Thanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng…
Chương 61: Được rồi, đưa các ngươi trở về
Vương Phi Cường HãnTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng… Tả Hữu Tinh giống như nghe được tiếng thì thầm ôn nhu lại đau lòng của mẫu thân ở bên tai, nước mắt nhất thời rơi xuống. Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, thế nhưng nó lại vươn ra tay nhỏ che kín miệng lại không để cho mình khóc thành tiếng. Từ cái ngày mẫu thân qua đời, nó luôn tự nói với mình phải kiên cường, không thể khóc nhè, nó muốn lớn lên. Muốn có khả năng bảo hộ muội muội còn nhỏ.Tả Hữu Nguyệt vốn hiếu kỳ mở thật to hai mắt nhìn vào hai người bọn họ, hiện tại lại nhìn thấy ca ca đang ngăn lại tiếng khóc. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, cũng bắt đầu oa oa mà khóc lên.“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”Tiếng khóc của Tả Hữu Nguyệt làm cho hai người Tả Quân Mạc cùng Tả Hữu Tinh càng thêm đau lòng, tiểu oa nhi còn nhỏ không thể hiểu mẫu thân của bọn chúng đã vĩnh viễn cũng không còn có thể ở bên cạnh, nàng đã đến một nơi khác, một nơi mà bọn chúng không bao giờ có thể tìm được.Tả Hữu Tinh nghe thấy tiếng khóc muội muội, nhẹ cắn răng, dùng tay áo lau mạnh nước mắt của mình, vươn ra cánh tay vòng ở trên thân mình nhỏ nhỏ của tiểu muội, một mặt nghẹn ngào dỗ. “Không khóc nha, Nguyệt Nhi ngoan!”“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…” Tả Hữu Nguyệt không nghe theo tiếp tục gào khóc, một đôi mắt long lanh ngập nước thoạt nhìn đáng thương vô cùng, giống như một con nai con bị tách khỏi mẹ.“Muội muốn phụ thân, muội muốn phụ thân…”Mấy tiếng phía sau, làm cho Tả Quân Mạc biến sắc, hắn cho rằng Tả Hữu Nguyệt đang gọi nam nhân làm cho tỷ tỷ mang thai. Một đôi mắt sâu lại lạnh như băng sương, đều là vì tên nam nhân không chịu trách nhiệm kia, tỷ tỷ mới có thể còn trẻ như vậy đã phải rời khỏi thế giới này, cũng vì hắn ta, hai đứa trẻ mới có thể bơ vơ không nơi nương tựa phải lưu lạc ngoài đường.“Không được gọi hắn ta, các ngươi không có loại cha không chịu trách nhiệm này.” Tả Quân Mạc tức giận hướng Tả Hữu Nguyệt nói, nếu để cho hắn điều tra ra tên nam nhân kia là ai, hắn nhất định sẽ không tha thứ hắn ta, nhất định phải khiến hắn ta sám hối với tỷ tỷ. “Oa, thúc thúc hư, ta muốn phụ thân…”Tả Quân Mạc rống một tiếng, Tả Hữu Nguyệt bị hù sợ. Càng thêm khóc to hơn, ầm ĩ muốn mẫu thân cùng phụ thân yêu thương nó.Tả Hữu Tinh vỗ nhẹ lên vai nhỏ của muội muội, ngẩng đầu lên nhìn phía Tả Quân Mạc. Vừa rồi lời nói của cậu, nó có thể nghe hiểu. Cậu nhất định cho rằng muội muội đang gọi người cha không chịu trách nhiệm của bọn chúng, cho nên mới tức giận như thế. Nhưng cậu không biết rằng huynh muội bọn họ chưa từng gặp qua người kia dù chỉ một lần, như thế nào sẽ kêu ông ta đây? Đối với người kia, chính mình cũng căm hận không kém so với cậu.“Cậu, người muội muội muốn là Vương gia phụ thân.”“Con vừa rồi gọi ta là gì?” Tả Quân Mạc nghe thấy Tả Hữu Tinh gọi mình là cậu, gần như không thể tin được lỗ tai của mình. Đôi mắt thâm thúy nhìn nó, bản thân không khỏi kích động. Hắn không có nghe lầm chứ? Đứa nhỏ gọi hắn là cậu?“Cậu.” Tả Hữu Tinh lại gọi một tiếng, “Con biết là cậu sợ hai huynh muội bọn con đã quên mẫu thân, thế nhưng con có thể cam đoan với cậu. Mẫu thân vĩnh viễn là người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới này, người sẽ mãi mãi sống ở trong lòng chúng con. Huynh muội chúng con cũng sẽ không bao giờ quên, cũng không bao giờ có thể quên được. Chính là muội muội còn nhỏ, nó vẫn còn cần sự quan tâm của mẫu thân, phụ thân, con cầu xin cậu đem bọn con trờ lại Vương phủ…”“Các con muốn trở về sao?” Khuôn mặt mới vừa hé ra biểu tình vui sướng lại trầm xuống.“Dạ, bọn con muốn trở về.” Tả Hữu Tinh gật gật đầu. “Nhưng bọn con sẽ thường xuyên đến thăm cậu, cậu nhớ bọn con, cũng có thể đến thăm bọn con. Con nghĩ Vương phi mẫu thân cùng Vương gia phụ thân cũng sẽ rất vui.”Tả Quân Mạc trầm mặc, mâu quang nhìn nước mắt trên mặt Tả Hữu Nguyệt cùng Tả Hữu Tinh, hai đứa chúng đúng là còn quá nhỏ, bọn chúng vẫn còn cần có phụ mẫu chăm sóc, có lẽ là chính bản thân hắn quá nóng nảy, tâm nguyện lớn nhất của tỷ tỷ hẳn là muốn nhìn thấy hai hài tử được hạnh phúc đi. Nếu như bọn chúng thật sự yêu thích phu phụ Tiêu Dao Vương như vậy, có lẽ hắn nên đưa bọn nhỏ trở về.“Được rồi, cậu đưa các con trở về.” Chỉ cần tìm được bọn chúng, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể đón chúng trở về sơn trang ở vài ngày.
Tả Hữu Tinh giống
như nghe được tiếng thì thầm ôn nhu lại đau lòng của mẫu thân ở bên tai, nước mắt nhất thời rơi xuống. Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, thế nhưng nó lại vươn ra tay nhỏ che kín miệng lại không để cho mình khóc
thành tiếng. Từ cái ngày mẫu thân qua đời, nó luôn tự nói với mình phải
kiên cường, không thể khóc nhè, nó muốn lớn lên. Muốn có khả năng bảo hộ muội muội còn nhỏ.
Tả Hữu Nguyệt vốn hiếu kỳ mở thật to hai
mắt nhìn vào hai người bọn họ, hiện tại lại nhìn thấy ca ca đang ngăn
lại tiếng khóc. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, cũng bắt đầu oa oa mà khóc
lên.
“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”
Tiếng khóc
của Tả Hữu Nguyệt làm cho hai người Tả Quân Mạc cùng Tả Hữu Tinh càng
thêm đau lòng, tiểu oa nhi còn nhỏ không thể hiểu mẫu thân của bọn chúng đã vĩnh viễn cũng không còn có thể ở bên cạnh, nàng đã đến một nơi
khác, một nơi mà bọn chúng không bao giờ có thể tìm được.
Tả Hữu
Tinh nghe thấy tiếng khóc muội muội, nhẹ cắn răng, dùng tay áo lau mạnh
nước mắt của mình, vươn ra cánh tay vòng ở trên thân mình nhỏ nhỏ của
tiểu muội, một mặt nghẹn ngào dỗ. “Không khóc nha, Nguyệt Nhi ngoan!”
“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…” Tả Hữu Nguyệt không nghe theo tiếp
tục gào khóc, một đôi mắt long lanh ngập nước thoạt nhìn đáng thương vô
cùng, giống như một con nai con bị tách khỏi mẹ.
“Muội muốn phụ thân, muội muốn phụ thân…”
Mấy tiếng phía sau, làm cho Tả Quân Mạc biến sắc, hắn cho rằng Tả Hữu
Nguyệt đang gọi nam nhân làm cho tỷ tỷ mang thai. Một đôi mắt sâu lại
lạnh như băng sương, đều là vì tên nam nhân không chịu trách nhiệm kia,
tỷ tỷ mới có thể còn trẻ như vậy đã phải rời khỏi thế giới này, cũng vì
hắn ta, hai đứa trẻ mới có thể bơ vơ không nơi nương tựa phải lưu lạc
ngoài đường.
“Không được gọi hắn ta, các ngươi không có loại cha
không chịu trách nhiệm này.” Tả Quân Mạc tức giận hướng Tả Hữu Nguyệt
nói, nếu để cho hắn điều tra ra tên nam nhân kia là ai, hắn nhất định sẽ không tha thứ hắn ta, nhất định phải khiến hắn ta sám hối với tỷ tỷ.
“Oa, thúc thúc hư, ta muốn phụ thân…”
Tả Quân Mạc rống một tiếng, Tả Hữu Nguyệt bị hù sợ. Càng thêm khóc to hơn, ầm ĩ muốn mẫu thân cùng phụ thân yêu thương nó.
Tả Hữu Tinh vỗ nhẹ lên vai nhỏ của muội muội, ngẩng đầu lên nhìn phía Tả
Quân Mạc. Vừa rồi lời nói của cậu, nó có thể nghe hiểu. Cậu nhất định
cho rằng muội muội đang gọi người cha không chịu trách nhiệm của bọn
chúng, cho nên mới tức giận như thế. Nhưng cậu không biết rằng huynh
muội bọn họ chưa từng gặp qua người kia dù chỉ một lần, như thế nào sẽ
kêu ông ta đây? Đối với người kia, chính mình cũng căm hận không kém so
với cậu.
“Cậu, người muội muội muốn là Vương gia phụ thân.”
“Con vừa rồi gọi ta là gì?” Tả Quân Mạc nghe thấy Tả Hữu Tinh gọi mình là
cậu, gần như không thể tin được lỗ tai của mình. Đôi mắt thâm thúy nhìn
nó, bản thân không khỏi kích động. Hắn không có nghe lầm chứ? Đứa nhỏ
gọi hắn là cậu?
“Cậu.” Tả Hữu Tinh lại gọi một tiếng, “Con biết
là cậu sợ hai huynh muội bọn con đã quên mẫu thân, thế nhưng con có thể
cam đoan với cậu. Mẫu thân vĩnh viễn là người mẹ vĩ đại nhất trên thế
giới này, người sẽ mãi mãi sống ở trong lòng chúng con. Huynh muội chúng con cũng sẽ không bao giờ quên, cũng không bao giờ có thể quên được.
Chính là muội muội còn nhỏ, nó vẫn còn cần sự quan tâm của mẫu thân, phụ thân, con cầu xin cậu đem bọn con trờ lại Vương phủ…”
“Các con muốn trở về sao?” Khuôn mặt mới vừa hé ra biểu tình vui sướng lại trầm xuống.
“Dạ, bọn con muốn trở về.” Tả Hữu Tinh gật gật đầu. “Nhưng bọn con sẽ thường xuyên đến thăm cậu, cậu nhớ bọn con, cũng có thể đến thăm bọn con. Con
nghĩ Vương phi mẫu thân cùng Vương gia phụ thân cũng sẽ rất vui.”
Tả Quân Mạc trầm mặc, mâu quang nhìn nước mắt trên mặt Tả Hữu Nguyệt cùng
Tả Hữu Tinh, hai đứa chúng đúng là còn quá nhỏ, bọn chúng vẫn còn cần có phụ mẫu chăm sóc, có lẽ là chính bản thân hắn quá nóng nảy, tâm nguyện
lớn nhất của tỷ tỷ hẳn là muốn nhìn thấy hai hài tử được hạnh phúc đi.
Nếu như bọn chúng thật sự yêu thích phu phụ Tiêu Dao Vương như vậy, có
lẽ hắn nên đưa bọn nhỏ trở về.
“Được rồi, cậu đưa các con trở
về.” Chỉ cần tìm được bọn chúng, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể đón
chúng trở về sơn trang ở vài ngày.
Vương Phi Cường HãnTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng… Tả Hữu Tinh giống như nghe được tiếng thì thầm ôn nhu lại đau lòng của mẫu thân ở bên tai, nước mắt nhất thời rơi xuống. Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, thế nhưng nó lại vươn ra tay nhỏ che kín miệng lại không để cho mình khóc thành tiếng. Từ cái ngày mẫu thân qua đời, nó luôn tự nói với mình phải kiên cường, không thể khóc nhè, nó muốn lớn lên. Muốn có khả năng bảo hộ muội muội còn nhỏ.Tả Hữu Nguyệt vốn hiếu kỳ mở thật to hai mắt nhìn vào hai người bọn họ, hiện tại lại nhìn thấy ca ca đang ngăn lại tiếng khóc. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, cũng bắt đầu oa oa mà khóc lên.“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”Tiếng khóc của Tả Hữu Nguyệt làm cho hai người Tả Quân Mạc cùng Tả Hữu Tinh càng thêm đau lòng, tiểu oa nhi còn nhỏ không thể hiểu mẫu thân của bọn chúng đã vĩnh viễn cũng không còn có thể ở bên cạnh, nàng đã đến một nơi khác, một nơi mà bọn chúng không bao giờ có thể tìm được.Tả Hữu Tinh nghe thấy tiếng khóc muội muội, nhẹ cắn răng, dùng tay áo lau mạnh nước mắt của mình, vươn ra cánh tay vòng ở trên thân mình nhỏ nhỏ của tiểu muội, một mặt nghẹn ngào dỗ. “Không khóc nha, Nguyệt Nhi ngoan!”“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…” Tả Hữu Nguyệt không nghe theo tiếp tục gào khóc, một đôi mắt long lanh ngập nước thoạt nhìn đáng thương vô cùng, giống như một con nai con bị tách khỏi mẹ.“Muội muốn phụ thân, muội muốn phụ thân…”Mấy tiếng phía sau, làm cho Tả Quân Mạc biến sắc, hắn cho rằng Tả Hữu Nguyệt đang gọi nam nhân làm cho tỷ tỷ mang thai. Một đôi mắt sâu lại lạnh như băng sương, đều là vì tên nam nhân không chịu trách nhiệm kia, tỷ tỷ mới có thể còn trẻ như vậy đã phải rời khỏi thế giới này, cũng vì hắn ta, hai đứa trẻ mới có thể bơ vơ không nơi nương tựa phải lưu lạc ngoài đường.“Không được gọi hắn ta, các ngươi không có loại cha không chịu trách nhiệm này.” Tả Quân Mạc tức giận hướng Tả Hữu Nguyệt nói, nếu để cho hắn điều tra ra tên nam nhân kia là ai, hắn nhất định sẽ không tha thứ hắn ta, nhất định phải khiến hắn ta sám hối với tỷ tỷ. “Oa, thúc thúc hư, ta muốn phụ thân…”Tả Quân Mạc rống một tiếng, Tả Hữu Nguyệt bị hù sợ. Càng thêm khóc to hơn, ầm ĩ muốn mẫu thân cùng phụ thân yêu thương nó.Tả Hữu Tinh vỗ nhẹ lên vai nhỏ của muội muội, ngẩng đầu lên nhìn phía Tả Quân Mạc. Vừa rồi lời nói của cậu, nó có thể nghe hiểu. Cậu nhất định cho rằng muội muội đang gọi người cha không chịu trách nhiệm của bọn chúng, cho nên mới tức giận như thế. Nhưng cậu không biết rằng huynh muội bọn họ chưa từng gặp qua người kia dù chỉ một lần, như thế nào sẽ kêu ông ta đây? Đối với người kia, chính mình cũng căm hận không kém so với cậu.“Cậu, người muội muội muốn là Vương gia phụ thân.”“Con vừa rồi gọi ta là gì?” Tả Quân Mạc nghe thấy Tả Hữu Tinh gọi mình là cậu, gần như không thể tin được lỗ tai của mình. Đôi mắt thâm thúy nhìn nó, bản thân không khỏi kích động. Hắn không có nghe lầm chứ? Đứa nhỏ gọi hắn là cậu?“Cậu.” Tả Hữu Tinh lại gọi một tiếng, “Con biết là cậu sợ hai huynh muội bọn con đã quên mẫu thân, thế nhưng con có thể cam đoan với cậu. Mẫu thân vĩnh viễn là người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới này, người sẽ mãi mãi sống ở trong lòng chúng con. Huynh muội chúng con cũng sẽ không bao giờ quên, cũng không bao giờ có thể quên được. Chính là muội muội còn nhỏ, nó vẫn còn cần sự quan tâm của mẫu thân, phụ thân, con cầu xin cậu đem bọn con trờ lại Vương phủ…”“Các con muốn trở về sao?” Khuôn mặt mới vừa hé ra biểu tình vui sướng lại trầm xuống.“Dạ, bọn con muốn trở về.” Tả Hữu Tinh gật gật đầu. “Nhưng bọn con sẽ thường xuyên đến thăm cậu, cậu nhớ bọn con, cũng có thể đến thăm bọn con. Con nghĩ Vương phi mẫu thân cùng Vương gia phụ thân cũng sẽ rất vui.”Tả Quân Mạc trầm mặc, mâu quang nhìn nước mắt trên mặt Tả Hữu Nguyệt cùng Tả Hữu Tinh, hai đứa chúng đúng là còn quá nhỏ, bọn chúng vẫn còn cần có phụ mẫu chăm sóc, có lẽ là chính bản thân hắn quá nóng nảy, tâm nguyện lớn nhất của tỷ tỷ hẳn là muốn nhìn thấy hai hài tử được hạnh phúc đi. Nếu như bọn chúng thật sự yêu thích phu phụ Tiêu Dao Vương như vậy, có lẽ hắn nên đưa bọn nhỏ trở về.“Được rồi, cậu đưa các con trở về.” Chỉ cần tìm được bọn chúng, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể đón chúng trở về sơn trang ở vài ngày.