Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 11: Quan hệ danh kiếm và mã tiên 2
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: Mốc“Không thể nào?”Vương Manh Manh hít sâu một hơi, muốn đè xuống tim gan đang đập loạn của mình, miệng, đồng thời phát ra tiếng kêu la, biểu đạt nguyên vẹn bất mãn trong lòng nàng: “Trên thế giới sao lại có người ác độc như vậy, đánh lén người khác từ phía sau?”“Lòng người khó lường a!”Ngọc Hồ Điệp thở mạnh một hơi, đưa tay đoạt lại thanh kiếm đang cầm trong tay Vương Manh Manh.Cẩn thận đặt vào trong vỏ kiếm: “Vốn ta nghĩ không có, nhưng hiện tại ta xác định có người ác độc như vậy.”Nói xong, đột nhiên ngẩng đầu đối với Tiếu Tiếu vẫn như trước lưu luyến không rời nhìn thanh kiếm, đôi môi tà mị vẽ ra một nụ cười, từ từ nói: “Đặc biệt là nữ nhân.”“Phải không?”Vương Manh Manh tim đập nhanh hơn, cố gắng trấn định: “Có lẽ vậy, nhưng ngươi yên tâm, Vương đại nữ hiệp ta tuyệt đối không phải người đánh lén từ phía sau.”“Chỉ hy vọng như thế.”Ngọc Hồ Điệp ý vị thâm trường liếc nhìn Vương Manh Manh khuôn mặt đã đỏ bừng, than nhẹ một tiếng, quay đầu tiếp tục đánh xe.–Vương Manh Manh không biết là trong một ngày, tại thời điểm lần thứ n rút ra thanh kiếm Ngọc Hồ Điệp đặt ở bên người để thưởng thức, Ngọc Hồ Điệp đang lấy tay ôm đầu.Hắn thật sự rất đau đầu.Vì sao Vương đại nữ hiệp này phiền toái như vậy, tại sao không học khôn.Mặc kệ hắn nhiều lần bày tỏ rõ ràng hay ngầm bảo, nàng vẫn một lòng một dạ muốn rút danh kiếm của hắn, sau đó đâm lưng hắn.Vì sao!Cau mày quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh ở trong xe bị hắn dùng dây thừng trói gô ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, Ngọc Hồ Điệp lại ai oán thở dài một hơi, hữu khí vô lực dùng nhánh cây quật một chút vào con ngựa: “Đi!”Ngọc Hồ Điệp cảm thấy thật sự vô cùng ai oán.Vương đại nữ hiệp kia vì sao không suy nghĩ cho hắn một chút, quen dùng mã tiên hắn thật sự rất không quen dùng nhánh cây đuổi ngựa.Nếu Vương nữ hiệp danh mãn giang hồ không buộc hắn dùng mã tiên làm dây thừng trói gô nàng lại, hắn sao phải suy đồi đến nỗi dùng nhánh cây đuổi ngựa?
Edit: Mốc
“Không thể nào?”
Vương Manh Manh hít sâu một hơi, muốn đè xuống tim gan đang đập loạn của mình, miệng, đồng thời phát ra tiếng kêu la, biểu đạt nguyên vẹn bất mãn trong lòng nàng: “Trên thế giới sao lại có người ác độc như vậy, đánh lén người khác từ phía sau?”
“Lòng người khó lường a!”
Ngọc Hồ Điệp thở mạnh một hơi, đưa tay đoạt lại thanh kiếm đang cầm trong tay Vương Manh Manh.
Cẩn thận đặt vào trong vỏ kiếm: “Vốn ta nghĩ không có, nhưng hiện tại ta xác định có người ác độc như vậy.”
Nói xong, đột nhiên ngẩng đầu đối với Tiếu Tiếu vẫn như trước lưu luyến không rời nhìn thanh kiếm, đôi môi tà mị vẽ ra một nụ cười, từ từ nói: “Đặc biệt là nữ nhân.”
“Phải không?”
Vương Manh Manh tim đập nhanh hơn, cố gắng trấn định: “Có lẽ vậy, nhưng ngươi yên tâm, Vương đại nữ hiệp ta tuyệt đối không phải người đánh lén từ phía sau.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Ngọc Hồ Điệp ý vị thâm trường liếc nhìn Vương Manh Manh khuôn mặt đã đỏ bừng, than nhẹ một tiếng, quay đầu tiếp tục đánh xe.
–
Vương Manh Manh không biết là trong một ngày, tại thời điểm lần thứ n rút ra thanh kiếm Ngọc Hồ Điệp đặt ở bên người để thưởng thức, Ngọc Hồ Điệp đang lấy tay ôm đầu.
Hắn thật sự rất đau đầu.
Vì sao Vương đại nữ hiệp này phiền toái như vậy, tại sao không học khôn.
Mặc kệ hắn nhiều lần bày tỏ rõ ràng hay ngầm bảo, nàng vẫn một lòng một dạ muốn rút danh kiếm của hắn, sau đó đâm lưng hắn.
Vì sao!
Cau mày quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh ở trong xe bị hắn dùng dây thừng trói gô ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, Ngọc Hồ Điệp lại ai oán thở dài một hơi, hữu khí vô lực dùng nhánh cây quật một chút vào con ngựa: “Đi!”
Ngọc Hồ Điệp cảm thấy thật sự vô cùng ai oán.
Vương đại nữ hiệp kia vì sao không suy nghĩ cho hắn một chút, quen dùng mã tiên hắn thật sự rất không quen dùng nhánh cây đuổi ngựa.
Nếu Vương nữ hiệp danh mãn giang hồ không buộc hắn dùng mã tiên làm dây thừng trói gô nàng lại, hắn sao phải suy đồi đến nỗi dùng nhánh cây đuổi ngựa?
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: Mốc“Không thể nào?”Vương Manh Manh hít sâu một hơi, muốn đè xuống tim gan đang đập loạn của mình, miệng, đồng thời phát ra tiếng kêu la, biểu đạt nguyên vẹn bất mãn trong lòng nàng: “Trên thế giới sao lại có người ác độc như vậy, đánh lén người khác từ phía sau?”“Lòng người khó lường a!”Ngọc Hồ Điệp thở mạnh một hơi, đưa tay đoạt lại thanh kiếm đang cầm trong tay Vương Manh Manh.Cẩn thận đặt vào trong vỏ kiếm: “Vốn ta nghĩ không có, nhưng hiện tại ta xác định có người ác độc như vậy.”Nói xong, đột nhiên ngẩng đầu đối với Tiếu Tiếu vẫn như trước lưu luyến không rời nhìn thanh kiếm, đôi môi tà mị vẽ ra một nụ cười, từ từ nói: “Đặc biệt là nữ nhân.”“Phải không?”Vương Manh Manh tim đập nhanh hơn, cố gắng trấn định: “Có lẽ vậy, nhưng ngươi yên tâm, Vương đại nữ hiệp ta tuyệt đối không phải người đánh lén từ phía sau.”“Chỉ hy vọng như thế.”Ngọc Hồ Điệp ý vị thâm trường liếc nhìn Vương Manh Manh khuôn mặt đã đỏ bừng, than nhẹ một tiếng, quay đầu tiếp tục đánh xe.–Vương Manh Manh không biết là trong một ngày, tại thời điểm lần thứ n rút ra thanh kiếm Ngọc Hồ Điệp đặt ở bên người để thưởng thức, Ngọc Hồ Điệp đang lấy tay ôm đầu.Hắn thật sự rất đau đầu.Vì sao Vương đại nữ hiệp này phiền toái như vậy, tại sao không học khôn.Mặc kệ hắn nhiều lần bày tỏ rõ ràng hay ngầm bảo, nàng vẫn một lòng một dạ muốn rút danh kiếm của hắn, sau đó đâm lưng hắn.Vì sao!Cau mày quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh ở trong xe bị hắn dùng dây thừng trói gô ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, Ngọc Hồ Điệp lại ai oán thở dài một hơi, hữu khí vô lực dùng nhánh cây quật một chút vào con ngựa: “Đi!”Ngọc Hồ Điệp cảm thấy thật sự vô cùng ai oán.Vương đại nữ hiệp kia vì sao không suy nghĩ cho hắn một chút, quen dùng mã tiên hắn thật sự rất không quen dùng nhánh cây đuổi ngựa.Nếu Vương nữ hiệp danh mãn giang hồ không buộc hắn dùng mã tiên làm dây thừng trói gô nàng lại, hắn sao phải suy đồi đến nỗi dùng nhánh cây đuổi ngựa?