Tác giả:

Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…

Chương 70: Ta là nữ nhân 5

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcĐặc biệt là ánh mắt nhìn thẳng về phía Vương Manh Manh, trông vô cùng thật thà chất phác.“Chính ngươi mới là tên ngốc!”Điều khiến Ngọc Hồ Điệp thất vọng nhất chính là, Vương Manh Manh sau khi ném ra một câu nói như chém đinh chặt sắt thì nhàn nhã nằm xuống xe.Gối đầu lên hai tay, cười tít mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tiền bạc để trên người mình mới an toàn nhất, đạo lý này đến ta còn hiểu nữa là.”Nhìn Ngọc Hồ Điệp há mồm dường như có điều muốn nói, Vương Manh Manh rút cánh tay ra, giơ ngón tay lên đung đưa trước mặt mấy cái.Không đợi Ngọc Hồ Điệp kịp mở miệng, cô đã nhanh mồm nói trước: “Nếu như có tiền thì đưa ta giữ hộ, chúng ta còn có thể từ từ nói chuyện, nhưng nếu bảo ta lấy tiền ra thì ngươi không cần nói nữa, khỏi phải bàn.”Quan sát Ngọc Hồ Điệp từ trên xuống dưới mấy lần: “Thủ đoạn lừa gạt vừa rồi, từ hồi năm tuổi ta đã biết rồi.”Dưới tình huống như vậy, Ngọc Hồ Điệp lập tức ngậm chặt miệng lại.Mặt, cũng đồng thời gục xuống.Một lúc lâu sau, y mới giơ tay sờ sờ cái mũi, xoay người vung dây cương.“Không đồng ý thì không đồng ý, cô đùa giỡn người ta làm gì?”Vung roi ngựa trong tay quất lên ngựa, Ngọc Hồ Điệp rốt cuộc nhịn không được bật thốt thành tiếng: “Nữ hiệp gì chứ, đúng là cường đạo mà, cô nghĩ rằng ta dễ dàng tích cóp được số tiền này sao?”Còn chưa nói hết, y đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Vương Manh Manh.Y cười quyến rũ, ngữ khí lấy lòng: “Ta không muốn lấy toàn bộ số tiền, chỉ một nửa thôi có được không?”Vương Manh Manh không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp.Nhìn Vương Manh Manh nhướn mày, Ngọc Hồ Điệp rất tự giác chủ động hạ thấp yêu cầu: “Nếu thật sự không được thì ba phần vậy, ta chỉ muốn ba phần thôi.”“Một đồng cũng đừng mong lấy được từ chỗ ta.”Câu trả lời tàn nhẫn của Vương Manh Manh đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của Ngọc Hồ Điệp, giơ ngón tay lên lắc lắc trước mặt y: “Ta nói lại lần nữa, đây là tiền ta mua quần áo, tiện thể, lần nữa mong ngươi chú ý tới phẩm cách của mình, đừng để ta phải coi thường ngươi.”

Edit: Mốc

Đặc biệt là ánh mắt nhìn thẳng về phía Vương Manh Manh, trông vô cùng thật thà chất phác.

“Chính ngươi mới là tên ngốc!”

Điều khiến Ngọc Hồ Điệp thất vọng nhất chính là, Vương Manh Manh sau khi ném ra một câu nói như chém đinh chặt sắt thì nhàn nhã nằm xuống xe.

Gối đầu lên hai tay, cười tít mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tiền bạc để trên người mình mới an toàn nhất, đạo lý này đến ta còn hiểu nữa là.”

Nhìn Ngọc Hồ Điệp há mồm dường như có điều muốn nói, Vương Manh Manh rút cánh tay ra, giơ ngón tay lên đung đưa trước mặt mấy cái.

Không đợi Ngọc Hồ Điệp kịp mở miệng, cô đã nhanh mồm nói trước: “Nếu như có tiền thì đưa ta giữ hộ, chúng ta còn có thể từ từ nói chuyện, nhưng nếu bảo ta lấy tiền ra thì ngươi không cần nói nữa, khỏi phải bàn.”

Quan sát Ngọc Hồ Điệp từ trên xuống dưới mấy lần: “Thủ đoạn lừa gạt vừa rồi, từ hồi năm tuổi ta đã biết rồi.”

Dưới tình huống như vậy, Ngọc Hồ Điệp lập tức ngậm chặt miệng lại.

Mặt, cũng đồng thời gục xuống.

Một lúc lâu sau, y mới giơ tay sờ sờ cái mũi, xoay người vung dây cương.

“Không đồng ý thì không đồng ý, cô đùa giỡn người ta làm gì?”

Vung roi ngựa trong tay quất lên ngựa, Ngọc Hồ Điệp rốt cuộc nhịn không được bật thốt thành tiếng: “Nữ hiệp gì chứ, đúng là cường đạo mà, cô nghĩ rằng ta dễ dàng tích cóp được số tiền này sao?”

Còn chưa nói hết, y đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Vương Manh Manh.

Y cười quyến rũ, ngữ khí lấy lòng: “Ta không muốn lấy toàn bộ số tiền, chỉ một nửa thôi có được không?”

Vương Manh Manh không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp.

Nhìn Vương Manh Manh nhướn mày, Ngọc Hồ Điệp rất tự giác chủ động hạ thấp yêu cầu: “Nếu thật sự không được thì ba phần vậy, ta chỉ muốn ba phần thôi.”

“Một đồng cũng đừng mong lấy được từ chỗ ta.”

Câu trả lời tàn nhẫn của Vương Manh Manh đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của Ngọc Hồ Điệp, giơ ngón tay lên lắc lắc trước mặt y: “Ta nói lại lần nữa, đây là tiền ta mua quần áo, tiện thể, lần nữa mong ngươi chú ý tới phẩm cách của mình, đừng để ta phải coi thường ngươi.”

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcĐặc biệt là ánh mắt nhìn thẳng về phía Vương Manh Manh, trông vô cùng thật thà chất phác.“Chính ngươi mới là tên ngốc!”Điều khiến Ngọc Hồ Điệp thất vọng nhất chính là, Vương Manh Manh sau khi ném ra một câu nói như chém đinh chặt sắt thì nhàn nhã nằm xuống xe.Gối đầu lên hai tay, cười tít mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tiền bạc để trên người mình mới an toàn nhất, đạo lý này đến ta còn hiểu nữa là.”Nhìn Ngọc Hồ Điệp há mồm dường như có điều muốn nói, Vương Manh Manh rút cánh tay ra, giơ ngón tay lên đung đưa trước mặt mấy cái.Không đợi Ngọc Hồ Điệp kịp mở miệng, cô đã nhanh mồm nói trước: “Nếu như có tiền thì đưa ta giữ hộ, chúng ta còn có thể từ từ nói chuyện, nhưng nếu bảo ta lấy tiền ra thì ngươi không cần nói nữa, khỏi phải bàn.”Quan sát Ngọc Hồ Điệp từ trên xuống dưới mấy lần: “Thủ đoạn lừa gạt vừa rồi, từ hồi năm tuổi ta đã biết rồi.”Dưới tình huống như vậy, Ngọc Hồ Điệp lập tức ngậm chặt miệng lại.Mặt, cũng đồng thời gục xuống.Một lúc lâu sau, y mới giơ tay sờ sờ cái mũi, xoay người vung dây cương.“Không đồng ý thì không đồng ý, cô đùa giỡn người ta làm gì?”Vung roi ngựa trong tay quất lên ngựa, Ngọc Hồ Điệp rốt cuộc nhịn không được bật thốt thành tiếng: “Nữ hiệp gì chứ, đúng là cường đạo mà, cô nghĩ rằng ta dễ dàng tích cóp được số tiền này sao?”Còn chưa nói hết, y đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Vương Manh Manh.Y cười quyến rũ, ngữ khí lấy lòng: “Ta không muốn lấy toàn bộ số tiền, chỉ một nửa thôi có được không?”Vương Manh Manh không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp.Nhìn Vương Manh Manh nhướn mày, Ngọc Hồ Điệp rất tự giác chủ động hạ thấp yêu cầu: “Nếu thật sự không được thì ba phần vậy, ta chỉ muốn ba phần thôi.”“Một đồng cũng đừng mong lấy được từ chỗ ta.”Câu trả lời tàn nhẫn của Vương Manh Manh đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của Ngọc Hồ Điệp, giơ ngón tay lên lắc lắc trước mặt y: “Ta nói lại lần nữa, đây là tiền ta mua quần áo, tiện thể, lần nữa mong ngươi chú ý tới phẩm cách của mình, đừng để ta phải coi thường ngươi.”

Chương 70: Ta là nữ nhân 5