Tác giả:

Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…

Chương 46: Bắt cá hai tay 5

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: Mốc“Là ngươi?”Vương Manh Manh cao giọng hỏi, cơ hồ có chút phản ứng thái quá.Trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp một lúc lâu, mới hít vào một ngụm lãnh khí, vẫn có chút không tin hỏi: “Cái tên nam nhân bắt cá hai tay chết tiệt kia là ngươi?”Ngọc Hồ Điệp tuy rằng không rõ Vương Manh Manh nói bắt cá hai tay* là có ý tứ gì, cúi đầu liếc nhìn hai chân đang tách ra của mình, sau đó lập tức liên tiếp gật gật đầu. [劈腿 – phách thối: chỉ việc bắt cá hai tay, từ lưu hành trong những năm gần đây của thanh niên Đài Loan, trong đó từ 腿 – thối có nghĩa là chân, nên anh ý mới nhìn xuống chân mình =)) ]Có chút ngượng ngùng nhìn Vương Manh Manh, than nhẹ một tiếng, tiếp tục dùng thanh âm thì thầm giải thích với Vương Manh Manh vẫn còn có chút chưa rõ tình hình: “Phượng Thanh Ly là do phụ bối chúng ta đã quyết định hứa hôn từ khi còn nhỏ, nói cách khác, vị hôn thê của nàng quả thực đúng là ta.”Tiếp theo thoáng nhìn Vương Manh Manh đang nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy xin lỗi nói: “Chắc chắn, nàng ấy đã xem báo Giang hồ truyện văn, biết tin ta bắt cóc ngươi, nhất thời hiểu lầm……”Còn chưa kịp nói xong, trên cổ hắn đã có thêm một thứ.Đó là bàn tay Vương Manh Manh đang ra sức bóp lấy cổ hắn.Theo sát phía sau, là thanh âm nghiến răng nghiến lợi: “Ta g**t ch*t ngươi tên d*m t*c bắt cá hai tay này!”Ngọc Hồ Điệp vội vàng gắt gao túm lấy cổ tay Vương Manh Manh, cố gắng đẩy tay và khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát ý nghiêm nghị kia qua một bên.Gắt gao nắm chặt cổ tay Vương Manh Manh không dám buông ra, k** r*n thành tiếng: “Ta đã nói rồi mà, ngươi có lẽ không nên biết đó là ai thì hơn, ngươi xem, ta nói có sai đâu!”Đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi, cổ tay Vương Manh Manh tuy bị Ngọc Hồ Điệp nắm chặt, nhưng ngón tay lại vẫn như cũ không ngừng cào loạn trên không.Hiện tại, nàng chỉ muốn cào rách cái khuôn mặt đẹp trai của tên Ngọc Hồ Điệp đáng giận kia thôi.Quả thực chưa từng gặp qua tên nam nhân nào quá đáng như vậy, đã bắt cóc nàng làm con tin thì thôi, cư nhiên còn giúp nàng rước lấy một phiền toái lớn như vậy.Nàng còn tưởng rằng thì ra chủ nhân thân thể này đã mắc lỗi, bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ, cảm tình đều bị tên đáng giận này làm hại, đã thế vừa rồi hắn còn có mặt mũi nói rằng hắn đã cứu nàng một mạng chứ.

Edit: Mốc

“Là ngươi?”

Vương Manh Manh cao giọng hỏi, cơ hồ có chút phản ứng thái quá.

Trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp một lúc lâu, mới hít vào một ngụm lãnh khí, vẫn có chút không tin hỏi: “Cái tên nam nhân bắt cá hai tay chết tiệt kia là ngươi?”

Ngọc Hồ Điệp tuy rằng không rõ Vương Manh Manh nói bắt cá hai tay* là có ý tứ gì, cúi đầu liếc nhìn hai chân đang tách ra của mình, sau đó lập tức liên tiếp gật gật đầu. [劈腿 – phách thối: chỉ việc bắt cá hai tay, từ lưu hành trong những năm gần đây của thanh niên Đài Loan, trong đó từ 腿 – thối có nghĩa là chân, nên anh ý mới nhìn xuống chân mình =)) ]

Có chút ngượng ngùng nhìn Vương Manh Manh, than nhẹ một tiếng, tiếp tục dùng thanh âm thì thầm giải thích với Vương Manh Manh vẫn còn có chút chưa rõ tình hình: “Phượng Thanh Ly là do phụ bối chúng ta đã quyết định hứa hôn từ khi còn nhỏ, nói cách khác, vị hôn thê của nàng quả thực đúng là ta.”

Tiếp theo thoáng nhìn Vương Manh Manh đang nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy xin lỗi nói: “Chắc chắn, nàng ấy đã xem báo Giang hồ truyện văn, biết tin ta bắt cóc ngươi, nhất thời hiểu lầm……”

Còn chưa kịp nói xong, trên cổ hắn đã có thêm một thứ.

Đó là bàn tay Vương Manh Manh đang ra sức bóp lấy cổ hắn.

Theo sát phía sau, là thanh âm nghiến răng nghiến lợi: “Ta g**t ch*t ngươi tên d*m t*c bắt cá hai tay này!”

Ngọc Hồ Điệp vội vàng gắt gao túm lấy cổ tay Vương Manh Manh, cố gắng đẩy tay và khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát ý nghiêm nghị kia qua một bên.

Gắt gao nắm chặt cổ tay Vương Manh Manh không dám buông ra, k** r*n thành tiếng: “Ta đã nói rồi mà, ngươi có lẽ không nên biết đó là ai thì hơn, ngươi xem, ta nói có sai đâu!”

Đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi, cổ tay Vương Manh Manh tuy bị Ngọc Hồ Điệp nắm chặt, nhưng ngón tay lại vẫn như cũ không ngừng cào loạn trên không.

Hiện tại, nàng chỉ muốn cào rách cái khuôn mặt đẹp trai của tên Ngọc Hồ Điệp đáng giận kia thôi.

Quả thực chưa từng gặp qua tên nam nhân nào quá đáng như vậy, đã bắt cóc nàng làm con tin thì thôi, cư nhiên còn giúp nàng rước lấy một phiền toái lớn như vậy.

Nàng còn tưởng rằng thì ra chủ nhân thân thể này đã mắc lỗi, bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ, cảm tình đều bị tên đáng giận này làm hại, đã thế vừa rồi hắn còn có mặt mũi nói rằng hắn đã cứu nàng một mạng chứ.

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: Mốc“Là ngươi?”Vương Manh Manh cao giọng hỏi, cơ hồ có chút phản ứng thái quá.Trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp một lúc lâu, mới hít vào một ngụm lãnh khí, vẫn có chút không tin hỏi: “Cái tên nam nhân bắt cá hai tay chết tiệt kia là ngươi?”Ngọc Hồ Điệp tuy rằng không rõ Vương Manh Manh nói bắt cá hai tay* là có ý tứ gì, cúi đầu liếc nhìn hai chân đang tách ra của mình, sau đó lập tức liên tiếp gật gật đầu. [劈腿 – phách thối: chỉ việc bắt cá hai tay, từ lưu hành trong những năm gần đây của thanh niên Đài Loan, trong đó từ 腿 – thối có nghĩa là chân, nên anh ý mới nhìn xuống chân mình =)) ]Có chút ngượng ngùng nhìn Vương Manh Manh, than nhẹ một tiếng, tiếp tục dùng thanh âm thì thầm giải thích với Vương Manh Manh vẫn còn có chút chưa rõ tình hình: “Phượng Thanh Ly là do phụ bối chúng ta đã quyết định hứa hôn từ khi còn nhỏ, nói cách khác, vị hôn thê của nàng quả thực đúng là ta.”Tiếp theo thoáng nhìn Vương Manh Manh đang nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy xin lỗi nói: “Chắc chắn, nàng ấy đã xem báo Giang hồ truyện văn, biết tin ta bắt cóc ngươi, nhất thời hiểu lầm……”Còn chưa kịp nói xong, trên cổ hắn đã có thêm một thứ.Đó là bàn tay Vương Manh Manh đang ra sức bóp lấy cổ hắn.Theo sát phía sau, là thanh âm nghiến răng nghiến lợi: “Ta g**t ch*t ngươi tên d*m t*c bắt cá hai tay này!”Ngọc Hồ Điệp vội vàng gắt gao túm lấy cổ tay Vương Manh Manh, cố gắng đẩy tay và khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát ý nghiêm nghị kia qua một bên.Gắt gao nắm chặt cổ tay Vương Manh Manh không dám buông ra, k** r*n thành tiếng: “Ta đã nói rồi mà, ngươi có lẽ không nên biết đó là ai thì hơn, ngươi xem, ta nói có sai đâu!”Đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi, cổ tay Vương Manh Manh tuy bị Ngọc Hồ Điệp nắm chặt, nhưng ngón tay lại vẫn như cũ không ngừng cào loạn trên không.Hiện tại, nàng chỉ muốn cào rách cái khuôn mặt đẹp trai của tên Ngọc Hồ Điệp đáng giận kia thôi.Quả thực chưa từng gặp qua tên nam nhân nào quá đáng như vậy, đã bắt cóc nàng làm con tin thì thôi, cư nhiên còn giúp nàng rước lấy một phiền toái lớn như vậy.Nàng còn tưởng rằng thì ra chủ nhân thân thể này đã mắc lỗi, bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ, cảm tình đều bị tên đáng giận này làm hại, đã thế vừa rồi hắn còn có mặt mũi nói rằng hắn đã cứu nàng một mạng chứ.

Chương 46: Bắt cá hai tay 5