Bạch Thù nhắm mắt lại, chỉ thấy đầu đau nhức kịch liệt, thân mình cũng giống như bị nghìn tấn nghiền ép qua, đau nhức không thôi. Cô vừa tỉnh, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó trong lòng lại nổi lên một suy nghĩ: Ưm…cô là bị làm sao đây? Hay là cô xuyên qua? Giống như trong vài cuốn tiểu thuyết, sau khi ngủ dậy liền phát hiện bản thân ở một thế giới lạ lẫm? Trong lòng hiện lên hoảng sợ, Bạch Thù cố gắng mở cặp mắt nặng trịch của mình. Mất một lúc lâu để thích ứng với ánh sáng chói mắt, cô mới nhìn rõ xung quanh. Bốn phía trong phòng ngủ, chùm đèn trần tinh xảo tản ra ánh sáng trắng trên đỉnh đầu, ánh sáng đó rất mỏng manh, có thể là do bị ảnh hưởng bởi ánh sáng bên ngoài. Đại khái là cửa sổ bên giường không đóng kín, gió rất mạnh, theo kẽ hở luồn thổi vào, làm rèm cửa không ngừng phất phơ. Ánh sáng mặt trời cũng theo đó mà chiếu vào phòng, khiến cho mọi thứ đều hiện lên rất rõ. Bạch Thù ngốc một thời gian dài, sau đó xoa xoa cái cổ nhức mỏi nhìn quanh bốn phía, lập tức…
Chương 46: Kỳ Liên muốn đính hôn?
Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ YêuTác giả: Minh Lam PhongTruyện Ngôn TìnhBạch Thù nhắm mắt lại, chỉ thấy đầu đau nhức kịch liệt, thân mình cũng giống như bị nghìn tấn nghiền ép qua, đau nhức không thôi. Cô vừa tỉnh, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó trong lòng lại nổi lên một suy nghĩ: Ưm…cô là bị làm sao đây? Hay là cô xuyên qua? Giống như trong vài cuốn tiểu thuyết, sau khi ngủ dậy liền phát hiện bản thân ở một thế giới lạ lẫm? Trong lòng hiện lên hoảng sợ, Bạch Thù cố gắng mở cặp mắt nặng trịch của mình. Mất một lúc lâu để thích ứng với ánh sáng chói mắt, cô mới nhìn rõ xung quanh. Bốn phía trong phòng ngủ, chùm đèn trần tinh xảo tản ra ánh sáng trắng trên đỉnh đầu, ánh sáng đó rất mỏng manh, có thể là do bị ảnh hưởng bởi ánh sáng bên ngoài. Đại khái là cửa sổ bên giường không đóng kín, gió rất mạnh, theo kẽ hở luồn thổi vào, làm rèm cửa không ngừng phất phơ. Ánh sáng mặt trời cũng theo đó mà chiếu vào phòng, khiến cho mọi thứ đều hiện lên rất rõ. Bạch Thù ngốc một thời gian dài, sau đó xoa xoa cái cổ nhức mỏi nhìn quanh bốn phía, lập tức… Editor: Nhan Như SongBeta: Nguyệt DaoĐẩy ghế lô lầu hai ra, chỉ thấy Lí Tô Mặc ngồi trên cái bàn lớn nhàn nhã uống rượu dùng bữa, nhìn thấy cô tiến vào, chỉ mỉm cười, sau đó tiếp tục dùng bữa.Bạch Thù có loại cảm giác bị sét đánh.Nhìn sơn hào hải vị, màu xanh xanh đỏ đỏ trên bàn cơm, nhất thời có loại d*c v*ng nuốt nước miếng. Thầm hận chính mình rõ ràng đã ăn cơm xong, lại còn có bộ dáng này, thật sự là rất mất mặt. Nhưng là không có biện pháp a, thức ăn trên bàn trên cơ bản đều là cô thích ăn a!"Muốn lại ăn chút hay không?" Lí Tô Mặc cười bảo Bạch Thù ngồi xuống.Bạch Thù cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Lí thiếu, tôi đã ăn rồi, một mình anh từ từ ăn đi.""Tố chất của một nhân viên tốt..."Bạch Thù "Bá" ngồi xuống, lập tức cầm lấy bát đũa bên cạnh Lí Tô Mặc, "Ha ha, chúng ta cùng nhau ăn, anh xem nhiều đồ ăn như vậy, một mình cũng ăn không xong, quá lãng phí, ha ha, ha ha."Mắt hoa đào của Lí Tô Mặc hơi liếc một cái, "Tôi chỉ muốn nói gần đây nhân viên có tố chất càng ngày càng tốt, tôi điện thoại một cái liền lập tức tới."Bạch Thù trong lòng khinh bỉ, thầm nghĩ Lí Tô Mặc không biết xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi cũng là lấy chuyện này uy h**p cô, hiện tại vẫn tiếp tục lần nữa, thật sự là rất không biết xấu hổ o>^,
Editor: Nhan Như Song
Beta: Nguyệt Dao
Đẩy ghế lô lầu hai ra, chỉ thấy Lí Tô Mặc ngồi trên cái bàn lớn nhàn nhã uống rượu dùng bữa, nhìn thấy cô tiến vào, chỉ mỉm cười, sau đó tiếp tục dùng bữa.
Bạch Thù có loại cảm giác bị sét đánh.
Nhìn sơn hào hải vị, màu xanh xanh đỏ đỏ trên bàn cơm, nhất thời có loại d*c v*ng nuốt nước miếng. Thầm hận chính mình rõ ràng đã ăn cơm xong, lại còn có bộ dáng này, thật sự là rất mất mặt. Nhưng là không có biện pháp a, thức ăn trên bàn trên cơ bản đều là cô thích ăn a!
"Muốn lại ăn chút hay không?" Lí Tô Mặc cười bảo Bạch Thù ngồi xuống.
Bạch Thù cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Lí thiếu, tôi đã ăn rồi, một mình anh từ từ ăn đi."
"Tố chất của một nhân viên tốt..."
Bạch Thù "Bá" ngồi xuống, lập tức cầm lấy bát đũa bên cạnh Lí Tô Mặc, "Ha ha, chúng ta cùng nhau ăn, anh xem nhiều đồ ăn như vậy, một mình cũng ăn không xong, quá lãng phí, ha ha, ha ha."
Mắt hoa đào của Lí Tô Mặc hơi liếc một cái, "Tôi chỉ muốn nói gần đây nhân viên có tố chất càng ngày càng tốt, tôi điện thoại một cái liền lập tức tới."
Bạch Thù trong lòng khinh bỉ, thầm nghĩ Lí Tô Mặc không biết xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi cũng là lấy chuyện này uy h**p cô, hiện tại vẫn tiếp tục lần nữa, thật sự là rất không biết xấu hổ o>^,
Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ YêuTác giả: Minh Lam PhongTruyện Ngôn TìnhBạch Thù nhắm mắt lại, chỉ thấy đầu đau nhức kịch liệt, thân mình cũng giống như bị nghìn tấn nghiền ép qua, đau nhức không thôi. Cô vừa tỉnh, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó trong lòng lại nổi lên một suy nghĩ: Ưm…cô là bị làm sao đây? Hay là cô xuyên qua? Giống như trong vài cuốn tiểu thuyết, sau khi ngủ dậy liền phát hiện bản thân ở một thế giới lạ lẫm? Trong lòng hiện lên hoảng sợ, Bạch Thù cố gắng mở cặp mắt nặng trịch của mình. Mất một lúc lâu để thích ứng với ánh sáng chói mắt, cô mới nhìn rõ xung quanh. Bốn phía trong phòng ngủ, chùm đèn trần tinh xảo tản ra ánh sáng trắng trên đỉnh đầu, ánh sáng đó rất mỏng manh, có thể là do bị ảnh hưởng bởi ánh sáng bên ngoài. Đại khái là cửa sổ bên giường không đóng kín, gió rất mạnh, theo kẽ hở luồn thổi vào, làm rèm cửa không ngừng phất phơ. Ánh sáng mặt trời cũng theo đó mà chiếu vào phòng, khiến cho mọi thứ đều hiện lên rất rõ. Bạch Thù ngốc một thời gian dài, sau đó xoa xoa cái cổ nhức mỏi nhìn quanh bốn phía, lập tức… Editor: Nhan Như SongBeta: Nguyệt DaoĐẩy ghế lô lầu hai ra, chỉ thấy Lí Tô Mặc ngồi trên cái bàn lớn nhàn nhã uống rượu dùng bữa, nhìn thấy cô tiến vào, chỉ mỉm cười, sau đó tiếp tục dùng bữa.Bạch Thù có loại cảm giác bị sét đánh.Nhìn sơn hào hải vị, màu xanh xanh đỏ đỏ trên bàn cơm, nhất thời có loại d*c v*ng nuốt nước miếng. Thầm hận chính mình rõ ràng đã ăn cơm xong, lại còn có bộ dáng này, thật sự là rất mất mặt. Nhưng là không có biện pháp a, thức ăn trên bàn trên cơ bản đều là cô thích ăn a!"Muốn lại ăn chút hay không?" Lí Tô Mặc cười bảo Bạch Thù ngồi xuống.Bạch Thù cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Lí thiếu, tôi đã ăn rồi, một mình anh từ từ ăn đi.""Tố chất của một nhân viên tốt..."Bạch Thù "Bá" ngồi xuống, lập tức cầm lấy bát đũa bên cạnh Lí Tô Mặc, "Ha ha, chúng ta cùng nhau ăn, anh xem nhiều đồ ăn như vậy, một mình cũng ăn không xong, quá lãng phí, ha ha, ha ha."Mắt hoa đào của Lí Tô Mặc hơi liếc một cái, "Tôi chỉ muốn nói gần đây nhân viên có tố chất càng ngày càng tốt, tôi điện thoại một cái liền lập tức tới."Bạch Thù trong lòng khinh bỉ, thầm nghĩ Lí Tô Mặc không biết xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi cũng là lấy chuyện này uy h**p cô, hiện tại vẫn tiếp tục lần nữa, thật sự là rất không biết xấu hổ o>^,