Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 4: Võ lâm, ta đến đây 4
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcKhông để ý đến đầu óc choáng váng, cố gắng vật lộn với suy nghĩ đứng lên Tiếu Tiếu mới giật mình, trên cổ nàng dường như có vật gì.Một thanh kiếm.Theo thân kiếm nhìn lên trên, người cầm kiếm cư nhiên chính là anh hùng đã cứu nàng.Hắn nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Tiếu Tiếu, ý trêu đùa nơi khóe miệng lại càng đậm hơn: “Vương nữ hiệp nổi giận đùng đùng dẫn theo một đám người như vậy tới tìm Ngọc Hồ Điệp ta, chẳng lẽ không phải là yêu thương nhung nhớ ta? Cần gì phải vội vã rời đi.”Cúi đầu liếc nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình, Tiếu Tiếu cảm giác được đầu mình càng thêm mê man.Sự tình, nhất định có chỗ nào đó không đúng với tưởng tượng của nàng.Nghĩ đến đây, Tiếu Tiếu lập tức nghiêng mặt liếc nhìn tiểu nha đầu luôn luôn lải nhải bên người mình, nếu nàng đoán không sai, tiểu nha đầu này kêu nàng là tiểu thư, nói vậy hẳn là nha hoàn của nàng.Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của nha hoàn kia, Tiếu Tiếu không khỏi khẽ nhíu mày, nàng thật sự không hiểu chủ nhân của thân thể này tại sao lại muốn dẫn một tiểu nha đầu như vậy lưu lạc giang hồ.Tiểu nha hoàn này một chút bình tĩnh cũng không có, quả thực chính là tổn hại hình tượng nữ hiệp này của nàng.Trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, không có người thứ hai để chọn lựa cuối cùng Tiếu Tiếu vẫn là đem vấn đề hình tượng kia đặt phía sau, lúc này mở miệng hỏi tiểu nha hoàn của mình: “Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Tiểu nha hoàn nghe thấy tiểu thư của nàng hỏi như vậy, thân thể lúc trước vốn đã run nay càng run kịch liệt.Sắc mặt, cũng càng thêm tái nhợt.Dùng ánh mắt len lén liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp ra vẻ rất kiên nhẫn chờ đợi nàng giải thích rõ tình huống cho tiểu thư, đưa đôi môi run rẩy sát lại gần bên tai Tiếu Tiếu: “Tiểu… Tiểu thư… Người không lẽ đã quên, ngươi mang theo chúng ta tới đây bắt hái hoa tặc.”“Các ngươi?”Tiếu Tiếu nghe vậy trong lòng chợt cả kinh, vội vàng nhìn trái nhìn phải những người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: “Bọn họ là?”“Bọn họ đều là đồ đệ tiểu thư.”Trả lời xong vấn đề của Tiếu Tiếu, sắc mặt nha hoàn đã khó coi đến cực điểm, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, rõ ràng chính là lập tức muốn khóc lên: “Tiểu thư, người trăm ngàn đừng nói với ta là, người thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.”
Edit: Mốc
Không để ý đến đầu óc choáng váng, cố gắng vật lộn với suy nghĩ đứng lên Tiếu Tiếu mới giật mình, trên cổ nàng dường như có vật gì.
Một thanh kiếm.
Theo thân kiếm nhìn lên trên, người cầm kiếm cư nhiên chính là anh hùng đã cứu nàng.
Hắn nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Tiếu Tiếu, ý trêu đùa nơi khóe miệng lại càng đậm hơn: “Vương nữ hiệp nổi giận đùng đùng dẫn theo một đám người như vậy tới tìm Ngọc Hồ Điệp ta, chẳng lẽ không phải là yêu thương nhung nhớ ta? Cần gì phải vội vã rời đi.”
Cúi đầu liếc nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình, Tiếu Tiếu cảm giác được đầu mình càng thêm mê man.
Sự tình, nhất định có chỗ nào đó không đúng với tưởng tượng của nàng.
Nghĩ đến đây, Tiếu Tiếu lập tức nghiêng mặt liếc nhìn tiểu nha đầu luôn luôn lải nhải bên người mình, nếu nàng đoán không sai, tiểu nha đầu này kêu nàng là tiểu thư, nói vậy hẳn là nha hoàn của nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của nha hoàn kia, Tiếu Tiếu không khỏi khẽ nhíu mày, nàng thật sự không hiểu chủ nhân của thân thể này tại sao lại muốn dẫn một tiểu nha đầu như vậy lưu lạc giang hồ.
Tiểu nha hoàn này một chút bình tĩnh cũng không có, quả thực chính là tổn hại hình tượng nữ hiệp này của nàng.
Trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, không có người thứ hai để chọn lựa cuối cùng Tiếu Tiếu vẫn là đem vấn đề hình tượng kia đặt phía sau, lúc này mở miệng hỏi tiểu nha hoàn của mình: “Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nha hoàn nghe thấy tiểu thư của nàng hỏi như vậy, thân thể lúc trước vốn đã run nay càng run kịch liệt.
Sắc mặt, cũng càng thêm tái nhợt.
Dùng ánh mắt len lén liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp ra vẻ rất kiên nhẫn chờ đợi nàng giải thích rõ tình huống cho tiểu thư, đưa đôi môi run rẩy sát lại gần bên tai Tiếu Tiếu: “Tiểu… Tiểu thư… Người không lẽ đã quên, ngươi mang theo chúng ta tới đây bắt hái hoa tặc.”
“Các ngươi?”
Tiếu Tiếu nghe vậy trong lòng chợt cả kinh, vội vàng nhìn trái nhìn phải những người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: “Bọn họ là?”
“Bọn họ đều là đồ đệ tiểu thư.”
Trả lời xong vấn đề của Tiếu Tiếu, sắc mặt nha hoàn đã khó coi đến cực điểm, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, rõ ràng chính là lập tức muốn khóc lên: “Tiểu thư, người trăm ngàn đừng nói với ta là, người thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcKhông để ý đến đầu óc choáng váng, cố gắng vật lộn với suy nghĩ đứng lên Tiếu Tiếu mới giật mình, trên cổ nàng dường như có vật gì.Một thanh kiếm.Theo thân kiếm nhìn lên trên, người cầm kiếm cư nhiên chính là anh hùng đã cứu nàng.Hắn nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Tiếu Tiếu, ý trêu đùa nơi khóe miệng lại càng đậm hơn: “Vương nữ hiệp nổi giận đùng đùng dẫn theo một đám người như vậy tới tìm Ngọc Hồ Điệp ta, chẳng lẽ không phải là yêu thương nhung nhớ ta? Cần gì phải vội vã rời đi.”Cúi đầu liếc nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình, Tiếu Tiếu cảm giác được đầu mình càng thêm mê man.Sự tình, nhất định có chỗ nào đó không đúng với tưởng tượng của nàng.Nghĩ đến đây, Tiếu Tiếu lập tức nghiêng mặt liếc nhìn tiểu nha đầu luôn luôn lải nhải bên người mình, nếu nàng đoán không sai, tiểu nha đầu này kêu nàng là tiểu thư, nói vậy hẳn là nha hoàn của nàng.Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của nha hoàn kia, Tiếu Tiếu không khỏi khẽ nhíu mày, nàng thật sự không hiểu chủ nhân của thân thể này tại sao lại muốn dẫn một tiểu nha đầu như vậy lưu lạc giang hồ.Tiểu nha hoàn này một chút bình tĩnh cũng không có, quả thực chính là tổn hại hình tượng nữ hiệp này của nàng.Trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, không có người thứ hai để chọn lựa cuối cùng Tiếu Tiếu vẫn là đem vấn đề hình tượng kia đặt phía sau, lúc này mở miệng hỏi tiểu nha hoàn của mình: “Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Tiểu nha hoàn nghe thấy tiểu thư của nàng hỏi như vậy, thân thể lúc trước vốn đã run nay càng run kịch liệt.Sắc mặt, cũng càng thêm tái nhợt.Dùng ánh mắt len lén liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp ra vẻ rất kiên nhẫn chờ đợi nàng giải thích rõ tình huống cho tiểu thư, đưa đôi môi run rẩy sát lại gần bên tai Tiếu Tiếu: “Tiểu… Tiểu thư… Người không lẽ đã quên, ngươi mang theo chúng ta tới đây bắt hái hoa tặc.”“Các ngươi?”Tiếu Tiếu nghe vậy trong lòng chợt cả kinh, vội vàng nhìn trái nhìn phải những người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: “Bọn họ là?”“Bọn họ đều là đồ đệ tiểu thư.”Trả lời xong vấn đề của Tiếu Tiếu, sắc mặt nha hoàn đã khó coi đến cực điểm, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, rõ ràng chính là lập tức muốn khóc lên: “Tiểu thư, người trăm ngàn đừng nói với ta là, người thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.”