Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 48: Cái này gọi là ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’ 1
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcVương Manh Manh mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, nếu không phải hiện tại nàng đang bị một đôi tay gắt gao bắt lấy, nàng thề nhất định phải giết người.Hiện tại, nàng thầm muốn g**t ch*t chính mình.Cũng không biết là vì sao, từ sau khi gặp Ngọc Hồ Điệp, cuối cùng nàng cũng phát hiện được, trên thế giới này, thì ra còn có loại người này hại người ta xong vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.Mà nàng, trăm phần trăm chính là cái người bị hại đó.Nếu như cả đời phải chịu bi thảm như vậy, thì nàng tình nguyện chết đi cho rồi.Cũng may là câu tiếp theo của Ngọc Hồ Điệp đã an ủi tâm tư cơ hồ đã vỡ vụn của nàng: “Bất quá ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ giúp ngươi giải thích với nàng.”“Giúp ta?”Nghe cái từ đổi trắng thay đen như vậy, Vương Manh Manh đã không còn có cảm giác nữa rồi.Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra năng lực thích ứng của con người quả thật rất mạnh mẽ a.Ai oán liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp đang dùng một loại ánh mắt rất thân thiết rất quan tâm nhìn mình, thấp giọng nói ra yêu cầu của mình: “Đầu tiên ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói, giúp ta giải thích chuyện này, sau đó ngươi có thể buông tay ra.”Xác định Vương tiểu miêu không còn lực sát thương gì nữa, Ngọc Hồ Điệp mới buông tay ra liên tiếp gật gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ…… Oái! Ngươi đánh lén!”“Đúng vậy, ta đánh lén đấy, làm sao hả?”Sau đó Ngọc Hồ Điệp đột nhiên kêu lên thảm thiết, bị lời nói dương dương tự đắc của Vương Manh Manh cắt đứt, hài lòng nhìn những vết máu xuất hiện trên mặt Ngọc Hồ Điệp, thoải mái tùy ý vỗ vỗ bàn tay mình.Hiện tại, cuối cùng nàng cũng không còn cảm thấy áp lực hoảng sợ trong lòng nữa.Ngẩng cao đầu, Vương Manh Manh giơ giơ nắm đấm trước mặt Ngọc Hồ Điệp, nói ra từng chữ một: “Lần này là cảnh cáo, nếu ngươi còn giở mấy trò bịp bợp gì đó nữa, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”“Ngươi tuyệt đối không phải nữ hiệp,” Ngọc Hồ Điệp ôm mặt vội vàng lui ra sau vài bước, cố gắng cách xa móng vuốt nguy hiểm của Vương Manh Manh: “Bằng không tại sao ngay cả một tên d*m t*c đáng khinh như ta ngươi cũng dám dùng mấy chiêu thức ba lăng nhăng này!”
Edit: Mốc
Vương Manh Manh mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, nếu không phải hiện tại nàng đang bị một đôi tay gắt gao bắt lấy, nàng thề nhất định phải giết người.
Hiện tại, nàng thầm muốn g**t ch*t chính mình.
Cũng không biết là vì sao, từ sau khi gặp Ngọc Hồ Điệp, cuối cùng nàng cũng phát hiện được, trên thế giới này, thì ra còn có loại người này hại người ta xong vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.
Mà nàng, trăm phần trăm chính là cái người bị hại đó.
Nếu như cả đời phải chịu bi thảm như vậy, thì nàng tình nguyện chết đi cho rồi.
Cũng may là câu tiếp theo của Ngọc Hồ Điệp đã an ủi tâm tư cơ hồ đã vỡ vụn của nàng: “Bất quá ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ giúp ngươi giải thích với nàng.”
“Giúp ta?”
Nghe cái từ đổi trắng thay đen như vậy, Vương Manh Manh đã không còn có cảm giác nữa rồi.
Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra năng lực thích ứng của con người quả thật rất mạnh mẽ a.
Ai oán liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp đang dùng một loại ánh mắt rất thân thiết rất quan tâm nhìn mình, thấp giọng nói ra yêu cầu của mình: “Đầu tiên ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói, giúp ta giải thích chuyện này, sau đó ngươi có thể buông tay ra.”
Xác định Vương tiểu miêu không còn lực sát thương gì nữa, Ngọc Hồ Điệp mới buông tay ra liên tiếp gật gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ…… Oái! Ngươi đánh lén!”
“Đúng vậy, ta đánh lén đấy, làm sao hả?”
Sau đó Ngọc Hồ Điệp đột nhiên kêu lên thảm thiết, bị lời nói dương dương tự đắc của Vương Manh Manh cắt đứt, hài lòng nhìn những vết máu xuất hiện trên mặt Ngọc Hồ Điệp, thoải mái tùy ý vỗ vỗ bàn tay mình.
Hiện tại, cuối cùng nàng cũng không còn cảm thấy áp lực hoảng sợ trong lòng nữa.
Ngẩng cao đầu, Vương Manh Manh giơ giơ nắm đấm trước mặt Ngọc Hồ Điệp, nói ra từng chữ một: “Lần này là cảnh cáo, nếu ngươi còn giở mấy trò bịp bợp gì đó nữa, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
“Ngươi tuyệt đối không phải nữ hiệp,” Ngọc Hồ Điệp ôm mặt vội vàng lui ra sau vài bước, cố gắng cách xa móng vuốt nguy hiểm của Vương Manh Manh: “Bằng không tại sao ngay cả một tên d*m t*c đáng khinh như ta ngươi cũng dám dùng mấy chiêu thức ba lăng nhăng này!”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcVương Manh Manh mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, nếu không phải hiện tại nàng đang bị một đôi tay gắt gao bắt lấy, nàng thề nhất định phải giết người.Hiện tại, nàng thầm muốn g**t ch*t chính mình.Cũng không biết là vì sao, từ sau khi gặp Ngọc Hồ Điệp, cuối cùng nàng cũng phát hiện được, trên thế giới này, thì ra còn có loại người này hại người ta xong vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.Mà nàng, trăm phần trăm chính là cái người bị hại đó.Nếu như cả đời phải chịu bi thảm như vậy, thì nàng tình nguyện chết đi cho rồi.Cũng may là câu tiếp theo của Ngọc Hồ Điệp đã an ủi tâm tư cơ hồ đã vỡ vụn của nàng: “Bất quá ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ giúp ngươi giải thích với nàng.”“Giúp ta?”Nghe cái từ đổi trắng thay đen như vậy, Vương Manh Manh đã không còn có cảm giác nữa rồi.Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra năng lực thích ứng của con người quả thật rất mạnh mẽ a.Ai oán liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp đang dùng một loại ánh mắt rất thân thiết rất quan tâm nhìn mình, thấp giọng nói ra yêu cầu của mình: “Đầu tiên ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói, giúp ta giải thích chuyện này, sau đó ngươi có thể buông tay ra.”Xác định Vương tiểu miêu không còn lực sát thương gì nữa, Ngọc Hồ Điệp mới buông tay ra liên tiếp gật gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ…… Oái! Ngươi đánh lén!”“Đúng vậy, ta đánh lén đấy, làm sao hả?”Sau đó Ngọc Hồ Điệp đột nhiên kêu lên thảm thiết, bị lời nói dương dương tự đắc của Vương Manh Manh cắt đứt, hài lòng nhìn những vết máu xuất hiện trên mặt Ngọc Hồ Điệp, thoải mái tùy ý vỗ vỗ bàn tay mình.Hiện tại, cuối cùng nàng cũng không còn cảm thấy áp lực hoảng sợ trong lòng nữa.Ngẩng cao đầu, Vương Manh Manh giơ giơ nắm đấm trước mặt Ngọc Hồ Điệp, nói ra từng chữ một: “Lần này là cảnh cáo, nếu ngươi còn giở mấy trò bịp bợp gì đó nữa, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”“Ngươi tuyệt đối không phải nữ hiệp,” Ngọc Hồ Điệp ôm mặt vội vàng lui ra sau vài bước, cố gắng cách xa móng vuốt nguy hiểm của Vương Manh Manh: “Bằng không tại sao ngay cả một tên d*m t*c đáng khinh như ta ngươi cũng dám dùng mấy chiêu thức ba lăng nhăng này!”