Tại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang…

Chương 22

Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu TuyếtTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Ngôn TìnhTại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang… Tất cả mọi người cùng nhau chơi thả ga tới hơn nửa đêm, ăn thêm một bữa sủi cảo nhân tôm nữa mới chịu tan. Sau đó Diêu Tuyết cùng Hàn Băng Nhạn ngủ một phòng, Lâm Nguyệt Dao cùng Diệp Chỉ Linh ngủ một phòng, Diệp Vũ Thiên cùng Đinh Mặc Nhiên ngủ phòng sách, số còn lại đều dọn dẹp phòng khách sau đó trải đệm ra ôm nhau ngủ. Cả bọn ngủ thoải mái tới gần chín giờ sáng mới dậy nhưng cũng đều là bởi vì bị con sâu trong bụng ngửi thấy mùi cháo bát bảo của Diêu Tuyết ngọ nguậy đòi ra đánh thức dậy.Tối hôm qua Diêu Tuyết đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, sáng dậy chỉ cần bỏ tất cả vào nồi hầm là xong. Nồi cháo bát bảo sôi lâu, mùi thơm bay khắp nhà đánh thức mấy con sâu đói lục tục bò dậy, ló đầu vào nhà bếp xem thử... Diêu Tuyết lần đầu tiên thấy vẻ không chỉnh tề lúc mới dậy của bọn họ cũng chỉ mỉm cười nhẹ nói với họ:"Mọi người chắc là đói rồi, nhanh đi rửa mặt đi, sắp xong rồi!"Khi mọi người thay phiên nhau rửa mặt xong trở ra, cháo đã được múc ra từng bát chia đều để trên bàn còn đang bốc hơi nghi ngút. Bên cạnh mỗi bát cháo còn có một ly sữa để sẵn, một bữa sáng vô cùng chu đáo.Mọi người chia nhau ngồi xuống, cũng không động đũa ngay mà đều không hẹn cùng quay sang nhìn Diêu Tuyết, thấy cô vẫn còn loay hoay trong bếp, Giang Thành Ân cùng Lăng Chính Phong lập tức đứng dậy hộ tống Diêu Tuyết lên bàn ăn, một người kéo ghế, một người hỗ trợ tháo tạp dề sau đó đặt Diêu Tuyết ngồi vào ghế, xong xuôi tất cả mọi người mới bắt đầu ăn. Mặc dù Diêu Tuyết đã dự trù nấu rất nhiều nhưng mà cuối cùng nồi cháo cũng sạch bóng không còn sót lại chút cặn nào.Ăn xong Diêu Tuyết liền bị đẩy lên nhà trên, mọi người còn lại chia nhau rửa bát dọn dẹp, trả lại nguyên trạng căn nhà, duy chỉ có nhà bếp cùng nhà kho có thêm rất nhiều đồ mà thôi.Dọn dẹp xong cũng đã quá mười giờ, mọi người chia nhau trở về. Một dãy xe đã sắp thẳng hàng, chỉ chờ họ bước lên. Cả Diêu Tuyết cũng đóng cửa theo anh em nhà Diệp Vũ Thiên trở về Diệp gia chuẩn bị ăn tết.Tết ở Diệp gia không giống như những danh môn thế gia khác. Mặc dù các phòng đều do người làm phụ trách dọn dẹp trang trí tuy nhiên mỗi người trong Diệp gia ngày này đều sẽ tự dọn dẹp trang trí phòng của mình. Sau đó phái nữ cùng vào bếp phụ giúp chuẩn bị cơm tất niên và các món ăn trong ngày tết. Còn nam giới thì phụ trách viết câu đói, trang trí phòng khách. Mọi người chia nhau làm việc làm cho bầu không khí hết sức hài hòa ấm áp.Đêm 30 cả nhà cùng nhau ngồi trong phòng khách uống trà bánh, cắn hạt dưa, xem tivi, tán gẫu hết sức vui vẻ. Hơn mười một giờ Diệp lão lại lôi kéo Diệp Chấn Phàm đi đánh cờ, Diệp phu nhân ở một bên xem. Còn Diệp Vũ Thiên, Diệp Chỉ Linh và Diêu Tuyết chơi bài, người thua không phải trả tiền mà là thực hiện một yêu cầu của người thắng.Lúc đầu Diêu Tuyết cũng không quá để ý, dù sao chỉ là chơi cho vui, nếu thắng chắc cũng không quá làm khó người thua đâu. Nhưng cô nào ngờ được trận thua này chính là bước đầu tiên, bắt đầu cuộc sống khổ cực của cô dưới trướng của thiên thần phúc hắn nào đó.

Tất cả mọi người cùng nhau chơi thả ga tới hơn nửa đêm, ăn thêm một bữa sủi cảo nhân tôm nữa mới chịu tan. Sau đó Diêu Tuyết cùng Hàn Băng Nhạn ngủ một phòng, Lâm Nguyệt Dao cùng Diệp Chỉ Linh ngủ một phòng, Diệp Vũ Thiên cùng Đinh Mặc Nhiên ngủ phòng sách, số còn lại đều dọn dẹp phòng khách sau đó trải đệm ra ôm nhau ngủ. Cả bọn ngủ thoải mái tới gần chín giờ sáng mới dậy nhưng cũng đều là bởi vì bị con sâu trong bụng ngửi thấy mùi cháo bát bảo của Diêu Tuyết ngọ nguậy đòi ra đánh thức dậy.

Tối hôm qua Diêu Tuyết đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, sáng dậy chỉ cần bỏ tất cả vào nồi hầm là xong. Nồi cháo bát bảo sôi lâu, mùi thơm bay khắp nhà đánh thức mấy con sâu đói lục tục bò dậy, ló đầu vào nhà bếp xem thử... Diêu Tuyết lần đầu tiên thấy vẻ không chỉnh tề lúc mới dậy của bọn họ cũng chỉ mỉm cười nhẹ nói với họ:

"Mọi người chắc là đói rồi, nhanh đi rửa mặt đi, sắp xong rồi!"

Khi mọi người thay phiên nhau rửa mặt xong trở ra, cháo đã được múc ra từng bát chia đều để trên bàn còn đang bốc hơi nghi ngút. Bên cạnh mỗi bát cháo còn có một ly sữa để sẵn, một bữa sáng vô cùng chu đáo.

Mọi người chia nhau ngồi xuống, cũng không động đũa ngay mà đều không hẹn cùng quay sang nhìn Diêu Tuyết, thấy cô vẫn còn loay hoay trong bếp, Giang Thành Ân cùng Lăng Chính Phong lập tức đứng dậy hộ tống Diêu Tuyết lên bàn ăn, một người kéo ghế, một người hỗ trợ tháo tạp dề sau đó đặt Diêu Tuyết ngồi vào ghế, xong xuôi tất cả mọi người mới bắt đầu ăn. Mặc dù Diêu Tuyết đã dự trù nấu rất nhiều nhưng mà cuối cùng nồi cháo cũng sạch bóng không còn sót lại chút cặn nào.

Ăn xong Diêu Tuyết liền bị đẩy lên nhà trên, mọi người còn lại chia nhau rửa bát dọn dẹp, trả lại nguyên trạng căn nhà, duy chỉ có nhà bếp cùng nhà kho có thêm rất nhiều đồ mà thôi.

Dọn dẹp xong cũng đã quá mười giờ, mọi người chia nhau trở về. Một dãy xe đã sắp thẳng hàng, chỉ chờ họ bước lên. Cả Diêu Tuyết cũng đóng cửa theo anh em nhà Diệp Vũ Thiên trở về Diệp gia chuẩn bị ăn tết.

Tết ở Diệp gia không giống như những danh môn thế gia khác. Mặc dù các phòng đều do người làm phụ trách dọn dẹp trang trí tuy nhiên mỗi người trong Diệp gia ngày này đều sẽ tự dọn dẹp trang trí phòng của mình. Sau đó phái nữ cùng vào bếp phụ giúp chuẩn bị cơm tất niên và các món ăn trong ngày tết. Còn nam giới thì phụ trách viết câu đói, trang trí phòng khách. Mọi người chia nhau làm việc làm cho bầu không khí hết sức hài hòa ấm áp.

Đêm 30 cả nhà cùng nhau ngồi trong phòng khách uống trà bánh, cắn hạt dưa, xem tivi, tán gẫu hết sức vui vẻ. Hơn mười một giờ Diệp lão lại lôi kéo Diệp Chấn Phàm đi đánh cờ, Diệp phu nhân ở một bên xem. Còn Diệp Vũ Thiên, Diệp Chỉ Linh và Diêu Tuyết chơi bài, người thua không phải trả tiền mà là thực hiện một yêu cầu của người thắng.

Lúc đầu Diêu Tuyết cũng không quá để ý, dù sao chỉ là chơi cho vui, nếu thắng chắc cũng không quá làm khó người thua đâu. Nhưng cô nào ngờ được trận thua này chính là bước đầu tiên, bắt đầu cuộc sống khổ cực của cô dưới trướng của thiên thần phúc hắn nào đó.

Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu TuyếtTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Ngôn TìnhTại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang… Tất cả mọi người cùng nhau chơi thả ga tới hơn nửa đêm, ăn thêm một bữa sủi cảo nhân tôm nữa mới chịu tan. Sau đó Diêu Tuyết cùng Hàn Băng Nhạn ngủ một phòng, Lâm Nguyệt Dao cùng Diệp Chỉ Linh ngủ một phòng, Diệp Vũ Thiên cùng Đinh Mặc Nhiên ngủ phòng sách, số còn lại đều dọn dẹp phòng khách sau đó trải đệm ra ôm nhau ngủ. Cả bọn ngủ thoải mái tới gần chín giờ sáng mới dậy nhưng cũng đều là bởi vì bị con sâu trong bụng ngửi thấy mùi cháo bát bảo của Diêu Tuyết ngọ nguậy đòi ra đánh thức dậy.Tối hôm qua Diêu Tuyết đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, sáng dậy chỉ cần bỏ tất cả vào nồi hầm là xong. Nồi cháo bát bảo sôi lâu, mùi thơm bay khắp nhà đánh thức mấy con sâu đói lục tục bò dậy, ló đầu vào nhà bếp xem thử... Diêu Tuyết lần đầu tiên thấy vẻ không chỉnh tề lúc mới dậy của bọn họ cũng chỉ mỉm cười nhẹ nói với họ:"Mọi người chắc là đói rồi, nhanh đi rửa mặt đi, sắp xong rồi!"Khi mọi người thay phiên nhau rửa mặt xong trở ra, cháo đã được múc ra từng bát chia đều để trên bàn còn đang bốc hơi nghi ngút. Bên cạnh mỗi bát cháo còn có một ly sữa để sẵn, một bữa sáng vô cùng chu đáo.Mọi người chia nhau ngồi xuống, cũng không động đũa ngay mà đều không hẹn cùng quay sang nhìn Diêu Tuyết, thấy cô vẫn còn loay hoay trong bếp, Giang Thành Ân cùng Lăng Chính Phong lập tức đứng dậy hộ tống Diêu Tuyết lên bàn ăn, một người kéo ghế, một người hỗ trợ tháo tạp dề sau đó đặt Diêu Tuyết ngồi vào ghế, xong xuôi tất cả mọi người mới bắt đầu ăn. Mặc dù Diêu Tuyết đã dự trù nấu rất nhiều nhưng mà cuối cùng nồi cháo cũng sạch bóng không còn sót lại chút cặn nào.Ăn xong Diêu Tuyết liền bị đẩy lên nhà trên, mọi người còn lại chia nhau rửa bát dọn dẹp, trả lại nguyên trạng căn nhà, duy chỉ có nhà bếp cùng nhà kho có thêm rất nhiều đồ mà thôi.Dọn dẹp xong cũng đã quá mười giờ, mọi người chia nhau trở về. Một dãy xe đã sắp thẳng hàng, chỉ chờ họ bước lên. Cả Diêu Tuyết cũng đóng cửa theo anh em nhà Diệp Vũ Thiên trở về Diệp gia chuẩn bị ăn tết.Tết ở Diệp gia không giống như những danh môn thế gia khác. Mặc dù các phòng đều do người làm phụ trách dọn dẹp trang trí tuy nhiên mỗi người trong Diệp gia ngày này đều sẽ tự dọn dẹp trang trí phòng của mình. Sau đó phái nữ cùng vào bếp phụ giúp chuẩn bị cơm tất niên và các món ăn trong ngày tết. Còn nam giới thì phụ trách viết câu đói, trang trí phòng khách. Mọi người chia nhau làm việc làm cho bầu không khí hết sức hài hòa ấm áp.Đêm 30 cả nhà cùng nhau ngồi trong phòng khách uống trà bánh, cắn hạt dưa, xem tivi, tán gẫu hết sức vui vẻ. Hơn mười một giờ Diệp lão lại lôi kéo Diệp Chấn Phàm đi đánh cờ, Diệp phu nhân ở một bên xem. Còn Diệp Vũ Thiên, Diệp Chỉ Linh và Diêu Tuyết chơi bài, người thua không phải trả tiền mà là thực hiện một yêu cầu của người thắng.Lúc đầu Diêu Tuyết cũng không quá để ý, dù sao chỉ là chơi cho vui, nếu thắng chắc cũng không quá làm khó người thua đâu. Nhưng cô nào ngờ được trận thua này chính là bước đầu tiên, bắt đầu cuộc sống khổ cực của cô dưới trướng của thiên thần phúc hắn nào đó.

Chương 22