Thanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng…

Chương 135: Ám sát (Hạ)

Vương Phi Cường HãnTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng… Tả Hữu Tinh chứng kiến Nguyệt Minh Nhất xông tới, hơi giật mình. Tiếp đó lại khôi phục biểu tình bình tĩnh. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người nam nhân đó đối với chúng, trái tim nó gần như muốn mềm xuống, nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân, lại tránh đi ánh mắt của ông ta.Hắc y nhân nghiêng thân, thấy hoàng đế cũng đã chạy tới đây. Giữa hai đầu lông mày không kìm được mà nhăn lại. Xem ra đêm hôm nay thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Thôi, xem ra mạng hai đứa bé này chưa đến tuyệt lộ. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, lại thấy nó đang nhìn mình, không có một chút sợ hãi, đối với tiểu hài này cũng có vài phần hiếu kỳ, đối mặt với cái chết, nó thế nhưng tuyệt không sợ hãi. Đứa bé này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?Nguyệt Minh Nhất thấy người áo đen nhìn Tả Hữu Tinh, cho là y đang suy nghĩ quỷ kế để thương tổn hai đứa bé. Thầm rùng mình, đột nhiên quát lên với Độc Viễn, Độc Mạc ở bên cạnh.“Bắt y lại cho trẫm.”“Vâng.”Thân hình hai người Độc Viễn, Độc Mạc nhoáng lên, một xanh một lam tấn công về phía thích khách. Gió đêm quét vào, tay áo tung bay, trong đôi mắt thâm thúy kia là một mảnh lãnh mạc. Bảo kiếm trên tay lóe ra hàn quang, sát khí đột nhiên dâng lên khiến cho bầu không khí càng thêm khẩn trương.Hắc y nhân nhăn mày, trong lòng biết một khi triền đấu, mình nhất định chịu thiệt. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, trong đầu có chủ ý. Nhoáng lên một cái, kiếm trên tay y đã hướng về phía hai đứa bé trên giường đâm tới.Chờ Nguyệt Minh Nhất nhìn thấy, trái tim đều nhanh ngừng đập. Hai người Độc Viễn, Độc Mạc đưa mắt nhìn ra, cùng tăng tốc, xoát một tiếng, bức vào chỗ yếu hại của hắc y nhân.Hai tai của hắc y nhân giật giật, lúc kiếm của hai người tới gần thì đột nhiên ra một hư chiêu, bóng dáng đã nhảy qua cửa sổ bay vút đi.Độc Viễn, Độc Mạc sửng sốt, không ngờ tới một chiêu mới rồi của y là cố tình dẫn dụ bọn họ mắc câu. Bóng dáng hai người vừa chuyển, cũng hướng ra ngoài cửa sổ đuổi theo.“Bắt sống cho trẫm.” Nguyệt Minh Nhất đi đến bên cửa sổ, ra lệnh với hai người cùng đám ngự tiền thị vệ đã chạy tới.Ngự tiền thị vệ tuân lệnh, thị vệ trưởng cũng bình tĩnh chỉ huy các thị vệ.Hắc y nhân phi thân lên nóc nhà, hướng ra ngoài hoàng cung chạy trốn. Lại bị đám thị vệ xuất hiện giương cung vây quanh, mà Độc Mạc, Độc Viễn phía sau cũng đã đuổi tới, tay áo hai người tung bay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào y.“Ngươi trốn không thoát đâu.”Khóe môi dưới khăn che mặt của hắc y nhân vẽ ra một nụ cười lạnh, cho dù hôm nay y không chạy thoát được cũng sẽ không ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Cùng lắm thì liều cá chết lưới rách, cũng sẽ không để cho bọn họ tra ra chủ thuê.Chợt, bóng dáng màu đen đâm thẳng về hướng Độc Viễn, Độc Mạc, huy động kiếm trên tay, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, thân kiếm càng sáng lên lộ ra một cỗ khí tức lãnh lệ. Cùng với đôi con ngươi thâm thúy kia càng thêm rét lạnh, đó là một loại sát khí hắc ám…Cùng lúc y ra tay, tên trong tay thị vệ quây tụ từ bốn phía đã sớm ào ào b*n r*, giống như hoa lê trong cơn mưa lớn vẽ ra hào quang quỷ dị giữa không trung.Mũi chân Độc Viễn, Độc Mạc điểm xuống đất, thân hình bay lên không lui về phía sau. Bốn đôi mắt lãnh mạc nhìn chăm chú vào hắc y nhân đang vung kiếm đánh rơi những mũi tên bắn đến, Độc Viễn xoay người giương tay lên với thị vệ bốn phía, môi mỏng khẽ nhấc:“Bệ hạ muốn sống.”Hắn vừa nói xong, đám thị vệ lập tức đình chỉ bắn tên.Hắc y nhân nhếch môi cười, nhìn vào bốn phía, xem trận thế này là không để cho mình đào thoát rồi. Ánh mắt như màn đêm đột nhiên giương về phía Độc Mạc, Độc Viễn, kiếm trên tay nhẹ nhàng giơ lên, nhưng lại chợt vung về phía chính mình.Sắc mặt Độc Mạc, Độc Viễn bỗng biến đổi, hai đạo bóng dáng giống như đại bàng bay về phía y.Nhưng, hắc y nhân kia lại không cho bọn họ cơ hội. Hàn quang trên kiếm lóe ra thẳng tắp đâm vào lồng ngực y, huyết dịch tiên diễm dưới ánh trăng thanh lãnh hiện lên ánh sáng quỷ dị mà sáng trong…Ánh trăng chiếu nghiêng qua song cửa sổ, quang ảnh loang lổ. Gió đêm yên lặng thổi vào, cuộn lên màn lụa trắng.Sau khi thích khách rời đi, khuôn mặt căng thẳng của Tả Hữu Tinh chợt buông lỏng xuống. Cảm giác trong tay ẩm ướt đã tự nói rõ ràng với mình, thì ra nó cũng khẩn trương. Cúi đầu nhìn vào muội muội được mình ôm lấy, muội ấy vẫn ngủ say sưa như cũ. Giống như heo con hạnh phúc, khóe miệng nho nhỏ giương lên thành một nụ cười, nó hi vọng muội muội có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.“Tinh Nhi, các con không sao chứ?”Sau khi Độc Viễn, Độc Mạc truy đuổi thích khách, Nguyệt Minh Nhất vẫn luôn một lòng rơi vào trên người hai huynh muội. Vốn hận không thể tiến lên lập tức ôm hai đứa bé vào trong ngực, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tả Hữu Tinh chế trụ, thật sự không tiến lên trước nữa. Cười chua xót:Bọn nhỏ quả nhiên vẫn không tha thứ cho mình!Tả Hữu Tinh liếc thấy Nguyệt Minh Nhất chỉ khoác áo ngoài, đầu tóc hỗn loạn, vẻ mặt lo lắng, lạnh lùng mà hạ lệnh đuổi khách:“Chúng ta cần nghỉ ngơi.”Sắc mặt Nguyệt Minh Nhất buồn bã, có loại hơi thở bi thương bất đắc dĩ lên men trong không khí.“Hoàng thượng.”Độc Viễn, Độc Mạc từ bên ngoài đi đến, đánh vỡ bầu không khí im lặng tương đối khó xử của bọn họ.“Bắt được thích khách chưa?” Nhìn thấy hai thị vệ, Nguyệt Minh Nhất khôi phục lại sự bình tĩnh.“Thích khách đã tự sát rồi.” Độc Viễn mấp máy môi, nói.“Cái gì?” Nguyệt Minh Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc càng thêm khó nhìn. Lại có thể để cho y tự vẫn, “Phân phó xuống dưới, nhất định phải tìm được kẻ giật dây.” Sau khi mất đi Nhu Nhi, hắn tuyệt đối không khoan nhượng, để lại tiếp tục mất đi hai đứa con.“Vâng.”Nguyệt Minh Nhất nhìn vẻ mặt không đổi của Tả Hữu Tinh, mất mát mà đi ra ngoài. Có khi nào đứa bé này có thể vĩnh viễn cũng không tha thứ cho mình không a?“Các ngươi lưu lại bảo vệ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi cho thật tốt.”“Vâng.”…Dạ Liêu quốcMột đội nhân mã một nắng hai sương, đi về phía Nguyệt Diễm. Có thể gặp được người muốn tìm hay không?

Tả Hữu Tinh chứng kiến Nguyệt Minh Nhất xông tới, hơi giật mình. Tiếp đó lại khôi phục biểu
tình bình tĩnh. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người nam nhân đó đối với
chúng, trái tim nó gần như muốn mềm xuống, nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân,
lại tránh đi ánh mắt của ông ta.

Hắc y nhân nghiêng thân, thấy
hoàng đế cũng đã chạy tới đây. Giữa hai đầu lông mày không kìm được mà
nhăn lại. Xem ra đêm hôm nay thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Thôi, xem ra mạng hai đứa bé này chưa đến tuyệt lộ. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, lại thấy nó đang nhìn mình, không có một chút sợ hãi, đối với tiểu hài này cũng có vài phần hiếu kỳ, đối mặt với cái chết, nó thế
nhưng tuyệt không sợ hãi. Đứa bé này rốt cuộc đã trải qua những chuyện
gì?

Nguyệt Minh Nhất thấy người áo đen nhìn Tả Hữu Tinh, cho là y đang suy nghĩ quỷ kế để thương tổn hai đứa bé. Thầm rùng mình, đột
nhiên quát lên với Độc Viễn, Độc Mạc ở bên cạnh.

“Bắt y lại cho trẫm.”

“Vâng.”

Thân hình hai người Độc Viễn, Độc Mạc nhoáng lên, một xanh một lam tấn công
về phía thích khách. Gió đêm quét vào, tay áo tung bay, trong đôi mắt
thâm thúy kia là một mảnh lãnh mạc. Bảo kiếm trên tay lóe ra hàn quang,
sát khí đột nhiên dâng lên khiến cho bầu không khí càng thêm khẩn
trương.

Hắc y nhân nhăn mày, trong lòng biết một khi triền đấu,
mình nhất định chịu thiệt. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, trong đầu có
chủ ý. Nhoáng lên một cái, kiếm trên tay y đã hướng về phía hai đứa bé
trên giường đâm tới.

Chờ Nguyệt Minh Nhất nhìn thấy, trái tim đều nhanh ngừng đập. Hai người Độc Viễn, Độc Mạc đưa mắt nhìn ra, cùng tăng tốc, xoát một tiếng, bức vào chỗ yếu hại của hắc y nhân.

Hai tai của hắc y nhân giật giật, lúc kiếm của hai người tới gần thì đột nhiên
ra một hư chiêu, bóng dáng đã nhảy qua cửa sổ bay vút đi.

Độc
Viễn, Độc Mạc sửng sốt, không ngờ tới một chiêu mới rồi của y là cố tình dẫn dụ bọn họ mắc câu. Bóng dáng hai người vừa chuyển, cũng hướng ra
ngoài cửa sổ đuổi theo.

“Bắt sống cho trẫm.” Nguyệt Minh Nhất đi đến bên cửa sổ, ra lệnh với hai người cùng đám ngự tiền thị vệ đã chạy tới.

Ngự tiền thị vệ tuân lệnh, thị vệ trưởng cũng bình tĩnh chỉ huy các thị vệ.

Hắc y nhân phi thân lên nóc nhà, hướng ra ngoài hoàng cung chạy trốn. Lại
bị đám thị vệ xuất hiện giương cung vây quanh, mà Độc Mạc, Độc Viễn phía sau cũng đã đuổi tới, tay áo hai người tung bay, lạnh lùng nhìn chăm
chú vào y.

“Ngươi trốn không thoát đâu.”

Khóe môi dưới
khăn che mặt của hắc y nhân vẽ ra một nụ cười lạnh, cho dù hôm nay y
không chạy thoát được cũng sẽ không ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Cùng
lắm thì liều cá chết lưới rách, cũng sẽ không để cho bọn họ tra ra chủ
thuê.

Chợt, bóng dáng màu đen đâm thẳng về hướng Độc Viễn, Độc
Mạc, huy động kiếm trên tay, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, thân kiếm càng sáng lên lộ ra một cỗ khí tức lãnh lệ. Cùng với đôi con ngươi thâm thúy kia càng thêm rét lạnh, đó là một loại sát khí hắc ám…

Cùng lúc y ra tay, tên trong tay thị vệ quây tụ từ bốn phía đã sớm ào ào b*n r*, giống như hoa lê trong cơn mưa lớn vẽ ra hào quang quỷ dị giữa
không trung.

Mũi chân Độc Viễn, Độc Mạc điểm xuống đất, thân hình bay lên không lui về phía sau. Bốn đôi mắt lãnh mạc nhìn chăm chú vào
hắc y nhân đang vung kiếm đánh rơi những mũi tên bắn đến, Độc Viễn xoay
người giương tay lên với thị vệ bốn phía, môi mỏng khẽ nhấc:

“Bệ hạ muốn sống.”

Hắn vừa nói xong, đám thị vệ lập tức đình chỉ bắn tên.

Hắc y nhân nhếch môi cười, nhìn vào bốn phía, xem trận thế này là không để
cho mình đào thoát rồi. Ánh mắt như màn đêm đột nhiên giương về phía Độc Mạc, Độc Viễn, kiếm trên tay nhẹ nhàng giơ lên, nhưng lại chợt vung về
phía chính mình.

Sắc mặt Độc Mạc, Độc Viễn bỗng biến đổi, hai đạo bóng dáng giống như đại bàng bay về phía y.

Nhưng, hắc y nhân kia lại không cho bọn họ cơ hội. Hàn quang trên kiếm lóe ra
thẳng tắp đâm vào lồng ngực y, huyết dịch tiên diễm dưới ánh trăng thanh lãnh hiện lên ánh sáng quỷ dị mà sáng trong…

Ánh trăng chiếu nghiêng qua song cửa sổ, quang ảnh loang lổ. Gió đêm yên lặng thổi vào, cuộn lên màn lụa trắng.

Sau khi thích khách rời đi, khuôn mặt căng thẳng của Tả Hữu Tinh chợt buông lỏng xuống. Cảm giác trong tay ẩm ướt đã tự nói rõ ràng với mình, thì
ra nó cũng khẩn trương. Cúi đầu nhìn vào muội muội được mình ôm lấy,
muội ấy vẫn ngủ say sưa như cũ. Giống như heo con hạnh phúc, khóe miệng
nho nhỏ giương lên thành một nụ cười, nó hi vọng muội muội có thể mãi
mãi hạnh phúc như vậy.

“Tinh Nhi, các con không sao chứ?”

Sau khi Độc Viễn, Độc Mạc truy đuổi thích khách, Nguyệt Minh Nhất vẫn luôn
một lòng rơi vào trên người hai huynh muội. Vốn hận không thể tiến lên
lập tức ôm hai đứa bé vào trong ngực, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tả Hữu Tinh chế trụ, thật sự không tiến lên trước nữa. Cười chua xót:

Bọn nhỏ quả nhiên vẫn không tha thứ cho mình!

Tả Hữu Tinh liếc thấy Nguyệt Minh Nhất chỉ khoác áo ngoài, đầu tóc hỗn loạn, vẻ mặt lo lắng, lạnh lùng mà hạ lệnh đuổi khách:

“Chúng ta cần nghỉ ngơi.”

Sắc mặt Nguyệt Minh Nhất buồn bã, có loại hơi thở bi thương bất đắc dĩ lên men trong không khí.

“Hoàng thượng.”

Độc Viễn, Độc Mạc từ bên ngoài đi đến, đánh vỡ bầu không khí im lặng tương đối khó xử của bọn họ.

“Bắt được thích khách chưa?” Nhìn thấy hai thị vệ, Nguyệt Minh Nhất khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Thích khách đã tự sát rồi.” Độc Viễn mấp máy môi, nói.

“Cái gì?” Nguyệt Minh Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc càng thêm khó
nhìn. Lại có thể để cho y tự vẫn, “Phân phó xuống dưới, nhất định phải
tìm được kẻ giật dây.” Sau khi mất đi Nhu Nhi, hắn tuyệt đối không khoan nhượng, để lại tiếp tục mất đi hai đứa con.

“Vâng.”

Nguyệt Minh Nhất nhìn vẻ mặt không đổi của Tả Hữu Tinh, mất mát mà đi ra
ngoài. Có khi nào đứa bé này có thể vĩnh viễn cũng không tha thứ cho
mình không a?

“Các ngươi lưu lại bảo vệ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi cho thật tốt.”

“Vâng.”

Dạ Liêu quốc

Một đội nhân mã một nắng hai sương, đi về phía Nguyệt Diễm. Có thể gặp được người muốn tìm hay không?

Vương Phi Cường HãnTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong. Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? Đi ra.” “Khanh khách. . .” Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng… Tả Hữu Tinh chứng kiến Nguyệt Minh Nhất xông tới, hơi giật mình. Tiếp đó lại khôi phục biểu tình bình tĩnh. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người nam nhân đó đối với chúng, trái tim nó gần như muốn mềm xuống, nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân, lại tránh đi ánh mắt của ông ta.Hắc y nhân nghiêng thân, thấy hoàng đế cũng đã chạy tới đây. Giữa hai đầu lông mày không kìm được mà nhăn lại. Xem ra đêm hôm nay thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Thôi, xem ra mạng hai đứa bé này chưa đến tuyệt lộ. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, lại thấy nó đang nhìn mình, không có một chút sợ hãi, đối với tiểu hài này cũng có vài phần hiếu kỳ, đối mặt với cái chết, nó thế nhưng tuyệt không sợ hãi. Đứa bé này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?Nguyệt Minh Nhất thấy người áo đen nhìn Tả Hữu Tinh, cho là y đang suy nghĩ quỷ kế để thương tổn hai đứa bé. Thầm rùng mình, đột nhiên quát lên với Độc Viễn, Độc Mạc ở bên cạnh.“Bắt y lại cho trẫm.”“Vâng.”Thân hình hai người Độc Viễn, Độc Mạc nhoáng lên, một xanh một lam tấn công về phía thích khách. Gió đêm quét vào, tay áo tung bay, trong đôi mắt thâm thúy kia là một mảnh lãnh mạc. Bảo kiếm trên tay lóe ra hàn quang, sát khí đột nhiên dâng lên khiến cho bầu không khí càng thêm khẩn trương.Hắc y nhân nhăn mày, trong lòng biết một khi triền đấu, mình nhất định chịu thiệt. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, trong đầu có chủ ý. Nhoáng lên một cái, kiếm trên tay y đã hướng về phía hai đứa bé trên giường đâm tới.Chờ Nguyệt Minh Nhất nhìn thấy, trái tim đều nhanh ngừng đập. Hai người Độc Viễn, Độc Mạc đưa mắt nhìn ra, cùng tăng tốc, xoát một tiếng, bức vào chỗ yếu hại của hắc y nhân.Hai tai của hắc y nhân giật giật, lúc kiếm của hai người tới gần thì đột nhiên ra một hư chiêu, bóng dáng đã nhảy qua cửa sổ bay vút đi.Độc Viễn, Độc Mạc sửng sốt, không ngờ tới một chiêu mới rồi của y là cố tình dẫn dụ bọn họ mắc câu. Bóng dáng hai người vừa chuyển, cũng hướng ra ngoài cửa sổ đuổi theo.“Bắt sống cho trẫm.” Nguyệt Minh Nhất đi đến bên cửa sổ, ra lệnh với hai người cùng đám ngự tiền thị vệ đã chạy tới.Ngự tiền thị vệ tuân lệnh, thị vệ trưởng cũng bình tĩnh chỉ huy các thị vệ.Hắc y nhân phi thân lên nóc nhà, hướng ra ngoài hoàng cung chạy trốn. Lại bị đám thị vệ xuất hiện giương cung vây quanh, mà Độc Mạc, Độc Viễn phía sau cũng đã đuổi tới, tay áo hai người tung bay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào y.“Ngươi trốn không thoát đâu.”Khóe môi dưới khăn che mặt của hắc y nhân vẽ ra một nụ cười lạnh, cho dù hôm nay y không chạy thoát được cũng sẽ không ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Cùng lắm thì liều cá chết lưới rách, cũng sẽ không để cho bọn họ tra ra chủ thuê.Chợt, bóng dáng màu đen đâm thẳng về hướng Độc Viễn, Độc Mạc, huy động kiếm trên tay, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, thân kiếm càng sáng lên lộ ra một cỗ khí tức lãnh lệ. Cùng với đôi con ngươi thâm thúy kia càng thêm rét lạnh, đó là một loại sát khí hắc ám…Cùng lúc y ra tay, tên trong tay thị vệ quây tụ từ bốn phía đã sớm ào ào b*n r*, giống như hoa lê trong cơn mưa lớn vẽ ra hào quang quỷ dị giữa không trung.Mũi chân Độc Viễn, Độc Mạc điểm xuống đất, thân hình bay lên không lui về phía sau. Bốn đôi mắt lãnh mạc nhìn chăm chú vào hắc y nhân đang vung kiếm đánh rơi những mũi tên bắn đến, Độc Viễn xoay người giương tay lên với thị vệ bốn phía, môi mỏng khẽ nhấc:“Bệ hạ muốn sống.”Hắn vừa nói xong, đám thị vệ lập tức đình chỉ bắn tên.Hắc y nhân nhếch môi cười, nhìn vào bốn phía, xem trận thế này là không để cho mình đào thoát rồi. Ánh mắt như màn đêm đột nhiên giương về phía Độc Mạc, Độc Viễn, kiếm trên tay nhẹ nhàng giơ lên, nhưng lại chợt vung về phía chính mình.Sắc mặt Độc Mạc, Độc Viễn bỗng biến đổi, hai đạo bóng dáng giống như đại bàng bay về phía y.Nhưng, hắc y nhân kia lại không cho bọn họ cơ hội. Hàn quang trên kiếm lóe ra thẳng tắp đâm vào lồng ngực y, huyết dịch tiên diễm dưới ánh trăng thanh lãnh hiện lên ánh sáng quỷ dị mà sáng trong…Ánh trăng chiếu nghiêng qua song cửa sổ, quang ảnh loang lổ. Gió đêm yên lặng thổi vào, cuộn lên màn lụa trắng.Sau khi thích khách rời đi, khuôn mặt căng thẳng của Tả Hữu Tinh chợt buông lỏng xuống. Cảm giác trong tay ẩm ướt đã tự nói rõ ràng với mình, thì ra nó cũng khẩn trương. Cúi đầu nhìn vào muội muội được mình ôm lấy, muội ấy vẫn ngủ say sưa như cũ. Giống như heo con hạnh phúc, khóe miệng nho nhỏ giương lên thành một nụ cười, nó hi vọng muội muội có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.“Tinh Nhi, các con không sao chứ?”Sau khi Độc Viễn, Độc Mạc truy đuổi thích khách, Nguyệt Minh Nhất vẫn luôn một lòng rơi vào trên người hai huynh muội. Vốn hận không thể tiến lên lập tức ôm hai đứa bé vào trong ngực, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tả Hữu Tinh chế trụ, thật sự không tiến lên trước nữa. Cười chua xót:Bọn nhỏ quả nhiên vẫn không tha thứ cho mình!Tả Hữu Tinh liếc thấy Nguyệt Minh Nhất chỉ khoác áo ngoài, đầu tóc hỗn loạn, vẻ mặt lo lắng, lạnh lùng mà hạ lệnh đuổi khách:“Chúng ta cần nghỉ ngơi.”Sắc mặt Nguyệt Minh Nhất buồn bã, có loại hơi thở bi thương bất đắc dĩ lên men trong không khí.“Hoàng thượng.”Độc Viễn, Độc Mạc từ bên ngoài đi đến, đánh vỡ bầu không khí im lặng tương đối khó xử của bọn họ.“Bắt được thích khách chưa?” Nhìn thấy hai thị vệ, Nguyệt Minh Nhất khôi phục lại sự bình tĩnh.“Thích khách đã tự sát rồi.” Độc Viễn mấp máy môi, nói.“Cái gì?” Nguyệt Minh Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc càng thêm khó nhìn. Lại có thể để cho y tự vẫn, “Phân phó xuống dưới, nhất định phải tìm được kẻ giật dây.” Sau khi mất đi Nhu Nhi, hắn tuyệt đối không khoan nhượng, để lại tiếp tục mất đi hai đứa con.“Vâng.”Nguyệt Minh Nhất nhìn vẻ mặt không đổi của Tả Hữu Tinh, mất mát mà đi ra ngoài. Có khi nào đứa bé này có thể vĩnh viễn cũng không tha thứ cho mình không a?“Các ngươi lưu lại bảo vệ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi cho thật tốt.”“Vâng.”…Dạ Liêu quốcMột đội nhân mã một nắng hai sương, đi về phía Nguyệt Diễm. Có thể gặp được người muốn tìm hay không?

Chương 135: Ám sát (Hạ)