Tác giả:

Ai ai cũng nói Lý Hổ là một kẻ khốn nạn! Khốn nạn đỉnh đầu sinh sang, cước để lưu nùng! từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Uổng cho bản mặt mày rậm mắt to, cái mặt chính khí! Lời này dân chúng chỉ dám ở sau lưng lén nghị luận, mà Lý Hổ thì cứ tự cảm thấy mình rất tốt, hắn ở trong gương mặc quân phục, thấy thế nào xem làm sao cũng là dáng vẻ của một đại anh hùng chân hán tử. Hắn quả thật có tự mãn của tư bản. Từ thằng ăn mày đầu đường, lăn lộn cho tới quân phiệt hôm nay cát cứ một phương, cũng có thể nói là công thành danh toại, một đoạn truyền kỳ. Ngày xưa nếm qua bao khổ đắng cũng không đếm xuể, cho nên, giờ đây hắn không khỏi tự kiêu ngạo một chút, hưởng thụ mọi thứ tốt nhất: rượu nguyên chất, thức ăn ngon, phụ nhân giảo đồng, sống trong phú quý tươi đẹp. Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng. Giảo cơ: thiếu niên đẹp. Trong dinh thự hắn đã có chín bà vợ bé, lại còn bố trí thêm ở bên ngoài, bao dưỡng diễn viên chính nổi tiếng của gánh hát Xuân Hòa – Phượng Linh. Mà trước đó vài ngày đi…

Quyển 3 - Chương 8

Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra CôngTác giả: A NgốcTruyện Đam MỹAi ai cũng nói Lý Hổ là một kẻ khốn nạn! Khốn nạn đỉnh đầu sinh sang, cước để lưu nùng! từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Uổng cho bản mặt mày rậm mắt to, cái mặt chính khí! Lời này dân chúng chỉ dám ở sau lưng lén nghị luận, mà Lý Hổ thì cứ tự cảm thấy mình rất tốt, hắn ở trong gương mặc quân phục, thấy thế nào xem làm sao cũng là dáng vẻ của một đại anh hùng chân hán tử. Hắn quả thật có tự mãn của tư bản. Từ thằng ăn mày đầu đường, lăn lộn cho tới quân phiệt hôm nay cát cứ một phương, cũng có thể nói là công thành danh toại, một đoạn truyền kỳ. Ngày xưa nếm qua bao khổ đắng cũng không đếm xuể, cho nên, giờ đây hắn không khỏi tự kiêu ngạo một chút, hưởng thụ mọi thứ tốt nhất: rượu nguyên chất, thức ăn ngon, phụ nhân giảo đồng, sống trong phú quý tươi đẹp. Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng. Giảo cơ: thiếu niên đẹp. Trong dinh thự hắn đã có chín bà vợ bé, lại còn bố trí thêm ở bên ngoài, bao dưỡng diễn viên chính nổi tiếng của gánh hát Xuân Hòa – Phượng Linh. Mà trước đó vài ngày đi… Trời chiều, xe hơi chậm rãi ở trên đường chạy qua Giang Hán.Trong bóng râm tòa lầu nguy nga lớn, ẩn núp một đám bóng ảnh ánh mắt dại ra, quần áo tả tơi, lúc ẩn lúc hiện, cứ như oan hồn từ hoàng tuyền bò ra, vẫn không cam lòng ở nhân gian du đãng.Trên bậc thang ngân hàng Đài Loan, một đám người tạo thành một vòng tròn, chính giữa một vị mặc trường bào giáp miên màu xám cồng kềnh, đang giơ nắm tay cao cao dõng dạc diễn thuyết gì đó.Đây cũng là Trung Quốc những năm 1938, vô số người nhiều lần trải qua đau khổ mà chết đi! Người sống cố gắng đấu tranh, chỉ vì dân tộc này có thể tiếp tục sinh tồn tiếp!Tạ Viễn lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, tâm tình không có một chút phập phồng.‘Đây là kiếp số đến rồi… Thân hãm trong đó, tranh được phải tranh, tranh không được cũng phải tranh! Tốt hơn là ngồi chờ chết!’…Khi còn trẻ khinh cuồng, Tạ Viễn cũng từng như mọi thanh niên, từng có thời gian bày đặt học đòi làm thơ. Tạ Tam thiếu gia trong thành Bắc Bình, tự cho là phong lưu đa tình, kỳ thật cũng đầy lạnh lùng vô tâm lơ đãng.Cũng không phải là thật sự vô tâm, chỉ là chưa trải qua, cho nên không hiểu được.Cho nên, khi hắn trong suy sụp bất đắc dĩ lĩnh ngộ được như thế nào là bận lòng, những bận lòng này, chú định đều là thiên sang bách khổng*.*vỡ nát.Khi đạp thanh mang theo bạn gái đi Trường Thành, cũng không cảm giác Trường Thành có gì đặc biệt, hốt hoảng lui lại tới thời điểm xa nhau, mới biết được cái gì gọi là đau thấu nội tâm!Khi sơn hà vỡ tan mới hiểu được tình cảm của mình đối với mảnh đất đai này, đồng dạng, cũng tại trong đau đớn của bị phản bội ngộ được bận lòng đối với người kia.Nhưng tuy hiểu được, hắn vẫn bại lại bại, trơ mắt nhìn quốc thổ tiêu vong! Tuy là ngộ, hắn vẫn thua lại thua, cược thua tình cảm và tín nhiệm đôi bên!Từ chư hầu cắt cứ một phương lưu lạc thành một con rối, mặc người xoa nặn. Hắn từng không cam lòng, từng phẫn nộ, cuối cùng vẫn tỉnh táo lại, lòng gan dạ sắt khuyên bảo bản thân. ‘Hiện tại mày, chỉ còn lại chút uy tín có thể lợi dụng. Muốn trở mình, trước tiên phải nhận rõ sự thật này!’… Tạ Viễn nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào tựa lưng, khóe miệng nổi lên một cái mỉm cười lạnh giá. ‘Có xá mới hiểu được. Cam tâm bị người lợi dụng, mới có cơ hội trở mình! Buông ra lão đầu hổ kia, mới có thể tâm không vấn vương!Vô lo vô nghĩ, vô hữu kh*ng b*, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết Bàn*.’*…lòng thênh thang không còn bị điều gì ngăn ngại; bởi lòng không có điều ngăn ngại nên không có sợ hãi, xa lìa các sự xáo trộn và mơ màng, rốt cuộc đến Niết bàn”. 

Trời chiều, xe hơi chậm rãi ở trên đường chạy qua Giang Hán.

Trong bóng râm tòa lầu nguy nga lớn, ẩn núp một đám bóng ảnh ánh mắt dại ra, quần áo tả tơi, lúc ẩn lúc hiện, cứ như oan hồn từ hoàng tuyền bò ra, vẫn không cam lòng ở nhân gian du đãng.

Trên bậc thang ngân hàng Đài Loan, một đám người tạo thành một vòng tròn, chính giữa một vị mặc trường bào giáp miên màu xám cồng kềnh, đang giơ nắm tay cao cao dõng dạc diễn thuyết gì đó.

Đây cũng là Trung Quốc những năm 1938, vô số người nhiều lần trải qua đau khổ mà chết đi! Người sống cố gắng đấu tranh, chỉ vì dân tộc này có thể tiếp tục sinh tồn tiếp!

Tạ Viễn lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, tâm tình không có một chút phập phồng.

‘Đây là kiếp số đến rồi… Thân hãm trong đó, tranh được phải tranh, tranh không được cũng phải tranh! Tốt hơn là ngồi chờ chết!’

Khi còn trẻ khinh cuồng, Tạ Viễn cũng từng như mọi thanh niên, từng có thời gian bày đặt học đòi làm thơ. Tạ Tam thiếu gia trong thành Bắc Bình, tự cho là phong lưu đa tình, kỳ thật cũng đầy lạnh lùng vô tâm lơ đãng.

Cũng không phải là thật sự vô tâm, chỉ là chưa trải qua, cho nên không hiểu được.

Cho nên, khi hắn trong suy sụp bất đắc dĩ lĩnh ngộ được như thế nào là bận lòng, những bận lòng này, chú định đều là thiên sang bách khổng*.

*vỡ nát.

Khi đạp thanh mang theo bạn gái đi Trường Thành, cũng không cảm giác Trường Thành có gì đặc biệt, hốt hoảng lui lại tới thời điểm xa nhau, mới biết được cái gì gọi là đau thấu nội tâm!

Khi sơn hà vỡ tan mới hiểu được tình cảm của mình đối với mảnh đất đai này, đồng dạng, cũng tại trong đau đớn của bị phản bội ngộ được bận lòng đối với người kia.

Nhưng tuy hiểu được, hắn vẫn bại lại bại, trơ mắt nhìn quốc thổ tiêu vong! Tuy là ngộ, hắn vẫn thua lại thua, cược thua tình cảm và tín nhiệm đôi bên!

Từ chư hầu cắt cứ một phương lưu lạc thành một con rối, mặc người xoa nặn. Hắn từng không cam lòng, từng phẫn nộ, cuối cùng vẫn tỉnh táo lại, lòng gan dạ sắt khuyên bảo bản thân.

 ‘Hiện tại mày, chỉ còn lại chút uy tín có thể lợi dụng. Muốn trở mình, trước tiên phải nhận rõ sự thật này!’

… 

Tạ Viễn nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào tựa lưng, khóe miệng nổi lên một cái mỉm cười lạnh giá. 

‘Có xá mới hiểu được. Cam tâm bị người lợi dụng, mới có cơ hội trở mình! Buông ra lão đầu hổ kia, mới có thể tâm không vấn vương!

Vô lo vô nghĩ, vô hữu kh*ng b*, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết Bàn*.’

*…lòng thênh thang không còn bị điều gì ngăn ngại; bởi lòng không có điều ngăn ngại nên không có sợ hãi, xa lìa các sự xáo trộn và mơ màng, rốt cuộc đến Niết bàn”. 

Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra CôngTác giả: A NgốcTruyện Đam MỹAi ai cũng nói Lý Hổ là một kẻ khốn nạn! Khốn nạn đỉnh đầu sinh sang, cước để lưu nùng! từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Uổng cho bản mặt mày rậm mắt to, cái mặt chính khí! Lời này dân chúng chỉ dám ở sau lưng lén nghị luận, mà Lý Hổ thì cứ tự cảm thấy mình rất tốt, hắn ở trong gương mặc quân phục, thấy thế nào xem làm sao cũng là dáng vẻ của một đại anh hùng chân hán tử. Hắn quả thật có tự mãn của tư bản. Từ thằng ăn mày đầu đường, lăn lộn cho tới quân phiệt hôm nay cát cứ một phương, cũng có thể nói là công thành danh toại, một đoạn truyền kỳ. Ngày xưa nếm qua bao khổ đắng cũng không đếm xuể, cho nên, giờ đây hắn không khỏi tự kiêu ngạo một chút, hưởng thụ mọi thứ tốt nhất: rượu nguyên chất, thức ăn ngon, phụ nhân giảo đồng, sống trong phú quý tươi đẹp. Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng. Giảo cơ: thiếu niên đẹp. Trong dinh thự hắn đã có chín bà vợ bé, lại còn bố trí thêm ở bên ngoài, bao dưỡng diễn viên chính nổi tiếng của gánh hát Xuân Hòa – Phượng Linh. Mà trước đó vài ngày đi… Trời chiều, xe hơi chậm rãi ở trên đường chạy qua Giang Hán.Trong bóng râm tòa lầu nguy nga lớn, ẩn núp một đám bóng ảnh ánh mắt dại ra, quần áo tả tơi, lúc ẩn lúc hiện, cứ như oan hồn từ hoàng tuyền bò ra, vẫn không cam lòng ở nhân gian du đãng.Trên bậc thang ngân hàng Đài Loan, một đám người tạo thành một vòng tròn, chính giữa một vị mặc trường bào giáp miên màu xám cồng kềnh, đang giơ nắm tay cao cao dõng dạc diễn thuyết gì đó.Đây cũng là Trung Quốc những năm 1938, vô số người nhiều lần trải qua đau khổ mà chết đi! Người sống cố gắng đấu tranh, chỉ vì dân tộc này có thể tiếp tục sinh tồn tiếp!Tạ Viễn lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, tâm tình không có một chút phập phồng.‘Đây là kiếp số đến rồi… Thân hãm trong đó, tranh được phải tranh, tranh không được cũng phải tranh! Tốt hơn là ngồi chờ chết!’…Khi còn trẻ khinh cuồng, Tạ Viễn cũng từng như mọi thanh niên, từng có thời gian bày đặt học đòi làm thơ. Tạ Tam thiếu gia trong thành Bắc Bình, tự cho là phong lưu đa tình, kỳ thật cũng đầy lạnh lùng vô tâm lơ đãng.Cũng không phải là thật sự vô tâm, chỉ là chưa trải qua, cho nên không hiểu được.Cho nên, khi hắn trong suy sụp bất đắc dĩ lĩnh ngộ được như thế nào là bận lòng, những bận lòng này, chú định đều là thiên sang bách khổng*.*vỡ nát.Khi đạp thanh mang theo bạn gái đi Trường Thành, cũng không cảm giác Trường Thành có gì đặc biệt, hốt hoảng lui lại tới thời điểm xa nhau, mới biết được cái gì gọi là đau thấu nội tâm!Khi sơn hà vỡ tan mới hiểu được tình cảm của mình đối với mảnh đất đai này, đồng dạng, cũng tại trong đau đớn của bị phản bội ngộ được bận lòng đối với người kia.Nhưng tuy hiểu được, hắn vẫn bại lại bại, trơ mắt nhìn quốc thổ tiêu vong! Tuy là ngộ, hắn vẫn thua lại thua, cược thua tình cảm và tín nhiệm đôi bên!Từ chư hầu cắt cứ một phương lưu lạc thành một con rối, mặc người xoa nặn. Hắn từng không cam lòng, từng phẫn nộ, cuối cùng vẫn tỉnh táo lại, lòng gan dạ sắt khuyên bảo bản thân. ‘Hiện tại mày, chỉ còn lại chút uy tín có thể lợi dụng. Muốn trở mình, trước tiên phải nhận rõ sự thật này!’… Tạ Viễn nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào tựa lưng, khóe miệng nổi lên một cái mỉm cười lạnh giá. ‘Có xá mới hiểu được. Cam tâm bị người lợi dụng, mới có cơ hội trở mình! Buông ra lão đầu hổ kia, mới có thể tâm không vấn vương!Vô lo vô nghĩ, vô hữu kh*ng b*, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết Bàn*.’*…lòng thênh thang không còn bị điều gì ngăn ngại; bởi lòng không có điều ngăn ngại nên không có sợ hãi, xa lìa các sự xáo trộn và mơ màng, rốt cuộc đến Niết bàn”. 

Quyển 3 - Chương 8