Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 53: Người có văn hóa, chính là bất đồng
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcCòn không đợi Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp trả lời, sắc mặt Phượng Thanh Ly đột nhiên biến đổi.Tầm mắt, cũng chuyển tới Ngọc Hồ Điệp, bình tĩnh mặt lạnh tanh nói: “Có mỹ nhân làm bạn đường, quả nhiên rất khó đi nhanh, đúng không?”“Cô nương nói cực kỳ chính xác! Cổ nhân đã nói, ‘hữu hoa kham chiết trực nhu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi’!” [Có hoa để hái thì cứ hái, đừng để hoa tàn hái cành không]Vào lúc Ngọc Hồ Điệp đang không biết trả lời ra sao, một thanh âm đúng lúc giúp hắn giải vây, bất quá thanh âm này khiến Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh đồng thời suy sụp.Chỉ bằng thanh âm, có thể đạt tới trình độ khiến lòng người sinh ưu sầu, phóng mắt nhìn khắp chốn võ lâm, đương nhiên chỉ có một — thư sinh Tô Tần.Hắn vẫn tiếp tục nói: “Chắc hẳn Ngọc huynh định noi theo lời cổ nhân! Quả nhiên không hổ là nhân sĩ phong lưu bậc nhất võ lâm đương thời.”Một câu ‘nhân sĩ phong lưu’ này của Tô Tần nhất thời khiến mắt Ngọc Hồ Điệp sáng rực lên, lập tức tiến đến bên tai Vương Manh Manh nhẹ nhàng cười nói: “Xem đi, người có văn hóa chính là bất đồng, ý tứ thì giống nhau, nhưng lời nói ra cảm giác lại hoàn toàn khác biệt a.”Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh, liền hiện lên một tia khinh bỉ: “Không giống kẻ th* t*c như ngươi, luôn không ngừng kêu d*m t*c này d*m t*c bọ, quả thực không cùng đẳng cấp a!”Tự dưng lên án như vậy, khiến Vương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, căm tức nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Ngọc Hồ Điệp, tức giận kêu: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Ngươi dám nói ngươi không phải d*m t*c?”“Đúng vậy, hắn là d*m t*c, nhưng ngươi nói đi, hắn như thế nào d*m t*c ngươi?”Câu hỏi này đương nhiên không phải ai khác, ngoại trừ Phượng Thanh Ly ra thì không có người thứ hai có thể suy nghĩ như vậy.Phượng Thanh Ly nổi giận đùng đùng đứng lên, vỗ xuống bàn: “Ngươi nói đi!”Miệng Vương Manh Manh nhất thời há thật to.Mất một lúc lâu, mới nhớ tới mình cần phải giải thích rõ ràng chuyện này với Phượng Thanh Ly, Ngọc Hồ Điệp cũng đã lôi kéo tay nàng, dùng một loại ánh mắt ai oán nhìn nàng: “Đúng vậy, ngươi nhất định phải nói, ngươi đã nói sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Edit: Mốc
Còn không đợi Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp trả lời, sắc mặt Phượng Thanh Ly đột nhiên biến đổi.
Tầm mắt, cũng chuyển tới Ngọc Hồ Điệp, bình tĩnh mặt lạnh tanh nói: “Có mỹ nhân làm bạn đường, quả nhiên rất khó đi nhanh, đúng không?”
“Cô nương nói cực kỳ chính xác! Cổ nhân đã nói, ‘hữu hoa kham chiết trực nhu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi’!” [Có hoa để hái thì cứ hái, đừng để hoa tàn hái cành không]
Vào lúc Ngọc Hồ Điệp đang không biết trả lời ra sao, một thanh âm đúng lúc giúp hắn giải vây, bất quá thanh âm này khiến Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh đồng thời suy sụp.
Chỉ bằng thanh âm, có thể đạt tới trình độ khiến lòng người sinh ưu sầu, phóng mắt nhìn khắp chốn võ lâm, đương nhiên chỉ có một — thư sinh Tô Tần.
Hắn vẫn tiếp tục nói: “Chắc hẳn Ngọc huynh định noi theo lời cổ nhân! Quả nhiên không hổ là nhân sĩ phong lưu bậc nhất võ lâm đương thời.”
Một câu ‘nhân sĩ phong lưu’ này của Tô Tần nhất thời khiến mắt Ngọc Hồ Điệp sáng rực lên, lập tức tiến đến bên tai Vương Manh Manh nhẹ nhàng cười nói: “Xem đi, người có văn hóa chính là bất đồng, ý tứ thì giống nhau, nhưng lời nói ra cảm giác lại hoàn toàn khác biệt a.”
Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh, liền hiện lên một tia khinh bỉ: “Không giống kẻ th* t*c như ngươi, luôn không ngừng kêu d*m t*c này d*m t*c bọ, quả thực không cùng đẳng cấp a!”
Tự dưng lên án như vậy, khiến Vương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, căm tức nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Ngọc Hồ Điệp, tức giận kêu: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Ngươi dám nói ngươi không phải d*m t*c?”
“Đúng vậy, hắn là d*m t*c, nhưng ngươi nói đi, hắn như thế nào d*m t*c ngươi?”
Câu hỏi này đương nhiên không phải ai khác, ngoại trừ Phượng Thanh Ly ra thì không có người thứ hai có thể suy nghĩ như vậy.
Phượng Thanh Ly nổi giận đùng đùng đứng lên, vỗ xuống bàn: “Ngươi nói đi!”
Miệng Vương Manh Manh nhất thời há thật to.
Mất một lúc lâu, mới nhớ tới mình cần phải giải thích rõ ràng chuyện này với Phượng Thanh Ly, Ngọc Hồ Điệp cũng đã lôi kéo tay nàng, dùng một loại ánh mắt ai oán nhìn nàng: “Đúng vậy, ngươi nhất định phải nói, ngươi đã nói sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcCòn không đợi Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp trả lời, sắc mặt Phượng Thanh Ly đột nhiên biến đổi.Tầm mắt, cũng chuyển tới Ngọc Hồ Điệp, bình tĩnh mặt lạnh tanh nói: “Có mỹ nhân làm bạn đường, quả nhiên rất khó đi nhanh, đúng không?”“Cô nương nói cực kỳ chính xác! Cổ nhân đã nói, ‘hữu hoa kham chiết trực nhu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi’!” [Có hoa để hái thì cứ hái, đừng để hoa tàn hái cành không]Vào lúc Ngọc Hồ Điệp đang không biết trả lời ra sao, một thanh âm đúng lúc giúp hắn giải vây, bất quá thanh âm này khiến Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh đồng thời suy sụp.Chỉ bằng thanh âm, có thể đạt tới trình độ khiến lòng người sinh ưu sầu, phóng mắt nhìn khắp chốn võ lâm, đương nhiên chỉ có một — thư sinh Tô Tần.Hắn vẫn tiếp tục nói: “Chắc hẳn Ngọc huynh định noi theo lời cổ nhân! Quả nhiên không hổ là nhân sĩ phong lưu bậc nhất võ lâm đương thời.”Một câu ‘nhân sĩ phong lưu’ này của Tô Tần nhất thời khiến mắt Ngọc Hồ Điệp sáng rực lên, lập tức tiến đến bên tai Vương Manh Manh nhẹ nhàng cười nói: “Xem đi, người có văn hóa chính là bất đồng, ý tứ thì giống nhau, nhưng lời nói ra cảm giác lại hoàn toàn khác biệt a.”Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh, liền hiện lên một tia khinh bỉ: “Không giống kẻ th* t*c như ngươi, luôn không ngừng kêu d*m t*c này d*m t*c bọ, quả thực không cùng đẳng cấp a!”Tự dưng lên án như vậy, khiến Vương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, căm tức nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Ngọc Hồ Điệp, tức giận kêu: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Ngươi dám nói ngươi không phải d*m t*c?”“Đúng vậy, hắn là d*m t*c, nhưng ngươi nói đi, hắn như thế nào d*m t*c ngươi?”Câu hỏi này đương nhiên không phải ai khác, ngoại trừ Phượng Thanh Ly ra thì không có người thứ hai có thể suy nghĩ như vậy.Phượng Thanh Ly nổi giận đùng đùng đứng lên, vỗ xuống bàn: “Ngươi nói đi!”Miệng Vương Manh Manh nhất thời há thật to.Mất một lúc lâu, mới nhớ tới mình cần phải giải thích rõ ràng chuyện này với Phượng Thanh Ly, Ngọc Hồ Điệp cũng đã lôi kéo tay nàng, dùng một loại ánh mắt ai oán nhìn nàng: “Đúng vậy, ngươi nhất định phải nói, ngươi đã nói sẽ chịu trách nhiệm mà.”