Thanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng…

Chương 29: Dám lấy nàng ta, độc chết ngươi

Vương Phi Cường HãnTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng… Bắc Tiểu Lôi đón lấy ánh mắt tức giận trừng trừng của Hy Thái hậu, dùng sức đem Dạ Tinh Thần kéo đến bên người.Dạ Tinh Thần nhìn vào vẻ mặt độc chiếm của Bắc Tiểu Lôi, ánh mắt sáng thâm thúy trái lại tràn đầy ý cười. Cho dù nàng gắt gao nắm chặt lấy mình cũng không lên tiếng. Mặc cho nàng cùng Hy Thái hậu, ngươi tranh ta đấu.“Ngươi, ngươi—“ Hy Thái hậu chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, tức giận tới mức thở hổn hển. Kim trâm trên đỉnh đầu cũng tùy theo rung động lên, giống như hồ điệp màu vàng.Bắc Tiểu Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, quay lại ngửa đầu nhìn vào Dạ Tinh Thần, một bàn tay mềm khác đâm thẳng ở trên người hắn, môi anh đào khẽ nói:“Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi dám lấy nữ nhân này, ta liền độc chết ngươi.”“Lớn mật—“ Hy Thái hậu vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi, ngay cả Dạ Tinh Triệt ngồi ở bên cạnh xem kịch hay cũng nhịn không được chau lại tuấn mi, ánh mắt nhìn hướng Bắc Tiểu Lôi, trong lòng biết nữ nhân này là người đã nói là làm được.“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, hiện tại rốt cuộc tự mình nói ra khỏi miệng.” Hy Thái hậu dùng sức mà nhìn vào Dạ Tinh Thần. “Thần Nhi, con hiện tại chính là đã nghe được nữ nhân này nói muốn đích thân độc chết con, con nhanh bỏ nàng cho ta.” Nữ nhân độc ác như vậy, không thể giữ ở bên người. Nếu không, sinh mệnh Thần Nhi chẳng phải là tùy thời chịu bị uy h**p sao.“Mẫu hậu, Lôi Nhỉ chỉ là nhất thời tức giận mới nói vậy, sẽ không thật sự làm đâu.” Dạ Tinh Thần biết lời nói giết phu của Bắc Tiểu Lôi đã làm kinh động đến Hy Thái hậu, vội vàng giải thích.“Thần ca ca, làm sao huynh có thể nói như vậy chứ?” Tuyết Hàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, trong đôi mắt thật to đối với Bắc Tiểu Lôi tràn đầy bất mãn. Tại sao nữ nhân này có thể như vậy? Lại còn nói ra những lời đại nghich bất đạo này. Hơn nữa nhìn tính khí nàng như vậy thật sự có thể sẽ làm ra hành động giết phu. Nữ nhân như vậy làm sao xứng đôi với Thần ca ca chứ.“Cô cô cũng là lo lắng cho huynh mà.” Nhất định là nữ nhân này mê hoặc Thần ca ca, mới khiến cho huynh ấy đến bây giờ vẫn bảo hộ nàng ta như vậy.“Hừ−−“ Bắc Tiểu Lôi nghiêng con ngươi nhìn vào Tuyết Hàm, nữ nhân đáng ghét giả bộ dáng điệu nhu nhược. Rõ ràng chính là muốn cướp nam nhân của mình, giả bộ cái gì.“Nếu như hắn dám lấy ngươi, ta chẳng những độc chết hắn, ngươi cũng đừng mong có một ngày tốt lành.” Dám cướp nam nhân của nàng, chỉnh không chết nàng ta à. Khi dễ nàng ta ba bữa một ngày, xem nàng ta có dám cướp nam nhân của nàng nữa hay không.Thân mình kiều nhỏ của Tuyết Hàm run lên, tựa hồ bị lời nói không rõ ràng của Bắc Tiểu Lôi dọa sợ. Con ngươi phiếm hồng càng đỏ lên, cắn chặt răng, một bộ dáng sợ hãi.“Lôi Nhi—“ Dạ Tinh Thần nghe được lời nói của Bắc Tiểu Lôi hai mắt trợn trắng, mẫu hậu còn chưa thu phục được, nàng hiện tại lại gây ra phiền toái cho mình rồi.“Hoàng Nhi, con nghe đi. Nữ tử như vậy sao có thể làm con dâu của hoàng gia chúng ta được.” Hy Thái hậu đã muốn tức giận đến cực độ.Con ngươi sâu xa của Dạ Tinh Triệt trông hướng Bắc Tiểu Lôi, một người lại vì trượng phu lấy trắc phi liền tuyên bố độc chết nữ nhân của hắn. Lời nói của nữ tử này trong mắt người đời tự nhiên là kinh hãi thế tục, thế nhưng hắn lại cảm thấy nàng chân thực, đáng yêu.“Không nghe các ngươi dài dòng, tóm lại, nam nhân này là của ta. Từ đầu tới chân, từ tóc đến lông, không có sự đồng ý của ta, hắn dù là ai cũng sẽ không cho lấy. Các ngươi đừng hòng nhét những nữ nhân khác cho hắn, coi chừng tới một người, ta hành hạ một người. Hừ−−“Bắc Tiểu Lôi không muốn cùng những người này dài dòng, nắm tay Dạ Tinh Thần cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Bắc Tiểu Lôi đón lấy ánh mắt tức giận trừng trừng của Hy Thái hậu, dùng sức đem Dạ Tinh Thần kéo đến bên người.

Dạ Tinh Thần nhìn vào vẻ mặt độc chiếm của Bắc Tiểu Lôi, ánh mắt sáng thâm thúy trái lại tràn đầy ý cười. Cho dù nàng gắt gao nắm chặt lấy mình
cũng không lên tiếng. Mặc cho nàng cùng Hy Thái hậu, ngươi tranh ta đấu.

“Ngươi, ngươi—“ Hy Thái hậu chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, tức giận tới mức thở hổn hển. Kim trâm trên đỉnh đầu cũng tùy theo rung động lên, giống như hồ điệp
màu vàng.

Bắc Tiểu Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, quay lại ngửa đầu
nhìn vào Dạ Tinh Thần, một bàn tay mềm khác đâm thẳng ở trên người hắn,
môi anh đào khẽ nói:

“Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi dám lấy nữ nhân này, ta liền độc chết ngươi.”

“Lớn mật—“ Hy Thái hậu vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi, ngay cả Dạ Tinh
Triệt ngồi ở bên cạnh xem kịch hay cũng nhịn không được chau lại tuấn
mi, ánh mắt nhìn hướng Bắc Tiểu Lôi, trong lòng biết nữ nhân này là
người đã nói là làm được.

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, hiện tại
rốt cuộc tự mình nói ra khỏi miệng.” Hy Thái hậu dùng sức mà nhìn vào Dạ Tinh Thần. “Thần Nhi, con hiện tại chính là đã nghe được nữ nhân này
nói muốn đích thân độc chết con, con nhanh bỏ nàng cho ta.” Nữ nhân độc
ác như vậy, không thể giữ ở bên người. Nếu không, sinh mệnh Thần Nhi
chẳng phải là tùy thời chịu bị uy h**p sao.

“Mẫu hậu, Lôi Nhỉ chỉ là nhất thời tức giận mới nói vậy, sẽ không thật sự làm đâu.” Dạ Tinh
Thần biết lời nói giết phu của Bắc Tiểu Lôi đã làm kinh động đến Hy Thái hậu, vội vàng giải thích.

“Thần ca ca, làm sao huynh có thể nói
như vậy chứ?” Tuyết Hàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, trong đôi
mắt thật to đối với Bắc Tiểu Lôi tràn đầy bất mãn. Tại sao nữ nhân này
có thể như vậy? Lại còn nói ra những lời đại nghich bất đạo này. Hơn nữa nhìn tính khí nàng như vậy thật sự có thể sẽ làm ra hành động giết phu. Nữ nhân như vậy làm sao xứng đôi với Thần ca ca chứ.

“Cô cô cũng là lo lắng cho huynh mà.” Nhất định là nữ nhân này mê hoặc Thần ca ca,
mới khiến cho huynh ấy đến bây giờ vẫn bảo hộ nàng ta như vậy.

“Hừ−−“ Bắc Tiểu Lôi nghiêng con ngươi nhìn vào Tuyết Hàm, nữ nhân đáng ghét
giả bộ dáng điệu nhu nhược. Rõ ràng chính là muốn cướp nam nhân của
mình, giả bộ cái gì.

“Nếu như hắn dám lấy ngươi, ta chẳng những
độc chết hắn, ngươi cũng đừng mong có một ngày tốt lành.” Dám cướp nam
nhân của nàng, chỉnh không chết nàng ta à. Khi dễ nàng ta ba bữa một
ngày, xem nàng ta có dám cướp nam nhân của nàng nữa hay không.

Thân mình kiều nhỏ của Tuyết Hàm run lên, tựa hồ bị lời nói không rõ ràng
của Bắc Tiểu Lôi dọa sợ. Con ngươi phiếm hồng càng đỏ lên, cắn chặt
răng, một bộ dáng sợ hãi.

“Lôi Nhi—“ Dạ Tinh Thần nghe được lời
nói của Bắc Tiểu Lôi hai mắt trợn trắng, mẫu hậu còn chưa thu phục được, nàng hiện tại lại gây ra phiền toái cho mình rồi.

“Hoàng Nhi,
con nghe đi. Nữ tử như vậy sao có thể làm con dâu của hoàng gia chúng ta được.” Hy Thái hậu đã muốn tức giận đến cực độ.

Con ngươi sâu xa của Dạ Tinh Triệt trông hướng Bắc Tiểu Lôi, một người lại vì trượng phu lấy trắc phi liền tuyên bố độc chết nữ nhân của hắn. Lời nói của nữ tử
này trong mắt người đời tự nhiên là kinh hãi thế tục, thế nhưng hắn lại
cảm thấy nàng chân thực, đáng yêu.

“Không nghe các ngươi dài
dòng, tóm lại, nam nhân này là của ta. Từ đầu tới chân, từ tóc đến lông, không có sự đồng ý của ta, hắn dù là ai cũng sẽ không cho lấy. Các
ngươi đừng hòng nhét những nữ nhân khác cho hắn, coi chừng tới một
người, ta hành hạ một người. Hừ−−“

Bắc Tiểu Lôi không muốn cùng những người này dài dòng, nắm tay Dạ Tinh Thần cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Vương Phi Cường HãnTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng… Bắc Tiểu Lôi đón lấy ánh mắt tức giận trừng trừng của Hy Thái hậu, dùng sức đem Dạ Tinh Thần kéo đến bên người.Dạ Tinh Thần nhìn vào vẻ mặt độc chiếm của Bắc Tiểu Lôi, ánh mắt sáng thâm thúy trái lại tràn đầy ý cười. Cho dù nàng gắt gao nắm chặt lấy mình cũng không lên tiếng. Mặc cho nàng cùng Hy Thái hậu, ngươi tranh ta đấu.“Ngươi, ngươi—“ Hy Thái hậu chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, tức giận tới mức thở hổn hển. Kim trâm trên đỉnh đầu cũng tùy theo rung động lên, giống như hồ điệp màu vàng.Bắc Tiểu Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, quay lại ngửa đầu nhìn vào Dạ Tinh Thần, một bàn tay mềm khác đâm thẳng ở trên người hắn, môi anh đào khẽ nói:“Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi dám lấy nữ nhân này, ta liền độc chết ngươi.”“Lớn mật—“ Hy Thái hậu vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi, ngay cả Dạ Tinh Triệt ngồi ở bên cạnh xem kịch hay cũng nhịn không được chau lại tuấn mi, ánh mắt nhìn hướng Bắc Tiểu Lôi, trong lòng biết nữ nhân này là người đã nói là làm được.“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, hiện tại rốt cuộc tự mình nói ra khỏi miệng.” Hy Thái hậu dùng sức mà nhìn vào Dạ Tinh Thần. “Thần Nhi, con hiện tại chính là đã nghe được nữ nhân này nói muốn đích thân độc chết con, con nhanh bỏ nàng cho ta.” Nữ nhân độc ác như vậy, không thể giữ ở bên người. Nếu không, sinh mệnh Thần Nhi chẳng phải là tùy thời chịu bị uy h**p sao.“Mẫu hậu, Lôi Nhỉ chỉ là nhất thời tức giận mới nói vậy, sẽ không thật sự làm đâu.” Dạ Tinh Thần biết lời nói giết phu của Bắc Tiểu Lôi đã làm kinh động đến Hy Thái hậu, vội vàng giải thích.“Thần ca ca, làm sao huynh có thể nói như vậy chứ?” Tuyết Hàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, trong đôi mắt thật to đối với Bắc Tiểu Lôi tràn đầy bất mãn. Tại sao nữ nhân này có thể như vậy? Lại còn nói ra những lời đại nghich bất đạo này. Hơn nữa nhìn tính khí nàng như vậy thật sự có thể sẽ làm ra hành động giết phu. Nữ nhân như vậy làm sao xứng đôi với Thần ca ca chứ.“Cô cô cũng là lo lắng cho huynh mà.” Nhất định là nữ nhân này mê hoặc Thần ca ca, mới khiến cho huynh ấy đến bây giờ vẫn bảo hộ nàng ta như vậy.“Hừ−−“ Bắc Tiểu Lôi nghiêng con ngươi nhìn vào Tuyết Hàm, nữ nhân đáng ghét giả bộ dáng điệu nhu nhược. Rõ ràng chính là muốn cướp nam nhân của mình, giả bộ cái gì.“Nếu như hắn dám lấy ngươi, ta chẳng những độc chết hắn, ngươi cũng đừng mong có một ngày tốt lành.” Dám cướp nam nhân của nàng, chỉnh không chết nàng ta à. Khi dễ nàng ta ba bữa một ngày, xem nàng ta có dám cướp nam nhân của nàng nữa hay không.Thân mình kiều nhỏ của Tuyết Hàm run lên, tựa hồ bị lời nói không rõ ràng của Bắc Tiểu Lôi dọa sợ. Con ngươi phiếm hồng càng đỏ lên, cắn chặt răng, một bộ dáng sợ hãi.“Lôi Nhi—“ Dạ Tinh Thần nghe được lời nói của Bắc Tiểu Lôi hai mắt trợn trắng, mẫu hậu còn chưa thu phục được, nàng hiện tại lại gây ra phiền toái cho mình rồi.“Hoàng Nhi, con nghe đi. Nữ tử như vậy sao có thể làm con dâu của hoàng gia chúng ta được.” Hy Thái hậu đã muốn tức giận đến cực độ.Con ngươi sâu xa của Dạ Tinh Triệt trông hướng Bắc Tiểu Lôi, một người lại vì trượng phu lấy trắc phi liền tuyên bố độc chết nữ nhân của hắn. Lời nói của nữ tử này trong mắt người đời tự nhiên là kinh hãi thế tục, thế nhưng hắn lại cảm thấy nàng chân thực, đáng yêu.“Không nghe các ngươi dài dòng, tóm lại, nam nhân này là của ta. Từ đầu tới chân, từ tóc đến lông, không có sự đồng ý của ta, hắn dù là ai cũng sẽ không cho lấy. Các ngươi đừng hòng nhét những nữ nhân khác cho hắn, coi chừng tới một người, ta hành hạ một người. Hừ−−“Bắc Tiểu Lôi không muốn cùng những người này dài dòng, nắm tay Dạ Tinh Thần cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Chương 29: Dám lấy nàng ta, độc chết ngươi