Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu TuyếtTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Ngôn TìnhTại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang… Đợi tới lúc ổn định lại tinh thần sau chấn động mà tiếng khóc của Diệp lão gây ra, Diêu Tuyết liền thở dài…sợ cái gì là cái đó tới. Quả nhiên, theo sau Diệp lão là cả gia đình Diệp gia, Diệp Chấn Phàm nghiêm mặt còn Diệp phu nhân lại dùng ánh mắt dịu dàng đầy trách móc luôn có sức công phá lớn của mình làm cho da đầu của Diêu Tuyết run lên. Diệp Chỉ Linh càng trực tiếp hơn, vừa nhìn thấy Diêu Tuyết ở trên giường liền bổ nhào lên người cô khóc bù lu bù loa. Diêu Tuyết bình sinh sợ nhất là nhìn thấy nước mắt con gái, vừa nhìn thấy Diệp Chỉ Linh khóc lập tức nộp vũ khí đầu hàng sau đó bị khiêng về Diệp gia dưỡng thương. Kế hoạch trước đó của Diêu Tuyết lại hoàn toàn bị ngâm nước nóng, xem ra kì này trước khi hoàn toàn khỏi hẳn cô sẽ không thể bước nửa bước khỏi Diệp gia, haiz…Mấy người Lâm Nguyệt Dao sau đó biết được Diêu Tuyết là người Diệp gia thì vô cùng kinh ngạc, nhất là Lâm Nguyệt Dao ngày hôm đó chứng kiến toàn bộ quá trình Diêu Tuyết nộp khí giới đầu hàng sau đó bị khiêng về Diệp gia thì càng khỏi phải nói, mắt chữ a mồm chữ o suốt toàn quá trình luôn. Nhưng mà biết được Diêu Tuyết có quan hệ với người Diệp Gia thì việc cô bị tìm ra cũng là điều dễ hiểu thôi, bởi vì nhóm người bọn họ tuy đồng ý với Diêu Tuyết là không tiết lộ chuyện Diêu Tuyết bị thương nhưng cũng là đối với người ngoài mà thôi, còn đối với người trong nhà bọn họ lại là không hề giấu diếm. Dĩ nhiên nếu Diêu Tuyết là người bình thường thì chuyện này đã không có gì để nói, cố tình cô lại là người Diệp gia mà quan hệ của nhà bọn họ đối với Diệp gia cũng không phải là xa lạ, vì thế chuyện này trong lúc đánh cờ bị ông nội của Hàn Băng Nhạn vô tình nói ra mới bị Diệp lão biết được.Cuộc sống của Diêu Tuyết trong suốt thời gian dưỡng thương thật đúng là vô cùng buồn tẻ, nhưng cô cũng không dám mở miệng than vãn một chút nào. Bởi vì hôm đó sau khi bị tóm được tại bệnh viện Diêu Tuyết liền bị một trận giáo huấn nhớ đời, ngay cả Diệp Chấn Phàm bình thường hiền lành ít nói cũng không nhịn được giáo huấn cô mấy câu. Sau đó Diêu Tuyết liền bị bắt phải cam đoan từ nay tuyệt đối không được phép tái phạm lại còn phải nghiêm chỉnh chấp hành một loạt chú ý, cấm đoán của bác sĩ mới được tạm thời buông tha.Suốt hơn nửa thời gian dưỡng thương của Diêu Tuyết đều trôi qua trên giường, bị mọi người trong nhà chăm sóc, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, đối với Diêu Tuyết đây quả thực là một loại tra tấn ngọt ngào. Bởi thế cho nên phần đa thời gian cô đành lấy sách ra học, làm cho thành tích của Diêu Tuyết sau khi được phép trở lại trường học không những không giảm xuống mà còn tăng vọt bất ngờ, bài kiểm tra tháng ngay sau đó điểm của Diêu Tuyết thậm chí vượt qua Phương Viễn và Hàn Băng Nhạn vươn lên đứng thứ 3 toàn khối khiến cho Lăng Chính Phong đứng một bên đập bàn đòi bị thương để nâng cao điểm, bị Lâm Nguyệt Dao không khách khí cầm ghế đuổi chạy mấy vòng.Cũng trong thời gian dưỡng thương này, Diêu Tuyết lần đầu tiên gặp được vị đại thiếu gia thiên tài trong miệng mọi người của Diệp gia – Diệp Vũ Thiên trở về qua năm mới với cả nhà. Không thể không nói cảm xúc đầu tiên của Diêu Tuyết sau khi gặp Diệp Vũ Thiên đó là… chàng thiếu niên tuấn mĩ, dịu dàng và….. phúc hắc.
Đợi tới lúc ổn định
lại tinh thần sau chấn động mà tiếng khóc của Diệp lão gây ra, Diêu
Tuyết liền thở dài…sợ cái gì là cái đó tới. Quả nhiên, theo sau Diệp lão là cả gia đình Diệp gia, Diệp Chấn Phàm nghiêm mặt còn Diệp phu nhân
lại dùng ánh mắt dịu dàng đầy trách móc luôn có sức công phá lớn của
mình làm cho da đầu của Diêu Tuyết run lên. Diệp Chỉ Linh càng trực tiếp hơn, vừa nhìn thấy Diêu Tuyết ở trên giường liền bổ nhào lên người cô
khóc bù lu bù loa. Diêu Tuyết bình sinh sợ nhất là nhìn thấy nước mắt
con gái, vừa nhìn thấy Diệp Chỉ Linh khóc lập tức nộp vũ khí đầu hàng
sau đó bị khiêng về Diệp gia dưỡng thương. Kế hoạch trước đó của Diêu
Tuyết lại hoàn toàn bị ngâm nước nóng, xem ra kì này trước khi hoàn toàn khỏi hẳn cô sẽ không thể bước nửa bước khỏi Diệp gia, haiz…
Mấy người Lâm Nguyệt Dao sau đó biết được Diêu Tuyết là người Diệp gia
thì vô cùng kinh ngạc, nhất là Lâm Nguyệt Dao ngày hôm đó chứng kiến
toàn bộ quá trình Diêu Tuyết nộp khí giới đầu hàng sau đó bị khiêng về
Diệp gia thì càng khỏi phải nói, mắt chữ a mồm chữ o suốt toàn quá trình luôn. Nhưng mà biết được Diêu Tuyết có quan hệ với người Diệp Gia thì
việc cô bị tìm ra cũng là điều dễ hiểu thôi, bởi vì nhóm người bọn họ
tuy đồng ý với Diêu Tuyết là không tiết lộ chuyện Diêu Tuyết bị thương
nhưng cũng là đối với người ngoài mà thôi, còn đối với người trong nhà
bọn họ lại là không hề giấu diếm. Dĩ nhiên nếu Diêu Tuyết là người bình
thường thì chuyện này đã không có gì để nói, cố tình cô lại là người
Diệp gia mà quan hệ của nhà bọn họ đối với Diệp gia cũng không phải là
xa lạ, vì thế chuyện này trong lúc đánh cờ bị ông nội của Hàn Băng Nhạn
vô tình nói ra mới bị Diệp lão biết được.
Cuộc sống của Diêu
Tuyết trong suốt thời gian dưỡng thương thật đúng là vô cùng buồn tẻ,
nhưng cô cũng không dám mở miệng than vãn một chút nào. Bởi vì hôm đó
sau khi bị tóm được tại bệnh viện Diêu Tuyết liền bị một trận giáo huấn
nhớ đời, ngay cả Diệp Chấn Phàm bình thường hiền lành ít nói cũng không
nhịn được giáo huấn cô mấy câu. Sau đó Diêu Tuyết liền bị bắt phải cam
đoan từ nay tuyệt đối không được phép tái phạm lại còn phải nghiêm chỉnh chấp hành một loạt chú ý, cấm đoán của bác sĩ mới được tạm thời buông
tha.
Suốt hơn nửa thời gian dưỡng thương của Diêu Tuyết đều
trôi qua trên giường, bị mọi người trong nhà chăm sóc, canh giữ vô cùng
nghiêm ngặt, đối với Diêu Tuyết đây quả thực là một loại tra tấn ngọt
ngào. Bởi thế cho nên phần đa thời gian cô đành lấy sách ra học, làm cho thành tích của Diêu Tuyết sau khi được phép trở lại trường học không
những không giảm xuống mà còn tăng vọt bất ngờ, bài kiểm tra tháng ngay
sau đó điểm của Diêu Tuyết thậm chí vượt qua Phương Viễn và Hàn Băng
Nhạn vươn lên đứng thứ 3 toàn khối khiến cho Lăng Chính Phong đứng một
bên đập bàn đòi bị thương để nâng cao điểm, bị Lâm Nguyệt Dao không
khách khí cầm ghế đuổi chạy mấy vòng.
Cũng trong thời gian
dưỡng thương này, Diêu Tuyết lần đầu tiên gặp được vị đại thiếu gia
thiên tài trong miệng mọi người của Diệp gia – Diệp Vũ Thiên trở về qua
năm mới với cả nhà. Không thể không nói cảm xúc đầu tiên của Diêu Tuyết
sau khi gặp Diệp Vũ Thiên đó là… chàng thiếu niên tuấn mĩ, dịu dàng
và….. phúc hắc.
Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu TuyếtTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Ngôn TìnhTại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang… Đợi tới lúc ổn định lại tinh thần sau chấn động mà tiếng khóc của Diệp lão gây ra, Diêu Tuyết liền thở dài…sợ cái gì là cái đó tới. Quả nhiên, theo sau Diệp lão là cả gia đình Diệp gia, Diệp Chấn Phàm nghiêm mặt còn Diệp phu nhân lại dùng ánh mắt dịu dàng đầy trách móc luôn có sức công phá lớn của mình làm cho da đầu của Diêu Tuyết run lên. Diệp Chỉ Linh càng trực tiếp hơn, vừa nhìn thấy Diêu Tuyết ở trên giường liền bổ nhào lên người cô khóc bù lu bù loa. Diêu Tuyết bình sinh sợ nhất là nhìn thấy nước mắt con gái, vừa nhìn thấy Diệp Chỉ Linh khóc lập tức nộp vũ khí đầu hàng sau đó bị khiêng về Diệp gia dưỡng thương. Kế hoạch trước đó của Diêu Tuyết lại hoàn toàn bị ngâm nước nóng, xem ra kì này trước khi hoàn toàn khỏi hẳn cô sẽ không thể bước nửa bước khỏi Diệp gia, haiz…Mấy người Lâm Nguyệt Dao sau đó biết được Diêu Tuyết là người Diệp gia thì vô cùng kinh ngạc, nhất là Lâm Nguyệt Dao ngày hôm đó chứng kiến toàn bộ quá trình Diêu Tuyết nộp khí giới đầu hàng sau đó bị khiêng về Diệp gia thì càng khỏi phải nói, mắt chữ a mồm chữ o suốt toàn quá trình luôn. Nhưng mà biết được Diêu Tuyết có quan hệ với người Diệp Gia thì việc cô bị tìm ra cũng là điều dễ hiểu thôi, bởi vì nhóm người bọn họ tuy đồng ý với Diêu Tuyết là không tiết lộ chuyện Diêu Tuyết bị thương nhưng cũng là đối với người ngoài mà thôi, còn đối với người trong nhà bọn họ lại là không hề giấu diếm. Dĩ nhiên nếu Diêu Tuyết là người bình thường thì chuyện này đã không có gì để nói, cố tình cô lại là người Diệp gia mà quan hệ của nhà bọn họ đối với Diệp gia cũng không phải là xa lạ, vì thế chuyện này trong lúc đánh cờ bị ông nội của Hàn Băng Nhạn vô tình nói ra mới bị Diệp lão biết được.Cuộc sống của Diêu Tuyết trong suốt thời gian dưỡng thương thật đúng là vô cùng buồn tẻ, nhưng cô cũng không dám mở miệng than vãn một chút nào. Bởi vì hôm đó sau khi bị tóm được tại bệnh viện Diêu Tuyết liền bị một trận giáo huấn nhớ đời, ngay cả Diệp Chấn Phàm bình thường hiền lành ít nói cũng không nhịn được giáo huấn cô mấy câu. Sau đó Diêu Tuyết liền bị bắt phải cam đoan từ nay tuyệt đối không được phép tái phạm lại còn phải nghiêm chỉnh chấp hành một loạt chú ý, cấm đoán của bác sĩ mới được tạm thời buông tha.Suốt hơn nửa thời gian dưỡng thương của Diêu Tuyết đều trôi qua trên giường, bị mọi người trong nhà chăm sóc, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, đối với Diêu Tuyết đây quả thực là một loại tra tấn ngọt ngào. Bởi thế cho nên phần đa thời gian cô đành lấy sách ra học, làm cho thành tích của Diêu Tuyết sau khi được phép trở lại trường học không những không giảm xuống mà còn tăng vọt bất ngờ, bài kiểm tra tháng ngay sau đó điểm của Diêu Tuyết thậm chí vượt qua Phương Viễn và Hàn Băng Nhạn vươn lên đứng thứ 3 toàn khối khiến cho Lăng Chính Phong đứng một bên đập bàn đòi bị thương để nâng cao điểm, bị Lâm Nguyệt Dao không khách khí cầm ghế đuổi chạy mấy vòng.Cũng trong thời gian dưỡng thương này, Diêu Tuyết lần đầu tiên gặp được vị đại thiếu gia thiên tài trong miệng mọi người của Diệp gia – Diệp Vũ Thiên trở về qua năm mới với cả nhà. Không thể không nói cảm xúc đầu tiên của Diêu Tuyết sau khi gặp Diệp Vũ Thiên đó là… chàng thiếu niên tuấn mĩ, dịu dàng và….. phúc hắc.