Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 42: Bắt cá hai tay 1
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcDù sao thì nàng chỉ biết là, Ngọc Hồ Điệp nướng cá thì nàng ăn trước, có chuyện gì thì kêu hắn đi làm là được.–Vương Manh Manh l**m môi, cúi đầu nhìn con cá trong tay mình, đưa về phía trước: “Nè, đừng nói ta không trượng nghĩa nha, còn lại đều là của ngươi a.”Ngọc Hồ Điệp vẫn luôn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nàng, mặt nhất thời liền sụp xuống.Con cá nướng trên tay Vương Manh Manh, bây giờ chỉ còn lại có đầu cá và xương cá, mặc cho hắn tìm kiếm thế nào, cũng không cách nào tìm ra dù chỉ là chút thịt trên xương cá.Vậy mà, tiểu nha đầu này cư nhiên còn dám nói nàng trượng nghĩa?Nhìn bộ dáng Ngọc Hồ Điệp ‘tâm bất cam tình bất nguyện’, Vương Manh Manh chuẩn bị thu hồi con cá cầm trên tay: “Thôi bỏ đi, dù sao ta còn chưa ăn no a……”Nói còn chưa nói hết, con cá trong tay nàng đã bị một chiếc roi cuốn đi.Nhìn theo hướng chiếc roi, Vương Manh Manh liền nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp đến không thể tin được.Một thân màu đỏ, cả người giống như ngọn lửa hừng hực cháy trong mùa đông.Mỹ nhân như vậy, ngay cả Vương Manh Manh cũng nhìn đến hai mắt đắm đuối.Vương Manh Manh xác định mỹ nhân mình gặp qua thật sự là không ít, nhưng mỹ nhân đẹp như vậy thật đúng là rất hiếm thấy, thần thái rạng ngời kia, nụ cười khéo léo kia, đều khiến nàng quên phát hỏa.Không biết vì sao, ngay sau đó Vương Manh Manh vô cùng tự nhiên liếc nhìn người bên cạnh mình.Phát hiện ánh mắt đắm đuối của hắn, nàng liền lẩm bẩm một câu: “d*m t*c quả nhiên là d*m t*c, nhìn thấy mỹ nhân, ánh mắt liền đắm đuối.”Tuy rằng hiểu được đạo lý này, tuy rằng Ngọc Hồ Điệp và nàng cũng không có quan hệ gì.Nhưng Vương Manh Manh vẫn hung hăng huých một cái vào bụng Ngọc Hồ Điệp, lạnh lùng hỏi: “Có thể lau nước miếng trên khóe miệng ngươi đi được không?”Ngọc Hồ Điệp bị nàng huých như vậy, mặt nhất thời đỏ bừng, ra sức lắc đầu, cũng không biết là muốn nói cái gì.Bất quá Vương Manh Manh cũng không định quản hắn muốn nói cái gì, trên mặt đã hiện lên nụ cười, cười tủm tỉm đối với hồng y mỹ nhân đang mở to mắt xem không hiểu bọn họ đang nói gì, tự giới thiệu: “Ta tên là……”
Edit: Mốc
Dù sao thì nàng chỉ biết là, Ngọc Hồ Điệp nướng cá thì nàng ăn trước, có chuyện gì thì kêu hắn đi làm là được.
–
Vương Manh Manh l**m môi, cúi đầu nhìn con cá trong tay mình, đưa về phía trước: “Nè, đừng nói ta không trượng nghĩa nha, còn lại đều là của ngươi a.”
Ngọc Hồ Điệp vẫn luôn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nàng, mặt nhất thời liền sụp xuống.
Con cá nướng trên tay Vương Manh Manh, bây giờ chỉ còn lại có đầu cá và xương cá, mặc cho hắn tìm kiếm thế nào, cũng không cách nào tìm ra dù chỉ là chút thịt trên xương cá.
Vậy mà, tiểu nha đầu này cư nhiên còn dám nói nàng trượng nghĩa?
Nhìn bộ dáng Ngọc Hồ Điệp ‘tâm bất cam tình bất nguyện’, Vương Manh Manh chuẩn bị thu hồi con cá cầm trên tay: “Thôi bỏ đi, dù sao ta còn chưa ăn no a……”
Nói còn chưa nói hết, con cá trong tay nàng đã bị một chiếc roi cuốn đi.
Nhìn theo hướng chiếc roi, Vương Manh Manh liền nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp đến không thể tin được.
Một thân màu đỏ, cả người giống như ngọn lửa hừng hực cháy trong mùa đông.
Mỹ nhân như vậy, ngay cả Vương Manh Manh cũng nhìn đến hai mắt đắm đuối.
Vương Manh Manh xác định mỹ nhân mình gặp qua thật sự là không ít, nhưng mỹ nhân đẹp như vậy thật đúng là rất hiếm thấy, thần thái rạng ngời kia, nụ cười khéo léo kia, đều khiến nàng quên phát hỏa.
Không biết vì sao, ngay sau đó Vương Manh Manh vô cùng tự nhiên liếc nhìn người bên cạnh mình.
Phát hiện ánh mắt đắm đuối của hắn, nàng liền lẩm bẩm một câu: “d*m t*c quả nhiên là d*m t*c, nhìn thấy mỹ nhân, ánh mắt liền đắm đuối.”
Tuy rằng hiểu được đạo lý này, tuy rằng Ngọc Hồ Điệp và nàng cũng không có quan hệ gì.
Nhưng Vương Manh Manh vẫn hung hăng huých một cái vào bụng Ngọc Hồ Điệp, lạnh lùng hỏi: “Có thể lau nước miếng trên khóe miệng ngươi đi được không?”
Ngọc Hồ Điệp bị nàng huých như vậy, mặt nhất thời đỏ bừng, ra sức lắc đầu, cũng không biết là muốn nói cái gì.
Bất quá Vương Manh Manh cũng không định quản hắn muốn nói cái gì, trên mặt đã hiện lên nụ cười, cười tủm tỉm đối với hồng y mỹ nhân đang mở to mắt xem không hiểu bọn họ đang nói gì, tự giới thiệu: “Ta tên là……”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcDù sao thì nàng chỉ biết là, Ngọc Hồ Điệp nướng cá thì nàng ăn trước, có chuyện gì thì kêu hắn đi làm là được.–Vương Manh Manh l**m môi, cúi đầu nhìn con cá trong tay mình, đưa về phía trước: “Nè, đừng nói ta không trượng nghĩa nha, còn lại đều là của ngươi a.”Ngọc Hồ Điệp vẫn luôn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nàng, mặt nhất thời liền sụp xuống.Con cá nướng trên tay Vương Manh Manh, bây giờ chỉ còn lại có đầu cá và xương cá, mặc cho hắn tìm kiếm thế nào, cũng không cách nào tìm ra dù chỉ là chút thịt trên xương cá.Vậy mà, tiểu nha đầu này cư nhiên còn dám nói nàng trượng nghĩa?Nhìn bộ dáng Ngọc Hồ Điệp ‘tâm bất cam tình bất nguyện’, Vương Manh Manh chuẩn bị thu hồi con cá cầm trên tay: “Thôi bỏ đi, dù sao ta còn chưa ăn no a……”Nói còn chưa nói hết, con cá trong tay nàng đã bị một chiếc roi cuốn đi.Nhìn theo hướng chiếc roi, Vương Manh Manh liền nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp đến không thể tin được.Một thân màu đỏ, cả người giống như ngọn lửa hừng hực cháy trong mùa đông.Mỹ nhân như vậy, ngay cả Vương Manh Manh cũng nhìn đến hai mắt đắm đuối.Vương Manh Manh xác định mỹ nhân mình gặp qua thật sự là không ít, nhưng mỹ nhân đẹp như vậy thật đúng là rất hiếm thấy, thần thái rạng ngời kia, nụ cười khéo léo kia, đều khiến nàng quên phát hỏa.Không biết vì sao, ngay sau đó Vương Manh Manh vô cùng tự nhiên liếc nhìn người bên cạnh mình.Phát hiện ánh mắt đắm đuối của hắn, nàng liền lẩm bẩm một câu: “d*m t*c quả nhiên là d*m t*c, nhìn thấy mỹ nhân, ánh mắt liền đắm đuối.”Tuy rằng hiểu được đạo lý này, tuy rằng Ngọc Hồ Điệp và nàng cũng không có quan hệ gì.Nhưng Vương Manh Manh vẫn hung hăng huých một cái vào bụng Ngọc Hồ Điệp, lạnh lùng hỏi: “Có thể lau nước miếng trên khóe miệng ngươi đi được không?”Ngọc Hồ Điệp bị nàng huých như vậy, mặt nhất thời đỏ bừng, ra sức lắc đầu, cũng không biết là muốn nói cái gì.Bất quá Vương Manh Manh cũng không định quản hắn muốn nói cái gì, trên mặt đã hiện lên nụ cười, cười tủm tỉm đối với hồng y mỹ nhân đang mở to mắt xem không hiểu bọn họ đang nói gì, tự giới thiệu: “Ta tên là……”