Trở thành người mù, thật sự là yêu cầu c*̉a nàng. Sưu —— mặc —— (gió lạnh thổi qua =_=”) Gió lạnh thổi qua, Cổ Tiếu Tiếu hai mắt trống rỗng không ánh sáng , hiện ra bộ dạng hóa đá đã mấy canh giờ. ※ ※ ※ Trước khi bạn Cổ Tiếu Tiếu hồi tưởng lại quá khứ máu tuôn lệ chảy, thỉnh mọi người tự giữ thật tốt tay nhỏ bé ——(để khỏi đập vào đâu í mak) —— liền theo một giây đã chết kia bắt đầu nói đi: ( ngôi thứ nhất tâm lý hoạt động ) Trong điện Diêm Vương, tiểu Diêm Vương cũng không ngẩng đầu lên hai tay vẫn dán chặt trên máy chơi game, không chút để ý nói —— “Ngươi đã dạy ta cách lưu điểm trò chơi như thế nào, liền cho ngươi cơ hội một lần sống lại, được ra điều kiện điều kiện “ Nhiệt lệ! Ta rốt cục có thể xuyên qua sao? ! Các học sinh, các sư phụ, những người sống còn chưa đến địa phủ thỉnh chú ý! Làm một trạch nữ chuyên về game cao hơn hết thảy, nắm giữ một môn công nghệ cao ở địa phủ là tối nổi tiếng! “Ta đời này không có theo đuổi gì…

Chương 54: Một bên là biển một bên là lửa

Tối Manh Xuyên QuaTác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại ĐâyTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrở thành người mù, thật sự là yêu cầu c*̉a nàng. Sưu —— mặc —— (gió lạnh thổi qua =_=”) Gió lạnh thổi qua, Cổ Tiếu Tiếu hai mắt trống rỗng không ánh sáng , hiện ra bộ dạng hóa đá đã mấy canh giờ. ※ ※ ※ Trước khi bạn Cổ Tiếu Tiếu hồi tưởng lại quá khứ máu tuôn lệ chảy, thỉnh mọi người tự giữ thật tốt tay nhỏ bé ——(để khỏi đập vào đâu í mak) —— liền theo một giây đã chết kia bắt đầu nói đi: ( ngôi thứ nhất tâm lý hoạt động ) Trong điện Diêm Vương, tiểu Diêm Vương cũng không ngẩng đầu lên hai tay vẫn dán chặt trên máy chơi game, không chút để ý nói —— “Ngươi đã dạy ta cách lưu điểm trò chơi như thế nào, liền cho ngươi cơ hội một lần sống lại, được ra điều kiện điều kiện “ Nhiệt lệ! Ta rốt cục có thể xuyên qua sao? ! Các học sinh, các sư phụ, những người sống còn chưa đến địa phủ thỉnh chú ý! Làm một trạch nữ chuyên về game cao hơn hết thảy, nắm giữ một môn công nghệ cao ở địa phủ là tối nổi tiếng! “Ta đời này không có theo đuổi gì… Tĩnh Huyền Phong từ trong trả lời hàm hồ c*̉a bọn thị vệ đã cảm giác được Nhiễm Nhượng Hà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong hoàng cung mặc dù không có người dám hạn chế hành động c*̉a hắn, nhưng đi đến đâu c*̃ng đều có vô số ánh mắt theo dõi, trên danh nghĩa là lo lắng chi độc kim sí cửu cửu quy phát tác làm hắn ngất, nhưng hơn phân nửa là giám thị thôi.Hắn quả thật có chút bất an, Nhiễm Nhượng Hà còn kiên quyết cam đoan “Dễ như trở bàn tay” để cho hắn yên tâm, mà Độc Thấm Tâm nghĩ tới địa vị Nhiễm Nhượng Hà quả thật sẽ không dễ dàng đả thương người, nhưng đến tột cùng đưa hắn đi đâu vậy?Nghĩ vậy, Tĩnh Huyền Phong lại ra vẻ phát độc lảo đảo muốn ngất … Bên tai liền truyền đến âm thanh nhiều người chạy đến, có bốn người tiến lên, lưu loát đưa hắn trở về khách phòng… Tĩnh Huyền Phong nằm ở bên gối lẳng lặng nghe, vì muón đạt hiệu quả cao, hắn nhỏ giọng vô tức đem môi cắn thành tím tái, vận khí công bành trướng huyết mạch làm toàn thân đổ mồ hôi… Thống lĩnh thị vệ thấy thế ra lệnh cho thủ hạ nhanh đi hội báo cho Độc Thấm Tâm.Đợi sau một lát yên tĩnh, liền cảm thấy Độc Thấm Tâm cùng với mùi hương thơm ngát ở bên giường… Nàng chăm chú nhìn sắc mặt khó coi khi trắng khi hồng c*̉a hắn, không khỏi hơi hơi thở dài, thuận tiện lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, tựa hồ cảm thấy có chút tự trách, ngẩn ngơ lẩm bẩm nói, “Làm Trấn Nam Vương khổ không chịu nổi là ta rất nhẫn tâm sao? … Ta quả thực không có tự tin làm chủ một nước, vì sao ngươi lại không muốn giúp ta…”Độc Thấm Tâm phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nữ tôn trong lòng ta sớm đã trở thành thâm căn cố đế, cẩn thận nghĩ lại, lấy tánh mạng ra bức người quả thật là sai trái, có lẽ trong lúc vô ý đã làm tổn thương tự tôn c*̉a Trấn Nam Vương, mà có lẽ khi Trấn Nam Vương trong lúc tức giận sẽ dẫn quân tiến đánh Đông Thấm Quốc, mới có thể khiến ta không cam nguyện cúi đầu, Đây là một loại cảm giác không được tín niệm, thừa nhận sai lầm, tổn hại tới uy nghiêm hoàng tộc Đông Thấm Quốc, ta quả thật cảm thấy khó xử…”… Tĩnh Huyền Phong tựa hồ nhìn ra một Độc Thấm Tâm khác biệt với ngày xưa, trong lòng lại nổi lên bất đắc dĩ, nói đến nói đi, nàng c*̃ng chỉ là nữ nhân thôi, cục diện chính trị, quân sự, chăm lo dân chúng thật sự quá sức ép nàng tới thở c*̃ng không nổi, nàng có lẽ chỉ đơn thuần hy vọng đem áp lực chuyển vào tay hắn, nhưng Độc Thấm Tâm vô tình làm ra hành động cực đoan làm người ta không thể nhận.Độc Thấm Tâm lau đi khóe mắt ngấn nước, “Nay, mặc dù Trấn Nam Vương hạ mình đáp ứng ta ra điều kiện… Nhưng lại không thể gả cho, thật muốn giết Nhiễm Nhượng Hà để trút giận…”Tĩnh Huyền Phong không khỏi ngẩn ra, tiểu tử Nhiễm Nhượng Hà này thật sự nói là làm, nhưng lại một tay che trời, dễ dàng “thành công”?Độc Thấm Tâm lầm bầm lầu bầu trong chốc lát cảm thấy tâm tình có chút thư sướng, nàng tức khắc khôi phục tư thái uy nghiêm như c*̃, lệnh thị vệ ngoài cửa hộ tống mình đi đến nhà giam… Đợi sau khi nàng rời đi, Tĩnh Huyền Phong mới mở mắt, vui sướng khi người gặp họa dương môi cười… Nhiễm Nhượng Hà nhất định là đã bị giam giữ ở bên trong đại lao, đã có gan chiếm tiện nghi c*̉a cô nương người ta thì việc chịu chút đau khổ là không thể tránh được. Đến cuối, còn không phải là đích thân hắn nghĩ cách đi cứu viện sắc ma đó sao. (còn vk anh nữa đấy, nằm đó mak cười)※※ ※Độc Thấm Tâm cầm theo dược trị thương, lệnh bọn thị vệ ở ngoài nhà tù chờ… Giờ phút này, Nhiễm Nhượng Hà bị trói chặt ở trên cọc gỗ không thể động đậy, đây là ý chỉ Độc Thấm Tâm trước khi rời đi đã hạ xuống.Độc Thấm Tâm vốn tưởng rằng hắn sẽ hồ ngôn loạn ngữ hoặc làm bộ khí thế vương giả tức giận mắng chửi thị vệ, lại không ngờ đến hắn tựa vào cọc gỗ thản nhiên ngủ say, thấy hắn bộ dáng thản nhiên như trước, nàng lại càng nổi lên căm tức.—— Nhiễm Nhượng Hà kỳ thật vẫn chưa ngủ, đau đớn từ ngực truyền đến lúc nào cũng tra tấn thân thể, nhưng trong tình huống không thoát ra được chỉ còn biết nhắm mắt dưỡng thần, khi ngửi được mùi hương quen thuộc xông vào mũi, hắn mới híp mắt ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói, “Ta nói tiểu Thấm Tâm, ngươi đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng rồi, cóthể cho bổn vương một chút mặt mũi hay không?”“Vậy mặt mũi c*̉a ta biết đòi ai?” Độc Thấm Tâm mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến lên, mở ra hộp dược trị thương quét lên đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn ở trên miệng vết thương c*̉a hắn, Nhiễm Nhượng Hà cảm thấy một trận đau đớn cay rát, không khỏi thét lớn một tiếng né ra, nhưng bị trói chặt khiến hắn chỉ có thể thừa nhận, “Ai? … Ngươi không phải là đang dùng độc dược nào đó ăn mòn miệng vết thương ngược đãi ta đi?”Độc Thấm Tâm không thèm phủ nhận, ngón tay lại thêm sức ấn lên, “Thông minh, độc này có thể làm miệng vết thương sinh mủ, ta sợ ngươi chết rất thống khoái ““Chậc chậc, độc nhất là lòng dạ nữ nhân, bất quá c*̃ng thôi, bổn vương vì sao một chút tức giận đều không có?” Nhiễm Nhượng Hà nháy mắt mấy cái cười xấu xa, ngón tay Độc Thấm Tâm bất giác c*̃ng xoa nhẹ hơn một chút, liếc hắn một cái chậm rãi nói, “Ngươi cho là bổn vương không dám giết ngươi?”Nhiễm Nhượng Hà không hề sợ hãi nhún nhún vai, “Ngươi bỏ được sao?”“Cực kì vô sỉ!” Độc Thấm Tâm tức giận thu tay lại, chất vấn nói, “Thế gian sao lại có loại nam nhân không biết hối cải như thế này? Đừng cho rằng ta là nữ nhân sẽ nhẫn nhục chịu đựng, ngươi đừng tự cho là mình đúng!”Nhiễm Nhượng Hà thấy khoảng cách hai người vừa mới thu lại được một chút, đột nhiên lại chu miệng hôn lướt qua môi nàng, Độc Thấm Tâm thẹn quá thành giận giơ tay lên, Nhiễm Nhượng Hà tức khắc giương khuôn mặt tươi cười ra vẻ nghênh đón, trong giọng nói hàm chứa một tia mệnh lệnh, “Ta hình như đã nói qua với tiểu Thấm Tâm, không cho phép tát vào mặt a “Bàn tay Độc Thấm Tâm dừng lại ở giữa không trung, nàng đối với việc tát người khác đã trở thành thói quen, cũng không biết giờ phút này vì sao lại không nỡ hạ thủ… Nàng chần chờ một lát rốt cục c*̃ng buông tay xuống, tựa hồ đối chính mình cảm thấy bất lực… Nàng kiên quyết bảo vệ trong sạch cho nam nhân mình sẽ ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại thất thân cho một người phong lưu như vậy, chẳng có một việc gì làm cho nàng hài lòng như ý.“Ngươi rời khỏi Đông Thấm Quốc đi, nếu không ta sẽ đối với ngươi cảm thấy thất vọng” Độc Thấm Tâm cầm lấy chìa khóa cởi bỏ thiết liên trên người Nhiễm Nhượng Hà, lần đầu tiên tâm bình khí hòa lấy khẩu khí thương lượng nói, “Ta đi sai một bước, liền đẩy Đông Thấm Quốc vào trong nguy hiểm, Trấn Nam Vương nếu xuất binh tấn công Đông Thấm Quốc… Hi vọng Nhiễm quốc vương niệm tình nghĩa hữu hảo c*̉a tổ tông đời trước mà hạ thủ lưu tình “Nhiễm Nhượng Hà nhìn chăm chú thần sắc bất lực c*̉a nàng thật lâu, đau lòng nhíu mi, vươn tay ôm lấy nàng vào trong ngực, “Nếu Trấn Nam Vương xuất binh, ta sẽ phái đại quân Bắc Duyên Quốc bảo hộ ngươi, bảo hộ toàn bộ Đông Thấm Quốc, tin tưởng ta “Độc Thấm Tâm không hiểu sao lại cảm động, ấm áp ở trong lòng, nàng không tự chủ được ôm lại Nhiễm Nhượng Hà… Chưa bao giờ có ai tự nguyện đứng ra bảo hộ nàng, cho dù là nói dối nàng giờ phút này cũng tình nguyện tin tưởng là thật, “Ta hận ngươi như vậy, vì sao ngươi còn cố tình nói ra mấy lời này…”Nhiễm Nhượng Hà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu cười, “Ở Bắc Duyên Quốc nam quyền là cao nhất, mà Đông Thấm Quốc thì lại coi trọng nữ tôn, một quốc vương Bắc Duyên quốc cao cao tại thượng cam nguyện để ngươi đánh chửi, này thuyết minh cái gì?”Độc Thấm Tâm gian nan ngẩng đầu, “Thuyết minh… Ngươi đuối lý “Nhiễm Nhượng Hà dở khóc dở cười thở dài thật mạnh, “Ngươi thật không thể hiểu ta sao, ngươi ở trong mắt ta chỉ là một nữ nhân thôi, ta sẽ lại càng không bởi vì ngươi là nữ vương mà cảm thấy áy náy, bình thường ta chỉ giữ lấy thân thể nữ nhân, nhưng đối với ngươi, ta muốn chiếm cứ toàn bộ kể cả tâm”Nhiễm Nhượng Hà tựa hồ dần dần hiểu được hàm nghĩa một chữ “Yêu”, một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ nói rõ, biết rõ gặp mặt hội cãi nhau nhưng vẫn muốn gặp, cho dù nàng có chán ghét hắn cũng muốn vô liêm sỉ xông lên, căn bản không khống chế được mỗi tiếng nói cử động, thậm chí hy vọng vĩnh viễn cùng nàng một chỗ.“…” Độc Thấm Tâm cúi đầu không nói, là lời ngon tiếng ngọt rất êm tai hay là nàng quá mức ngu ngốc? … Đối mặt với thổ lộ nóng bỏng như thế, vì sao tâm tình lại thoải mái phập phồng đâu…“Hứng thú c*̉a ngươi đối với ta, sẽ kéo dài bao lâu?” Độc Thấm Tâm rốt cục c*̃ng lộ ra cảm giác ngượng ngùng thường thấy c*̉a tiểu nữ nhân, nàng không yên bất an cúi đầu, nói ra một vấn đề thực sự ngây thơ, Nhiễm Nhượng Hà từ trong ánh mắt của nàng đã nhìn ra ý “thừa nhận”, hắn ôm nàng lên, hưng phấn quay một vòng, Độc Thấm Tâm theo bản năng ôm bả vai hắn, “Ngươi làm gì vậy?”Nhiễm Nhượng Hà thưởng thức dung nhan mềm mại đáng yêu thẹn thùng c*̉a nàng, còn lộ ra một loạt răng nanh trắng noãn, “Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ cả đời mà thôi”“…” Độc Thấm Tâm thẹn thùng mân mím môi, mới nếm thử tư vị tình yêu, trong lòng quả thật không hề chuẩn bị, “Ngươi miệng lưỡi trơn tru như vậy làm cho ta có cảm giác không an toàn “Nhiễm Nhượng Hà không nghĩ tiếp tục giải thích, tinh tế hôn lên môi của nàng, hắn sẽ dùng thời gian đi chứng minh hết thảy.Độc Thấm Tâm mới đầu muốn giãy dụa đi xuống, nhưng loại triền miên vô cùng thân thiết này làm nàng kìm lòng không đậu mà nhắm mắt lại muốn đón nhận tất cả, từ giờ khắc này trở đi, nàng coi như đã đem cuộc đời chính mình giao phó lên môi nam nhân này, chỉ mong quyết định của nàng chính xác một lần.Trong khi hai người còn đang ta say ngươi mê, Tĩnh Huyền Phong đã nhận được mật hàm quân sư phái người đưa tới—— tin dữ tiểu manh nhi mất tích làm hắn tức giận không thôi, hắn đấm thật mạnh một quyền ở trên mặt bàn, chỉ thấy ấm chén ngã trái ngã phải, “Ngay cả nữ nhân đường c*̃ng nhìn không thấy mà còn không quản nổi! Cứ theo quân pháp xử trí!”Hắn giận không thể át đẩy cửa đi ra ngoài… Tiểu manh nhi nhất định là ở vùng phụ cận c*̉a Đông Thấm Quốc, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không hắn nhất định phải san bằng toàn bộ Đông Thấm Quốc.Tĩnh Huyền Phong đi được vài bước lại phát hiện có người ở góc hành lang nhìn trộm hắn, đột nhiên xoay người một cước đá vào ngực thị vệ, thị vệ chưa kịp trốn liền bị trúng, nhất thời ngã xuống , Tĩnh Huyền Phong tiến lên từng bước túm lấy cổ áo thị vệ đấm thêm một cái, lửa giận tận trời chất vấn, “Nói! Ngô phi đang ở nơi nào! —— “Thị vệ lau đi vết máu trên khóe miệng, nhắm chặt môi cự tuyệt trả lời, nhưng hành động này lại vô tình lộ ra sơ hở lớn, thử hỏi, nếu không biết chuyện, sao có thể làm ra loại vẻ mặt thấy chết không sờn này? Tĩnh Huyền Phong bước đầu kết luận tiểu manh nhi tuyệt đối đang bị giam lỏng ở nơi nào đó trong hoàng cung, hắn cười lạnh một tiếng thả tay ra, ngay sau đó đi vào thân binh trong phòng, lệnh bốn thủ hạ tâm phúc, từ trong ra ngoài dù có phải lật từng tấc đất lên c*̃ng phải tìm cho ra tung tích c*̉a Vương phi, nếu ai dám ngăn trở, đều giết không tha!Bốn người tuân lệnh lập tức hành động, Tĩnh Huyền Phong lòng nóng như lửa đốt ra ngoài cung điện, tùy tay lấy một con ngựa, ở trong hoa viên cấm người cưỡi ngựa rong ruổi lao đi, bổn nữ nhân này không thể thành thành thật thật ở trong vương phủ chờ hắn được sao? … Tĩnh Huyền Phong âm thầm thề, sau khi hắn tìm được tiểu manh nhi, nhất định không nói hai lời liền dạy bảo một chút! Lần này tuyệt không nương tay!Tĩnh Huyền Phong phi ngựa khắp nơi còn cố tình la hét, đem Đông Thấm hoàng cung yên tĩnh nháy mắt huyên náo ngất trời, một hàng thị vệ thấy hắn hành động điên cuồng kinh hãi không thôi, lại còn hướng tới Tây điện đang giam giữ Trấn Nam Vương phi mà đến, một hàng thị vệ nhất thời quỳ gối trước vó ngựa ngăn trở đường đi… Tĩnh Huyền Phong nếu muốn đi liệu vài tên thị vệ có thể ngăn được sao? … Hắn rút ra bảo kiếm chỉ về phía trước hét lớn một tiếng, “Đường bổn vương muốn đi cũng dám chắn? ! Mau c*́t ra cho bổn vương—— ““Thỉnh Trấn Nam Vương bớt giận, Tây điện là mơi riêng tư c*̉a nữ vương bệ hạ, thỉnh ngài…” Thị vệ còn chưa nói xong, Tĩnh Huyền Phong đã nhảy xuống ngựa hiên ngang xuyên qua, khi thị vệ đứng dậy ngăn trở, Tĩnh Huyền Phong không thể nhịn được nữa liền động tay chân đánh ngã xuống đất, hắn mâu trung mang theo khí phách không thể kháng cự”Trở về nói cho Độc Thấm Tâm, nếu Ngô phi thiếu một sợi tóc, bổn vương nhất định bắt nàng đền mạng! ——” đối mặt với sát khí bừng bừn trong mắt hắn, không một ai dám nói thêm một câu, Tĩnh Huyền Phong tức giận nhìn trừng trừng cửa gỗ viền vàng tinh xảo trước mặt, hung hăng một cước đá văng, bước nhanh vào Tây điện ——“Tiểu manh nhi! Nghe được mau trả lời ——” hắn vừa chạy vừa kêu, Tây điện to như vậy cư nhiên ngay cả một bóng người c*̃ng không có, chẳng lẽ là cố ý trốn tránh hắn, tâm tình lo lắng đến một chút bình tĩnh đều không còn, “Cổ Tiểu Tiểu! Ngươi mau đi ra cho bổn vương a —— “… Giờ phút này, Cổ Tiếu Tiếu cực kì buồn ngủ, nàng mơ mơ màng màng xoay người một cái, khóe miệng không khỏi giương lên… Oa, mộng Tĩnh Huyền Phong đang giận dữ loạn ồn ào, xem ra là quá nhớ hắn rồi, ngay cả bộ dáng phát giận đều cảm thấy thực đáng yêu, hắc hắc hắc ——

Tĩnh Huyền
Phong từ trong trả lời hàm hồ c*̉a bọn thị vệ đã cảm giác được Nhiễm Nhượng
Hà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong hoàng cung mặc dù không có người
dám hạn chế hành động c*̉a hắn, nhưng đi đến đâu c*̃ng đều có vô số ánh mắt
theo dõi, trên danh nghĩa là lo lắng chi độc kim sí cửu cửu quy phát tác làm
hắn ngất, nhưng hơn phân nửa là giám thị thôi.

Hắn quả thật
có chút bất an, Nhiễm Nhượng Hà còn kiên quyết cam đoan “Dễ như trở bàn tay”
để cho hắn yên tâm, mà Độc Thấm Tâm nghĩ tới địa vị Nhiễm Nhượng Hà quả thật
sẽ không dễ dàng đả thương người, nhưng đến tột cùng đưa hắn đi đâu vậy?

Nghĩ vậy,
Tĩnh Huyền Phong lại ra vẻ phát độc lảo đảo muốn ngất … Bên tai liền
truyền đến âm thanh nhiều người chạy đến, có bốn người tiến lên, lưu loát
đưa hắn trở về khách phòng… Tĩnh Huyền Phong nằm ở bên gối lẳng lặng nghe, vì
muón đạt hiệu quả cao, hắn nhỏ giọng vô tức đem môi cắn thành tím tái, vận
khí công bành trướng huyết mạch làm toàn thân đổ mồ hôi… Thống lĩnh thị vệ thấy
thế ra lệnh cho thủ hạ nhanh đi hội báo cho Độc Thấm Tâm.

Đợi sau một
lát yên tĩnh, liền cảm thấy Độc Thấm Tâm cùng với mùi hương thơm ngát ở bên
giường… Nàng chăm chú nhìn sắc mặt khó coi khi trắng khi hồng c*̉a hắn,
không khỏi hơi hơi thở dài, thuận tiện lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn,
tựa hồ cảm thấy có chút tự trách, ngẩn ngơ lẩm bẩm nói, “Làm Trấn Nam Vương khổ
không chịu nổi là ta rất nhẫn tâm sao? … Ta quả thực không có tự tin làm
chủ một nước, vì sao ngươi lại không muốn giúp ta…”

Độc Thấm
Tâm phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nữ tôn trong lòng ta sớm đã trở thành
thâm căn cố đế, cẩn thận nghĩ lại, lấy tánh mạng ra bức người quả thật là
sai trái, có lẽ trong lúc vô ý đã làm tổn thương tự tôn c*̉a Trấn Nam Vương,
mà có lẽ khi Trấn Nam Vương trong lúc tức giận sẽ dẫn quân tiến đánh
Đông Thấm Quốc, mới có thể khiến ta không cam nguyện cúi đầu, Đây là một
loại cảm giác không được tín niệm, thừa nhận sai lầm, tổn hại tới uy nghiêm
hoàng tộc Đông Thấm Quốc, ta quả thật cảm thấy khó xử…”

… Tĩnh Huyền
Phong tựa hồ nhìn ra một Độc Thấm Tâm khác biệt với ngày xưa, trong lòng
lại nổi lên bất đắc dĩ, nói đến nói đi, nàng c*̃ng chỉ là nữ nhân thôi, cục
diện chính trị, quân sự, chăm lo dân chúng thật sự quá sức ép nàng tới thở
c*̃ng không nổi, nàng có lẽ chỉ đơn thuần hy vọng đem áp lực chuyển vào tay hắn,
nhưng Độc Thấm Tâm vô tình làm ra hành động cực đoan làm người ta không thể
nhận.

Độc Thấm
Tâm lau đi khóe mắt ngấn nước, “Nay, mặc dù Trấn Nam Vương hạ mình đáp ứng ta
ra điều kiện… Nhưng lại không thể gả cho, thật muốn giết Nhiễm Nhượng Hà để
trút giận…”

Tĩnh Huyền
Phong không khỏi ngẩn ra, tiểu tử Nhiễm Nhượng Hà này thật sự nói là làm,
nhưng lại một tay che trời, dễ dàng “thành công”?

Độc Thấm
Tâm lầm bầm lầu bầu trong chốc lát cảm thấy tâm tình có chút thư sướng, nàng tức
khắc khôi phục tư thái uy nghiêm như c*̃, lệnh thị vệ ngoài cửa hộ tống mình đi
đến nhà giam… Đợi sau khi nàng rời đi, Tĩnh Huyền Phong mới mở mắt, vui sướng
khi người gặp họa dương môi cười… Nhiễm Nhượng Hà nhất định là đã bị giam
giữ ở bên trong đại lao, đã có gan chiếm tiện nghi c*̉a cô nương người ta
thì việc chịu chút đau khổ là không thể tránh được. Đến cuối, còn không phải
là đích thân hắn nghĩ cách đi cứu viện sắc ma đó sao. (còn vk anh nữa
đấy, nằm đó mak cười)

※※ ※

Độc Thấm
Tâm cầm theo dược trị thương, lệnh bọn thị vệ ở ngoài nhà tù chờ… Giờ phút
này, Nhiễm Nhượng Hà bị trói chặt ở trên cọc gỗ không thể động đậy, đây là
ý chỉ Độc Thấm Tâm trước khi rời đi đã hạ xuống.

Độc Thấm
Tâm vốn tưởng rằng hắn sẽ hồ ngôn loạn ngữ hoặc làm bộ khí thế vương giả tức
giận mắng chửi thị vệ, lại không ngờ đến hắn tựa vào cọc gỗ thản nhiên ngủ
say, thấy hắn bộ dáng thản nhiên như trước, nàng lại càng nổi lên căm tức.

—— Nhiễm
Nhượng Hà kỳ thật vẫn chưa ngủ, đau đớn từ ngực truyền đến lúc nào cũng tra
tấn thân thể, nhưng trong tình huống không thoát ra được chỉ còn biết nhắm
mắt dưỡng thần, khi ngửi được mùi hương quen thuộc xông vào mũi, hắn mới híp
mắt ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói, “Ta nói tiểu Thấm Tâm, ngươi đánh
cũng đã đánh mắng cũng đã mắng rồi, cóthể cho bổn vương một chút mặt mũi
hay không?”

“Vậy mặt
mũi c*̉a ta biết đòi ai?” Độc Thấm Tâm mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến
lên, mở ra hộp dược trị thương quét lên đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn ở
trên miệng vết thương c*̉a hắn, Nhiễm Nhượng Hà cảm thấy một trận đau đớn
cay rát, không khỏi thét lớn một tiếng né ra, nhưng bị trói chặt khiến hắn
chỉ có thể thừa nhận, “Ai? … Ngươi không phải là đang dùng độc dược nào đó ăn
mòn miệng vết thương ngược đãi ta đi?”

Độc Thấm
Tâm không thèm phủ nhận, ngón tay lại thêm sức ấn lên, “Thông minh, độc này
có thể làm miệng vết thương sinh mủ, ta sợ ngươi chết rất thống khoái “

“Chậc chậc,
độc nhất là lòng dạ nữ nhân, bất quá c*̃ng thôi, bổn vương vì sao một chút
tức giận đều không có?” Nhiễm Nhượng Hà nháy mắt mấy cái cười xấu xa, ngón
tay Độc Thấm Tâm bất giác c*̃ng xoa nhẹ hơn một chút, liếc hắn một cái
chậm rãi nói, “Ngươi cho là bổn vương không dám giết ngươi?”

Nhiễm
Nhượng Hà không hề sợ hãi nhún nhún vai, “Ngươi bỏ được sao?”

“Cực kì
vô sỉ!” Độc Thấm Tâm tức giận thu tay lại, chất vấn nói, “Thế gian sao lại có
loại nam nhân không biết hối cải như thế này? Đừng cho rằng ta là nữ nhân sẽ
nhẫn nhục chịu đựng, ngươi đừng tự cho là mình đúng!”

Nhiễm
Nhượng Hà thấy khoảng cách hai người vừa mới thu lại được một chút, đột
nhiên lại chu miệng hôn lướt qua môi nàng, Độc Thấm Tâm thẹn quá thành giận
giơ tay lên, Nhiễm Nhượng Hà tức khắc giương khuôn mặt tươi cười ra vẻ
nghênh đón, trong giọng nói hàm chứa một tia mệnh lệnh, “Ta hình như đã nói
qua với tiểu Thấm Tâm, không cho phép tát vào mặt a “

Bàn tay Độc
Thấm Tâm dừng lại ở giữa không trung, nàng đối với việc tát người khác
đã trở thành thói quen, cũng không biết giờ phút này vì sao lại không nỡ
hạ thủ… Nàng chần chờ một lát rốt cục c*̃ng buông tay xuống, tựa hồ đối chính
mình cảm thấy bất lực… Nàng kiên quyết bảo vệ trong sạch cho nam nhân mình
sẽ ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại thất thân cho một người phong lưu như
vậy, chẳng có một việc gì làm cho nàng hài lòng như ý.

“Ngươi rời
khỏi Đông Thấm Quốc đi, nếu không ta sẽ đối với ngươi cảm thấy thất vọng” Độc
Thấm Tâm cầm lấy chìa khóa cởi bỏ thiết liên trên người Nhiễm Nhượng Hà, lần
đầu tiên tâm bình khí hòa lấy khẩu khí thương lượng nói, “Ta đi sai một
bước, liền đẩy Đông Thấm Quốc vào trong nguy hiểm, Trấn Nam Vương nếu xuất
binh tấn công Đông Thấm Quốc… Hi vọng Nhiễm quốc vương niệm tình nghĩa hữu hảo
c*̉a tổ tông đời trước mà hạ thủ lưu tình “

Nhiễm
Nhượng Hà nhìn chăm chú thần sắc bất lực c*̉a nàng thật lâu, đau lòng nhíu
mi, vươn tay ôm lấy nàng vào trong ngực, “Nếu Trấn Nam Vương xuất binh, ta sẽ
phái đại quân Bắc Duyên Quốc bảo hộ ngươi, bảo hộ toàn bộ Đông Thấm Quốc, tin
tưởng ta “

Độc Thấm
Tâm không hiểu sao lại cảm động, ấm áp ở trong lòng, nàng không tự chủ được
ôm lại Nhiễm Nhượng Hà… Chưa bao giờ có ai tự nguyện đứng ra bảo hộ
nàng, cho dù là nói dối nàng giờ phút này cũng tình nguyện tin tưởng là thật,
“Ta hận ngươi như vậy, vì sao ngươi còn cố tình nói ra mấy lời này…”

Nhiễm
Nhượng Hà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu cười, “Ở Bắc Duyên Quốc
nam quyền là cao nhất, mà Đông Thấm Quốc thì lại coi trọng nữ tôn, một quốc
vương Bắc Duyên quốc cao cao tại thượng cam nguyện để ngươi đánh chửi, này
thuyết minh cái gì?”

Độc Thấm
Tâm gian nan ngẩng đầu, “Thuyết minh… Ngươi đuối lý “

Nhiễm
Nhượng Hà dở khóc dở cười thở dài thật mạnh, “Ngươi thật không thể hiểu ta
sao, ngươi ở trong mắt ta chỉ là một nữ nhân thôi, ta sẽ lại càng không bởi
vì ngươi là nữ vương mà cảm thấy áy náy, bình thường ta chỉ giữ lấy thân thể nữ
nhân, nhưng đối với ngươi, ta muốn chiếm cứ toàn bộ kể cả tâm”

Nhiễm
Nhượng Hà tựa hồ dần dần hiểu được hàm nghĩa một chữ “Yêu”, một loại cảm
giác không thể dùng ngôn ngữ nói rõ, biết rõ gặp mặt hội cãi nhau nhưng vẫn muốn
gặp, cho dù nàng có chán ghét hắn cũng muốn vô liêm sỉ xông lên, căn bản
không khống chế được mỗi tiếng nói cử động, thậm chí hy vọng vĩnh viễn cùng
nàng một chỗ.

“…” Độc Thấm
Tâm cúi đầu không nói, là lời ngon tiếng ngọt rất êm tai hay là nàng quá mức
ngu ngốc? … Đối mặt với thổ lộ nóng bỏng như thế, vì sao tâm tình lại thoải
mái phập phồng đâu…

“Hứng thú
c*̉a ngươi đối với ta, sẽ kéo dài bao lâu?” Độc Thấm Tâm rốt cục c*̃ng lộ
ra cảm giác ngượng ngùng thường thấy c*̉a tiểu nữ nhân, nàng không yên bất
an cúi đầu, nói ra một vấn đề thực sự ngây thơ, Nhiễm Nhượng Hà từ trong
ánh mắt của nàng đã nhìn ra ý “thừa nhận”, hắn ôm nàng lên, hưng phấn quay một
vòng, Độc Thấm Tâm theo bản năng ôm bả vai hắn, “Ngươi làm gì vậy?”

Nhiễm
Nhượng Hà thưởng thức dung nhan mềm mại đáng yêu thẹn thùng c*̉a nàng, còn
lộ ra một loạt răng nanh trắng noãn, “Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ cả đời mà
thôi”

“…” Độc Thấm
Tâm thẹn thùng mân mím môi, mới nếm thử tư vị tình yêu, trong lòng quả thật
không hề chuẩn bị, “Ngươi miệng lưỡi trơn tru như vậy làm cho ta có cảm giác
không an toàn “

Nhiễm
Nhượng Hà không nghĩ tiếp tục giải thích, tinh tế hôn lên môi của nàng, hắn
sẽ dùng thời gian đi chứng minh hết thảy.

Độc Thấm
Tâm mới đầu muốn giãy dụa đi xuống, nhưng loại triền miên vô cùng thân thiết
này làm nàng kìm lòng không đậu mà nhắm mắt lại muốn đón nhận tất cả,
từ giờ khắc này trở đi, nàng coi như đã đem cuộc đời chính mình giao phó
lên môi nam nhân này, chỉ mong quyết định của nàng chính xác một lần.

Trong khi
hai người còn đang ta say ngươi mê, Tĩnh Huyền Phong đã nhận được mật hàm quân
sư phái người đưa tới—— tin dữ tiểu manh nhi mất tích làm hắn tức giận không
thôi, hắn đấm thật mạnh một quyền ở trên mặt bàn, chỉ thấy ấm chén ngã trái
ngã phải, “Ngay cả nữ nhân đường c*̃ng nhìn không thấy mà còn không quản
nổi! Cứ theo quân pháp xử trí!”

Hắn giận
không thể át đẩy cửa đi ra ngoài… Tiểu manh nhi nhất định là ở vùng phụ cận
c*̉a Đông Thấm Quốc, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không
hắn nhất định phải san bằng toàn bộ Đông Thấm Quốc.

Tĩnh Huyền
Phong đi được vài bước lại phát hiện có người ở góc hành lang nhìn trộm
hắn, đột nhiên xoay người một cước đá vào ngực thị vệ, thị vệ chưa kịp trốn
liền bị trúng, nhất thời ngã xuống , Tĩnh Huyền Phong tiến lên từng bước
túm lấy cổ áo thị vệ đấm thêm một cái, lửa giận tận trời chất vấn, “Nói!
Ngô phi đang ở nơi nào! —— “

Thị vệ lau
đi vết máu trên khóe miệng, nhắm chặt môi cự tuyệt trả lời, nhưng hành động
này lại vô tình lộ ra sơ hở lớn, thử hỏi, nếu không biết chuyện, sao có
thể làm ra loại vẻ mặt thấy chết không sờn này? Tĩnh Huyền Phong bước đầu kết
luận tiểu manh nhi tuyệt đối đang bị giam lỏng ở nơi nào đó trong hoàng cung, hắn
cười lạnh một tiếng thả tay ra, ngay sau đó đi vào thân binh trong phòng, lệnh
bốn thủ hạ tâm phúc, từ trong ra ngoài dù có phải lật từng tấc đất
lên c*̃ng phải tìm cho ra tung tích c*̉a Vương phi, nếu ai dám ngăn trở, đều
giết không tha!

Bốn người
tuân lệnh lập tức hành động, Tĩnh Huyền Phong lòng nóng như lửa đốt ra ngoài
cung điện, tùy tay lấy một con ngựa, ở trong hoa viên cấm người cưỡi ngựa rong
ruổi lao đi, bổn nữ nhân này không thể thành thành thật thật ở trong vương phủ
chờ hắn được sao? … Tĩnh Huyền Phong âm thầm thề, sau khi hắn tìm được tiểu
manh nhi, nhất định không nói hai lời liền dạy bảo một chút! Lần này tuyệt
không nương tay!

Tĩnh Huyền
Phong phi ngựa khắp nơi còn cố tình la hét, đem Đông Thấm hoàng cung yên
tĩnh nháy mắt huyên náo ngất trời, một hàng thị vệ thấy hắn hành động điên
cuồng kinh hãi không thôi, lại còn hướng tới Tây điện đang giam giữ Trấn
Nam Vương phi mà đến, một hàng thị vệ nhất thời quỳ gối trước vó ngựa ngăn
trở đường đi… Tĩnh Huyền Phong nếu muốn đi liệu vài tên thị vệ có thể ngăn
được sao? … Hắn rút ra bảo kiếm chỉ về phía trước hét lớn một tiếng, “Đường bổn
vương muốn đi cũng dám chắn? ! Mau c*́t ra cho bổn vương—— “

“Thỉnh Trấn
Nam Vương bớt giận, Tây điện là mơi riêng tư c*̉a nữ vương bệ hạ, thỉnh ngài…”
Thị vệ còn chưa nói xong, Tĩnh Huyền Phong đã nhảy xuống ngựa hiên ngang xuyên
qua, khi thị vệ đứng dậy ngăn trở, Tĩnh Huyền Phong không thể nhịn được nữa
liền động tay chân đánh ngã xuống đất, hắn mâu trung mang theo khí phách
không thể kháng cự

”Trở về nói
cho Độc Thấm Tâm, nếu Ngô phi thiếu một sợi tóc, bổn vương nhất định bắt nàng
đền mạng! ——” đối mặt với sát khí bừng bừn trong mắt hắn, không một ai dám
nói thêm một câu, Tĩnh Huyền Phong tức giận nhìn trừng trừng cửa gỗ viền
vàng tinh xảo trước mặt, hung hăng một cước đá văng, bước nhanh vào Tây điện
——

“Tiểu manh
nhi! Nghe được mau trả lời ——” hắn vừa chạy vừa kêu, Tây điện to như vậy cư
nhiên ngay cả một bóng người c*̃ng không có, chẳng lẽ là cố ý trốn tránh hắn,
tâm tình lo lắng đến một chút bình tĩnh đều không còn, “Cổ Tiểu Tiểu!
Ngươi mau đi ra cho bổn vương a —— “

… Giờ phút
này, Cổ Tiếu Tiếu cực kì buồn ngủ, nàng mơ mơ màng màng xoay người một
cái, khóe miệng không khỏi giương lên… Oa, mộng Tĩnh Huyền Phong đang giận dữ
loạn ồn ào, xem ra là quá nhớ hắn rồi, ngay cả bộ dáng phát giận đều cảm
thấy thực đáng yêu, hắc hắc hắc ——

Tối Manh Xuyên QuaTác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại ĐâyTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrở thành người mù, thật sự là yêu cầu c*̉a nàng. Sưu —— mặc —— (gió lạnh thổi qua =_=”) Gió lạnh thổi qua, Cổ Tiếu Tiếu hai mắt trống rỗng không ánh sáng , hiện ra bộ dạng hóa đá đã mấy canh giờ. ※ ※ ※ Trước khi bạn Cổ Tiếu Tiếu hồi tưởng lại quá khứ máu tuôn lệ chảy, thỉnh mọi người tự giữ thật tốt tay nhỏ bé ——(để khỏi đập vào đâu í mak) —— liền theo một giây đã chết kia bắt đầu nói đi: ( ngôi thứ nhất tâm lý hoạt động ) Trong điện Diêm Vương, tiểu Diêm Vương cũng không ngẩng đầu lên hai tay vẫn dán chặt trên máy chơi game, không chút để ý nói —— “Ngươi đã dạy ta cách lưu điểm trò chơi như thế nào, liền cho ngươi cơ hội một lần sống lại, được ra điều kiện điều kiện “ Nhiệt lệ! Ta rốt cục có thể xuyên qua sao? ! Các học sinh, các sư phụ, những người sống còn chưa đến địa phủ thỉnh chú ý! Làm một trạch nữ chuyên về game cao hơn hết thảy, nắm giữ một môn công nghệ cao ở địa phủ là tối nổi tiếng! “Ta đời này không có theo đuổi gì… Tĩnh Huyền Phong từ trong trả lời hàm hồ c*̉a bọn thị vệ đã cảm giác được Nhiễm Nhượng Hà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong hoàng cung mặc dù không có người dám hạn chế hành động c*̉a hắn, nhưng đi đến đâu c*̃ng đều có vô số ánh mắt theo dõi, trên danh nghĩa là lo lắng chi độc kim sí cửu cửu quy phát tác làm hắn ngất, nhưng hơn phân nửa là giám thị thôi.Hắn quả thật có chút bất an, Nhiễm Nhượng Hà còn kiên quyết cam đoan “Dễ như trở bàn tay” để cho hắn yên tâm, mà Độc Thấm Tâm nghĩ tới địa vị Nhiễm Nhượng Hà quả thật sẽ không dễ dàng đả thương người, nhưng đến tột cùng đưa hắn đi đâu vậy?Nghĩ vậy, Tĩnh Huyền Phong lại ra vẻ phát độc lảo đảo muốn ngất … Bên tai liền truyền đến âm thanh nhiều người chạy đến, có bốn người tiến lên, lưu loát đưa hắn trở về khách phòng… Tĩnh Huyền Phong nằm ở bên gối lẳng lặng nghe, vì muón đạt hiệu quả cao, hắn nhỏ giọng vô tức đem môi cắn thành tím tái, vận khí công bành trướng huyết mạch làm toàn thân đổ mồ hôi… Thống lĩnh thị vệ thấy thế ra lệnh cho thủ hạ nhanh đi hội báo cho Độc Thấm Tâm.Đợi sau một lát yên tĩnh, liền cảm thấy Độc Thấm Tâm cùng với mùi hương thơm ngát ở bên giường… Nàng chăm chú nhìn sắc mặt khó coi khi trắng khi hồng c*̉a hắn, không khỏi hơi hơi thở dài, thuận tiện lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, tựa hồ cảm thấy có chút tự trách, ngẩn ngơ lẩm bẩm nói, “Làm Trấn Nam Vương khổ không chịu nổi là ta rất nhẫn tâm sao? … Ta quả thực không có tự tin làm chủ một nước, vì sao ngươi lại không muốn giúp ta…”Độc Thấm Tâm phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nữ tôn trong lòng ta sớm đã trở thành thâm căn cố đế, cẩn thận nghĩ lại, lấy tánh mạng ra bức người quả thật là sai trái, có lẽ trong lúc vô ý đã làm tổn thương tự tôn c*̉a Trấn Nam Vương, mà có lẽ khi Trấn Nam Vương trong lúc tức giận sẽ dẫn quân tiến đánh Đông Thấm Quốc, mới có thể khiến ta không cam nguyện cúi đầu, Đây là một loại cảm giác không được tín niệm, thừa nhận sai lầm, tổn hại tới uy nghiêm hoàng tộc Đông Thấm Quốc, ta quả thật cảm thấy khó xử…”… Tĩnh Huyền Phong tựa hồ nhìn ra một Độc Thấm Tâm khác biệt với ngày xưa, trong lòng lại nổi lên bất đắc dĩ, nói đến nói đi, nàng c*̃ng chỉ là nữ nhân thôi, cục diện chính trị, quân sự, chăm lo dân chúng thật sự quá sức ép nàng tới thở c*̃ng không nổi, nàng có lẽ chỉ đơn thuần hy vọng đem áp lực chuyển vào tay hắn, nhưng Độc Thấm Tâm vô tình làm ra hành động cực đoan làm người ta không thể nhận.Độc Thấm Tâm lau đi khóe mắt ngấn nước, “Nay, mặc dù Trấn Nam Vương hạ mình đáp ứng ta ra điều kiện… Nhưng lại không thể gả cho, thật muốn giết Nhiễm Nhượng Hà để trút giận…”Tĩnh Huyền Phong không khỏi ngẩn ra, tiểu tử Nhiễm Nhượng Hà này thật sự nói là làm, nhưng lại một tay che trời, dễ dàng “thành công”?Độc Thấm Tâm lầm bầm lầu bầu trong chốc lát cảm thấy tâm tình có chút thư sướng, nàng tức khắc khôi phục tư thái uy nghiêm như c*̃, lệnh thị vệ ngoài cửa hộ tống mình đi đến nhà giam… Đợi sau khi nàng rời đi, Tĩnh Huyền Phong mới mở mắt, vui sướng khi người gặp họa dương môi cười… Nhiễm Nhượng Hà nhất định là đã bị giam giữ ở bên trong đại lao, đã có gan chiếm tiện nghi c*̉a cô nương người ta thì việc chịu chút đau khổ là không thể tránh được. Đến cuối, còn không phải là đích thân hắn nghĩ cách đi cứu viện sắc ma đó sao. (còn vk anh nữa đấy, nằm đó mak cười)※※ ※Độc Thấm Tâm cầm theo dược trị thương, lệnh bọn thị vệ ở ngoài nhà tù chờ… Giờ phút này, Nhiễm Nhượng Hà bị trói chặt ở trên cọc gỗ không thể động đậy, đây là ý chỉ Độc Thấm Tâm trước khi rời đi đã hạ xuống.Độc Thấm Tâm vốn tưởng rằng hắn sẽ hồ ngôn loạn ngữ hoặc làm bộ khí thế vương giả tức giận mắng chửi thị vệ, lại không ngờ đến hắn tựa vào cọc gỗ thản nhiên ngủ say, thấy hắn bộ dáng thản nhiên như trước, nàng lại càng nổi lên căm tức.—— Nhiễm Nhượng Hà kỳ thật vẫn chưa ngủ, đau đớn từ ngực truyền đến lúc nào cũng tra tấn thân thể, nhưng trong tình huống không thoát ra được chỉ còn biết nhắm mắt dưỡng thần, khi ngửi được mùi hương quen thuộc xông vào mũi, hắn mới híp mắt ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói, “Ta nói tiểu Thấm Tâm, ngươi đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng rồi, cóthể cho bổn vương một chút mặt mũi hay không?”“Vậy mặt mũi c*̉a ta biết đòi ai?” Độc Thấm Tâm mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến lên, mở ra hộp dược trị thương quét lên đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn ở trên miệng vết thương c*̉a hắn, Nhiễm Nhượng Hà cảm thấy một trận đau đớn cay rát, không khỏi thét lớn một tiếng né ra, nhưng bị trói chặt khiến hắn chỉ có thể thừa nhận, “Ai? … Ngươi không phải là đang dùng độc dược nào đó ăn mòn miệng vết thương ngược đãi ta đi?”Độc Thấm Tâm không thèm phủ nhận, ngón tay lại thêm sức ấn lên, “Thông minh, độc này có thể làm miệng vết thương sinh mủ, ta sợ ngươi chết rất thống khoái ““Chậc chậc, độc nhất là lòng dạ nữ nhân, bất quá c*̃ng thôi, bổn vương vì sao một chút tức giận đều không có?” Nhiễm Nhượng Hà nháy mắt mấy cái cười xấu xa, ngón tay Độc Thấm Tâm bất giác c*̃ng xoa nhẹ hơn một chút, liếc hắn một cái chậm rãi nói, “Ngươi cho là bổn vương không dám giết ngươi?”Nhiễm Nhượng Hà không hề sợ hãi nhún nhún vai, “Ngươi bỏ được sao?”“Cực kì vô sỉ!” Độc Thấm Tâm tức giận thu tay lại, chất vấn nói, “Thế gian sao lại có loại nam nhân không biết hối cải như thế này? Đừng cho rằng ta là nữ nhân sẽ nhẫn nhục chịu đựng, ngươi đừng tự cho là mình đúng!”Nhiễm Nhượng Hà thấy khoảng cách hai người vừa mới thu lại được một chút, đột nhiên lại chu miệng hôn lướt qua môi nàng, Độc Thấm Tâm thẹn quá thành giận giơ tay lên, Nhiễm Nhượng Hà tức khắc giương khuôn mặt tươi cười ra vẻ nghênh đón, trong giọng nói hàm chứa một tia mệnh lệnh, “Ta hình như đã nói qua với tiểu Thấm Tâm, không cho phép tát vào mặt a “Bàn tay Độc Thấm Tâm dừng lại ở giữa không trung, nàng đối với việc tát người khác đã trở thành thói quen, cũng không biết giờ phút này vì sao lại không nỡ hạ thủ… Nàng chần chờ một lát rốt cục c*̃ng buông tay xuống, tựa hồ đối chính mình cảm thấy bất lực… Nàng kiên quyết bảo vệ trong sạch cho nam nhân mình sẽ ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại thất thân cho một người phong lưu như vậy, chẳng có một việc gì làm cho nàng hài lòng như ý.“Ngươi rời khỏi Đông Thấm Quốc đi, nếu không ta sẽ đối với ngươi cảm thấy thất vọng” Độc Thấm Tâm cầm lấy chìa khóa cởi bỏ thiết liên trên người Nhiễm Nhượng Hà, lần đầu tiên tâm bình khí hòa lấy khẩu khí thương lượng nói, “Ta đi sai một bước, liền đẩy Đông Thấm Quốc vào trong nguy hiểm, Trấn Nam Vương nếu xuất binh tấn công Đông Thấm Quốc… Hi vọng Nhiễm quốc vương niệm tình nghĩa hữu hảo c*̉a tổ tông đời trước mà hạ thủ lưu tình “Nhiễm Nhượng Hà nhìn chăm chú thần sắc bất lực c*̉a nàng thật lâu, đau lòng nhíu mi, vươn tay ôm lấy nàng vào trong ngực, “Nếu Trấn Nam Vương xuất binh, ta sẽ phái đại quân Bắc Duyên Quốc bảo hộ ngươi, bảo hộ toàn bộ Đông Thấm Quốc, tin tưởng ta “Độc Thấm Tâm không hiểu sao lại cảm động, ấm áp ở trong lòng, nàng không tự chủ được ôm lại Nhiễm Nhượng Hà… Chưa bao giờ có ai tự nguyện đứng ra bảo hộ nàng, cho dù là nói dối nàng giờ phút này cũng tình nguyện tin tưởng là thật, “Ta hận ngươi như vậy, vì sao ngươi còn cố tình nói ra mấy lời này…”Nhiễm Nhượng Hà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu cười, “Ở Bắc Duyên Quốc nam quyền là cao nhất, mà Đông Thấm Quốc thì lại coi trọng nữ tôn, một quốc vương Bắc Duyên quốc cao cao tại thượng cam nguyện để ngươi đánh chửi, này thuyết minh cái gì?”Độc Thấm Tâm gian nan ngẩng đầu, “Thuyết minh… Ngươi đuối lý “Nhiễm Nhượng Hà dở khóc dở cười thở dài thật mạnh, “Ngươi thật không thể hiểu ta sao, ngươi ở trong mắt ta chỉ là một nữ nhân thôi, ta sẽ lại càng không bởi vì ngươi là nữ vương mà cảm thấy áy náy, bình thường ta chỉ giữ lấy thân thể nữ nhân, nhưng đối với ngươi, ta muốn chiếm cứ toàn bộ kể cả tâm”Nhiễm Nhượng Hà tựa hồ dần dần hiểu được hàm nghĩa một chữ “Yêu”, một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ nói rõ, biết rõ gặp mặt hội cãi nhau nhưng vẫn muốn gặp, cho dù nàng có chán ghét hắn cũng muốn vô liêm sỉ xông lên, căn bản không khống chế được mỗi tiếng nói cử động, thậm chí hy vọng vĩnh viễn cùng nàng một chỗ.“…” Độc Thấm Tâm cúi đầu không nói, là lời ngon tiếng ngọt rất êm tai hay là nàng quá mức ngu ngốc? … Đối mặt với thổ lộ nóng bỏng như thế, vì sao tâm tình lại thoải mái phập phồng đâu…“Hứng thú c*̉a ngươi đối với ta, sẽ kéo dài bao lâu?” Độc Thấm Tâm rốt cục c*̃ng lộ ra cảm giác ngượng ngùng thường thấy c*̉a tiểu nữ nhân, nàng không yên bất an cúi đầu, nói ra một vấn đề thực sự ngây thơ, Nhiễm Nhượng Hà từ trong ánh mắt của nàng đã nhìn ra ý “thừa nhận”, hắn ôm nàng lên, hưng phấn quay một vòng, Độc Thấm Tâm theo bản năng ôm bả vai hắn, “Ngươi làm gì vậy?”Nhiễm Nhượng Hà thưởng thức dung nhan mềm mại đáng yêu thẹn thùng c*̉a nàng, còn lộ ra một loạt răng nanh trắng noãn, “Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ cả đời mà thôi”“…” Độc Thấm Tâm thẹn thùng mân mím môi, mới nếm thử tư vị tình yêu, trong lòng quả thật không hề chuẩn bị, “Ngươi miệng lưỡi trơn tru như vậy làm cho ta có cảm giác không an toàn “Nhiễm Nhượng Hà không nghĩ tiếp tục giải thích, tinh tế hôn lên môi của nàng, hắn sẽ dùng thời gian đi chứng minh hết thảy.Độc Thấm Tâm mới đầu muốn giãy dụa đi xuống, nhưng loại triền miên vô cùng thân thiết này làm nàng kìm lòng không đậu mà nhắm mắt lại muốn đón nhận tất cả, từ giờ khắc này trở đi, nàng coi như đã đem cuộc đời chính mình giao phó lên môi nam nhân này, chỉ mong quyết định của nàng chính xác một lần.Trong khi hai người còn đang ta say ngươi mê, Tĩnh Huyền Phong đã nhận được mật hàm quân sư phái người đưa tới—— tin dữ tiểu manh nhi mất tích làm hắn tức giận không thôi, hắn đấm thật mạnh một quyền ở trên mặt bàn, chỉ thấy ấm chén ngã trái ngã phải, “Ngay cả nữ nhân đường c*̃ng nhìn không thấy mà còn không quản nổi! Cứ theo quân pháp xử trí!”Hắn giận không thể át đẩy cửa đi ra ngoài… Tiểu manh nhi nhất định là ở vùng phụ cận c*̉a Đông Thấm Quốc, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không hắn nhất định phải san bằng toàn bộ Đông Thấm Quốc.Tĩnh Huyền Phong đi được vài bước lại phát hiện có người ở góc hành lang nhìn trộm hắn, đột nhiên xoay người một cước đá vào ngực thị vệ, thị vệ chưa kịp trốn liền bị trúng, nhất thời ngã xuống , Tĩnh Huyền Phong tiến lên từng bước túm lấy cổ áo thị vệ đấm thêm một cái, lửa giận tận trời chất vấn, “Nói! Ngô phi đang ở nơi nào! —— “Thị vệ lau đi vết máu trên khóe miệng, nhắm chặt môi cự tuyệt trả lời, nhưng hành động này lại vô tình lộ ra sơ hở lớn, thử hỏi, nếu không biết chuyện, sao có thể làm ra loại vẻ mặt thấy chết không sờn này? Tĩnh Huyền Phong bước đầu kết luận tiểu manh nhi tuyệt đối đang bị giam lỏng ở nơi nào đó trong hoàng cung, hắn cười lạnh một tiếng thả tay ra, ngay sau đó đi vào thân binh trong phòng, lệnh bốn thủ hạ tâm phúc, từ trong ra ngoài dù có phải lật từng tấc đất lên c*̃ng phải tìm cho ra tung tích c*̉a Vương phi, nếu ai dám ngăn trở, đều giết không tha!Bốn người tuân lệnh lập tức hành động, Tĩnh Huyền Phong lòng nóng như lửa đốt ra ngoài cung điện, tùy tay lấy một con ngựa, ở trong hoa viên cấm người cưỡi ngựa rong ruổi lao đi, bổn nữ nhân này không thể thành thành thật thật ở trong vương phủ chờ hắn được sao? … Tĩnh Huyền Phong âm thầm thề, sau khi hắn tìm được tiểu manh nhi, nhất định không nói hai lời liền dạy bảo một chút! Lần này tuyệt không nương tay!Tĩnh Huyền Phong phi ngựa khắp nơi còn cố tình la hét, đem Đông Thấm hoàng cung yên tĩnh nháy mắt huyên náo ngất trời, một hàng thị vệ thấy hắn hành động điên cuồng kinh hãi không thôi, lại còn hướng tới Tây điện đang giam giữ Trấn Nam Vương phi mà đến, một hàng thị vệ nhất thời quỳ gối trước vó ngựa ngăn trở đường đi… Tĩnh Huyền Phong nếu muốn đi liệu vài tên thị vệ có thể ngăn được sao? … Hắn rút ra bảo kiếm chỉ về phía trước hét lớn một tiếng, “Đường bổn vương muốn đi cũng dám chắn? ! Mau c*́t ra cho bổn vương—— ““Thỉnh Trấn Nam Vương bớt giận, Tây điện là mơi riêng tư c*̉a nữ vương bệ hạ, thỉnh ngài…” Thị vệ còn chưa nói xong, Tĩnh Huyền Phong đã nhảy xuống ngựa hiên ngang xuyên qua, khi thị vệ đứng dậy ngăn trở, Tĩnh Huyền Phong không thể nhịn được nữa liền động tay chân đánh ngã xuống đất, hắn mâu trung mang theo khí phách không thể kháng cự”Trở về nói cho Độc Thấm Tâm, nếu Ngô phi thiếu một sợi tóc, bổn vương nhất định bắt nàng đền mạng! ——” đối mặt với sát khí bừng bừn trong mắt hắn, không một ai dám nói thêm một câu, Tĩnh Huyền Phong tức giận nhìn trừng trừng cửa gỗ viền vàng tinh xảo trước mặt, hung hăng một cước đá văng, bước nhanh vào Tây điện ——“Tiểu manh nhi! Nghe được mau trả lời ——” hắn vừa chạy vừa kêu, Tây điện to như vậy cư nhiên ngay cả một bóng người c*̃ng không có, chẳng lẽ là cố ý trốn tránh hắn, tâm tình lo lắng đến một chút bình tĩnh đều không còn, “Cổ Tiểu Tiểu! Ngươi mau đi ra cho bổn vương a —— “… Giờ phút này, Cổ Tiếu Tiếu cực kì buồn ngủ, nàng mơ mơ màng màng xoay người một cái, khóe miệng không khỏi giương lên… Oa, mộng Tĩnh Huyền Phong đang giận dữ loạn ồn ào, xem ra là quá nhớ hắn rồi, ngay cả bộ dáng phát giận đều cảm thấy thực đáng yêu, hắc hắc hắc ——

Chương 54: Một bên là biển một bên là lửa