Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 26: Giang hồ đệ nhất thư sinh 8
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcNhìn Vương tiểu miêu cứng họng, Ngọc Hồ Điệp cúi thấp mặt đến gần mi mắt nàng: “Chính ngươi ngẫm lại đi, một nữ hiệp còn thâm hiểm độc ác hơn cả cường đạo này mới xứng với giang hồ đệ nhất lãng tử như ta, chẳng phải là tuyệt phối sao?”Nhìn nụ cười đùa cợt kia, Vương Manh Manh lập tức phát hiện bộ dạng Ngọc Hồ Điệp một chút cũng không soái.Nụ cười tà mị tuy vẫn là có thể khiến lòng nàng sinh một loại cảm giác khác thường, nhưng tuyệt đối khác với loại tâm tư nhộn nhạo.Hiện tại, loại cảm giác khác thường trong lòng nàng chính là xúc động, một loại xúc động mà nàng đang phải cố gắng lắm mới có thể kiềm nén được.Là xúc động muốn dùng móng tay cào lên mặt Ngọc Hồ Điệp, xem hắn còn có thể cười đáng ghét đến như vậy được nữa không.Bất quá không cần Vương Manh Manh cào, nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp đã không còn nữa.Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp, nhìn đến Tô Tần đang nằm trên mặt đất.Trong mắt, là tràn đầy đồng tình: “Kỳ thật ngươi không nên đối với Tô Tần như vậy, hắn là một đứa bé đáng thương a!”Vào lúc Ngọc Hồ Điệp còn đang than thở khóc lóc vì Tô Tần mà bênh vực kẻ yếu, Vương Manh Manh rốt cục đã biết lịch sự đau thương của Tô Tần……–Tô Tần, thuở nhỏ sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương.Ước chừng tìm kiếm ba năm thế hệ trước, mọi người sẽ phát hiện gia tộc bọn họ tuyệt đối không phải là một gia tộc bình thường, quả thực là một đại gia tộc học vấn uyên thâm, gia gia hắn cũng từng làm thái phó cho thái tử điện hạ.[ tuy rằng đến thời phụ thân hắn thì đã không còn như vậy.]Một gia đình vô cùng tốt, một xuất thân vô cùng tốt, nhưng tất cả đều bị hủy đi chỉ trong một đêm.Đêm hôm đó chính là đêm tân hôn của Tô Tần.Bi kịch như vậy là một tay mẫu thân Tô Tần tạo thành, bởi vì trượng phu của nàng chỉ biết đọc sách, đọc sách đến ngu ngốc, chi phí ăn học mà các bậc cha chú vất vất vả vả tích lũy được đã bị ông tiêu hết chỉ trong vài năm ngắn ngủi, người trong nhà phải dựa vào việc nhịn ăn nhịn mặc để sống qua rất nhiều rất nhiều nămChính vì nguyên nhân này, khiến cho một người sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương vô cùng tốt đẹp như Tô Tần đến hai mươi tám tuổi rồi mà chưa cưới vợ.[ nói một cách chính xác là, ngay cả hôn nhân cũng không có mà định.]
Edit: Mốc
Nhìn Vương tiểu miêu cứng họng, Ngọc Hồ Điệp cúi thấp mặt đến gần mi mắt nàng: “Chính ngươi ngẫm lại đi, một nữ hiệp còn thâm hiểm độc ác hơn cả cường đạo này mới xứng với giang hồ đệ nhất lãng tử như ta, chẳng phải là tuyệt phối sao?”
Nhìn nụ cười đùa cợt kia, Vương Manh Manh lập tức phát hiện bộ dạng Ngọc Hồ Điệp một chút cũng không soái.
Nụ cười tà mị tuy vẫn là có thể khiến lòng nàng sinh một loại cảm giác khác thường, nhưng tuyệt đối khác với loại tâm tư nhộn nhạo.
Hiện tại, loại cảm giác khác thường trong lòng nàng chính là xúc động, một loại xúc động mà nàng đang phải cố gắng lắm mới có thể kiềm nén được.
Là xúc động muốn dùng móng tay cào lên mặt Ngọc Hồ Điệp, xem hắn còn có thể cười đáng ghét đến như vậy được nữa không.
Bất quá không cần Vương Manh Manh cào, nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp đã không còn nữa.
Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp, nhìn đến Tô Tần đang nằm trên mặt đất.
Trong mắt, là tràn đầy đồng tình: “Kỳ thật ngươi không nên đối với Tô Tần như vậy, hắn là một đứa bé đáng thương a!”
Vào lúc Ngọc Hồ Điệp còn đang than thở khóc lóc vì Tô Tần mà bênh vực kẻ yếu, Vương Manh Manh rốt cục đã biết lịch sự đau thương của Tô Tần……
–
Tô Tần, thuở nhỏ sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương.
Ước chừng tìm kiếm ba năm thế hệ trước, mọi người sẽ phát hiện gia tộc bọn họ tuyệt đối không phải là một gia tộc bình thường, quả thực là một đại gia tộc học vấn uyên thâm, gia gia hắn cũng từng làm thái phó cho thái tử điện hạ.
[ tuy rằng đến thời phụ thân hắn thì đã không còn như vậy.]
Một gia đình vô cùng tốt, một xuất thân vô cùng tốt, nhưng tất cả đều bị hủy đi chỉ trong một đêm.
Đêm hôm đó chính là đêm tân hôn của Tô Tần.
Bi kịch như vậy là một tay mẫu thân Tô Tần tạo thành, bởi vì trượng phu của nàng chỉ biết đọc sách, đọc sách đến ngu ngốc, chi phí ăn học mà các bậc cha chú vất vất vả vả tích lũy được đã bị ông tiêu hết chỉ trong vài năm ngắn ngủi, người trong nhà phải dựa vào việc nhịn ăn nhịn mặc để sống qua rất nhiều rất nhiều năm
Chính vì nguyên nhân này, khiến cho một người sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương vô cùng tốt đẹp như Tô Tần đến hai mươi tám tuổi rồi mà chưa cưới vợ.[ nói một cách chính xác là, ngay cả hôn nhân cũng không có mà định.]
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcNhìn Vương tiểu miêu cứng họng, Ngọc Hồ Điệp cúi thấp mặt đến gần mi mắt nàng: “Chính ngươi ngẫm lại đi, một nữ hiệp còn thâm hiểm độc ác hơn cả cường đạo này mới xứng với giang hồ đệ nhất lãng tử như ta, chẳng phải là tuyệt phối sao?”Nhìn nụ cười đùa cợt kia, Vương Manh Manh lập tức phát hiện bộ dạng Ngọc Hồ Điệp một chút cũng không soái.Nụ cười tà mị tuy vẫn là có thể khiến lòng nàng sinh một loại cảm giác khác thường, nhưng tuyệt đối khác với loại tâm tư nhộn nhạo.Hiện tại, loại cảm giác khác thường trong lòng nàng chính là xúc động, một loại xúc động mà nàng đang phải cố gắng lắm mới có thể kiềm nén được.Là xúc động muốn dùng móng tay cào lên mặt Ngọc Hồ Điệp, xem hắn còn có thể cười đáng ghét đến như vậy được nữa không.Bất quá không cần Vương Manh Manh cào, nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp đã không còn nữa.Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp, nhìn đến Tô Tần đang nằm trên mặt đất.Trong mắt, là tràn đầy đồng tình: “Kỳ thật ngươi không nên đối với Tô Tần như vậy, hắn là một đứa bé đáng thương a!”Vào lúc Ngọc Hồ Điệp còn đang than thở khóc lóc vì Tô Tần mà bênh vực kẻ yếu, Vương Manh Manh rốt cục đã biết lịch sự đau thương của Tô Tần……–Tô Tần, thuở nhỏ sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương.Ước chừng tìm kiếm ba năm thế hệ trước, mọi người sẽ phát hiện gia tộc bọn họ tuyệt đối không phải là một gia tộc bình thường, quả thực là một đại gia tộc học vấn uyên thâm, gia gia hắn cũng từng làm thái phó cho thái tử điện hạ.[ tuy rằng đến thời phụ thân hắn thì đã không còn như vậy.]Một gia đình vô cùng tốt, một xuất thân vô cùng tốt, nhưng tất cả đều bị hủy đi chỉ trong một đêm.Đêm hôm đó chính là đêm tân hôn của Tô Tần.Bi kịch như vậy là một tay mẫu thân Tô Tần tạo thành, bởi vì trượng phu của nàng chỉ biết đọc sách, đọc sách đến ngu ngốc, chi phí ăn học mà các bậc cha chú vất vất vả vả tích lũy được đã bị ông tiêu hết chỉ trong vài năm ngắn ngủi, người trong nhà phải dựa vào việc nhịn ăn nhịn mặc để sống qua rất nhiều rất nhiều nămChính vì nguyên nhân này, khiến cho một người sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương vô cùng tốt đẹp như Tô Tần đến hai mươi tám tuổi rồi mà chưa cưới vợ.[ nói một cách chính xác là, ngay cả hôn nhân cũng không có mà định.]