Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 67: Ta là nữ nhân 2
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcY còn chưa dứt lời, Vương Manh Manh đã trợn tròn mắt.Hung tợn dùng hai tay ra sức bóp mặt Ngọc Hồ Điệp, xoay mặt y về phía mình, nghiến răng nghiên lợi nói: “Đừng tưởng rằng ngươi giả điếc thì có thế trốn tránh được, giao bạc trên người ngươi ra đây!”Một câu nói, như một trận sét từ trên trời giáng xuống.Giơ tay lên sờ sờ cái mũi mình, lẩm bà lẩm bẩm: “Quái, sao trên xe ngựa của mình mà cũng gặp cướp được nhỉ?”Vương Manh Manh lại giơ cao nắm đấm, lắc lư mấy cái dưới mi mắt Ngọc Hồ ĐIệp đầy tính đe dọa, cười nhạt: “Nếu không giao tiền ra, đừng trách bản nữ hiệp không khách khí.”Cô tuyệt đối không nói đùa.Nhắm thẳng vào Ngọc Hồ Điệp vẫn còn đang ngây người, Vương Manh Manh dốc toàn lực đánh một quyền.Thẹn quá hóa giận, cô hướng về phía người với hai bên mắt bầm đen rất cân xứng rống to: “Ngươi hại ta thành cái dạng này, mau giao tiền để ta mua quần áo và giày!”Nói tới đây, miệng cô đã méo xệch, giọng nói mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.Lấy tay túm lấy tóc mình, chỉa chỉa đôi giày há miệng lộ cả bàn chân, rên lên: “Huynh đệ à, ta cũng là nữ nhân, huynh không giúp ta mua quần áo, không thấy có lỗi với ta sao?”Ngọc Hồ Điệp nhìn bộ dáng nhếch nhác của Vương Manh Manh từ trên xuống dưới , cô không nói thì y thực không chú ý, không rõ từ khi nào, đóa hoa yêu kiều ngày nào chỉ trong mười hôm lại tàn tạ chẳng khác gì tên ăn mày. [Chơi chữ đồng âm "娇花" ~ kiều hoa và "叫花" ~ tên ăn mày]Đặc biệt là cặp mắt u oan kia, càng khiến y cảm thấy áy náy.Nghĩ tới đây, cũng không so đo tính toán chuyện cô nàng lại vừa tập kích mình, vội vàng móc ra toàn bộ bạc cùng một xấp ngân phiếu trong người.Y cười nịnh nọt dâng đến trước mắt cô: “Cô đừng nghĩ quẩn, bạc cũng đã đưa ra để cô mua quần áo rồi, cô xem có đủ không, nếu không đủ, lát nữa ta lại gom tiếp!”
Edit: Mốc
Y còn chưa dứt lời, Vương Manh Manh đã trợn tròn mắt.
Hung tợn dùng hai tay ra sức bóp mặt Ngọc Hồ Điệp, xoay mặt y về phía mình, nghiến răng nghiên lợi nói: “Đừng tưởng rằng ngươi giả điếc thì có thế trốn tránh được, giao bạc trên người ngươi ra đây!”
Một câu nói, như một trận sét từ trên trời giáng xuống.
Giơ tay lên sờ sờ cái mũi mình, lẩm bà lẩm bẩm: “Quái, sao trên xe ngựa của mình mà cũng gặp cướp được nhỉ?”
Vương Manh Manh lại giơ cao nắm đấm, lắc lư mấy cái dưới mi mắt Ngọc Hồ ĐIệp đầy tính đe dọa, cười nhạt: “Nếu không giao tiền ra, đừng trách bản nữ hiệp không khách khí.”
Cô tuyệt đối không nói đùa.
Nhắm thẳng vào Ngọc Hồ Điệp vẫn còn đang ngây người, Vương Manh Manh dốc toàn lực đánh một quyền.
Thẹn quá hóa giận, cô hướng về phía người với hai bên mắt bầm đen rất cân xứng rống to: “Ngươi hại ta thành cái dạng này, mau giao tiền để ta mua quần áo và giày!”
Nói tới đây, miệng cô đã méo xệch, giọng nói mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Lấy tay túm lấy tóc mình, chỉa chỉa đôi giày há miệng lộ cả bàn chân, rên lên: “Huynh đệ à, ta cũng là nữ nhân, huynh không giúp ta mua quần áo, không thấy có lỗi với ta sao?”
Ngọc Hồ Điệp nhìn bộ dáng nhếch nhác của Vương Manh Manh từ trên xuống dưới , cô không nói thì y thực không chú ý, không rõ từ khi nào, đóa hoa yêu kiều ngày nào chỉ trong mười hôm lại tàn tạ chẳng khác gì tên ăn mày. [Chơi chữ đồng âm "娇花" ~ kiều hoa và "叫花" ~ tên ăn mày]
Đặc biệt là cặp mắt u oan kia, càng khiến y cảm thấy áy náy.
Nghĩ tới đây, cũng không so đo tính toán chuyện cô nàng lại vừa tập kích mình, vội vàng móc ra toàn bộ bạc cùng một xấp ngân phiếu trong người.
Y cười nịnh nọt dâng đến trước mắt cô: “Cô đừng nghĩ quẩn, bạc cũng đã đưa ra để cô mua quần áo rồi, cô xem có đủ không, nếu không đủ, lát nữa ta lại gom tiếp!”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcY còn chưa dứt lời, Vương Manh Manh đã trợn tròn mắt.Hung tợn dùng hai tay ra sức bóp mặt Ngọc Hồ Điệp, xoay mặt y về phía mình, nghiến răng nghiên lợi nói: “Đừng tưởng rằng ngươi giả điếc thì có thế trốn tránh được, giao bạc trên người ngươi ra đây!”Một câu nói, như một trận sét từ trên trời giáng xuống.Giơ tay lên sờ sờ cái mũi mình, lẩm bà lẩm bẩm: “Quái, sao trên xe ngựa của mình mà cũng gặp cướp được nhỉ?”Vương Manh Manh lại giơ cao nắm đấm, lắc lư mấy cái dưới mi mắt Ngọc Hồ ĐIệp đầy tính đe dọa, cười nhạt: “Nếu không giao tiền ra, đừng trách bản nữ hiệp không khách khí.”Cô tuyệt đối không nói đùa.Nhắm thẳng vào Ngọc Hồ Điệp vẫn còn đang ngây người, Vương Manh Manh dốc toàn lực đánh một quyền.Thẹn quá hóa giận, cô hướng về phía người với hai bên mắt bầm đen rất cân xứng rống to: “Ngươi hại ta thành cái dạng này, mau giao tiền để ta mua quần áo và giày!”Nói tới đây, miệng cô đã méo xệch, giọng nói mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.Lấy tay túm lấy tóc mình, chỉa chỉa đôi giày há miệng lộ cả bàn chân, rên lên: “Huynh đệ à, ta cũng là nữ nhân, huynh không giúp ta mua quần áo, không thấy có lỗi với ta sao?”Ngọc Hồ Điệp nhìn bộ dáng nhếch nhác của Vương Manh Manh từ trên xuống dưới , cô không nói thì y thực không chú ý, không rõ từ khi nào, đóa hoa yêu kiều ngày nào chỉ trong mười hôm lại tàn tạ chẳng khác gì tên ăn mày. [Chơi chữ đồng âm "娇花" ~ kiều hoa và "叫花" ~ tên ăn mày]Đặc biệt là cặp mắt u oan kia, càng khiến y cảm thấy áy náy.Nghĩ tới đây, cũng không so đo tính toán chuyện cô nàng lại vừa tập kích mình, vội vàng móc ra toàn bộ bạc cùng một xấp ngân phiếu trong người.Y cười nịnh nọt dâng đến trước mắt cô: “Cô đừng nghĩ quẩn, bạc cũng đã đưa ra để cô mua quần áo rồi, cô xem có đủ không, nếu không đủ, lát nữa ta lại gom tiếp!”