Tác giả:

Đau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch…

Chương 11: Hi sinh

Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Vì anh, cái gì cũng đáng giá!Khi Nhược Nhược nhận được cuộc gọi của Linda là đã tối muộn. Linda nhờ cô đưa Chủ tịch tới khách sạn One night (Một đêm) nghỉ ngơi. Cô đành đi taxi đến Bar RMB (*), vì đã khuya nên giá taxi mắc hơn gấp 2 lần!(*) RMB là kí hiệu đồng nhân dân tệ, ý của bar này là cứ vào là sẽ bị đè ra mà thu tiền.Khi đi vào trong, ánh đèn tối sáng chiếu loạn, riếng hò hét đinh tai nhức óc khiến cô chỉ muốn lăn ra ngất!!Đang choáng váng, cô cảm thấy có người đang bóp nhẹ mông mình, quay lại thấy một thằng phê thuốc tóc vàng hoe đang cười một cách d*m đ*ng nói:“Vui vẻ chút không cô em??”Cô trợn ngược mắt hét lớn:“NND (*) nhà mày, bà mày chặt tay mày đi bây giờ!!”(*) Là bà nội mi đó T.T chị Nhược dũng mãnh quáTheo lời của Điềm Điềm khi gặp loại đàn ông này phải cứng rắn một chút không bọn chúng sẽ làm tới. Cô tuy không phải lần đầu chửi bậy nhưng cũng chạy đi luôn, không dây dưa nhiều.Tìm một vòng mới thấy Mặc Nham ở quầy bar trên bàn bày đầy rượu. Cô tiến tới nhẹ nói:“Mặc Nh... Chủ, Chủ tịch, muộn rồi phải về thôi!!”“Lam Lam...”Cô giật mình, đau lòng...Nhờ người đưa Mặc Nham ra ngoài rồi bắt taxi đến khách sạn. Vất vả đưa anh lên phòng tổng thống xa hoa, cởi áo khoác ra, mở ngăn kéo đầu giường tìm bút viết lời nhắn thì thấy bên trong có một hộp Dulex (*). Cô đỏ mặt!!(*) BCS khụ khụ!!Bỗng thấy môi Mặc Nham đang khẽ run lên, cô tới gần, lắng tai nghe“Lam Lam... Lam...”Cô chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn ẩm ra lau qua người cho Mặc Nham, chắc say quá nên phát bệnh rồi!!Cô vừa chạm vào Mặc Nham, anh đã bắt lấy tay cô, kéo mạnh lên giường áp chế dưới thân. Đôi mắt hé mở ngập tràn h*m m**n. Cô vội ngồi dậy, nhưng đâu có dễ thế, anh đè mạnh lên cô khẽ hôn lên môi nói:“Ngoan nào, Lam Lam...”Cô đau lòng, nếu anh muốn cô, cô có thể cho, nhưng xin anh đừng áp đặt cô với Cát Lam, sẽ làm cô đau đớn vô cùng.Qua nhiều năm cô tự tin mình sẽ mạnh mẽ, kiên cường hơn.Nào ngờ khi anh nhìn vào cô gọi tên Cát Lam, cô nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, đau lòng tới hít thở không thông. Mắt đã nhòe nước. Cô nhắm mắt vòng tay ra sau lưng Mặc Nham nói:“Mặc Nham, em là cả đời yêu anh, quyết không hối hận!!”

Vì anh, cái gì cũng đáng giá!

Khi Nhược Nhược nhận được cuộc gọi của Linda là đã tối muộn. Linda nhờ cô đưa Chủ tịch tới khách sạn One night (Một đêm) nghỉ ngơi. Cô đành đi taxi đến Bar RMB (*), vì đã khuya nên giá taxi mắc hơn gấp 2 lần!

(*) RMB là kí hiệu đồng nhân dân tệ, ý của bar này là cứ vào là sẽ bị đè ra mà thu tiền.

Khi đi vào trong, ánh đèn tối sáng chiếu loạn, riếng hò hét đinh tai nhức óc khiến cô chỉ muốn lăn ra ngất!!

Đang choáng váng, cô cảm thấy có người đang bóp nhẹ mông mình, quay lại thấy một thằng phê thuốc tóc vàng hoe đang cười một cách d*m đ*ng nói:

“Vui vẻ chút không cô em??”

Cô trợn ngược mắt hét lớn:

“NND (*) nhà mày, bà mày chặt tay mày đi bây giờ!!”

(*) Là bà nội mi đó T.T chị Nhược dũng mãnh quá

Theo lời của Điềm Điềm khi gặp loại đàn ông này phải cứng rắn một chút không bọn chúng sẽ làm tới. Cô tuy không phải lần đầu chửi bậy nhưng cũng chạy đi luôn, không dây dưa nhiều.

Tìm một vòng mới thấy Mặc Nham ở quầy bar trên bàn bày đầy rượu. Cô tiến tới nhẹ nói:

“Mặc Nh... Chủ, Chủ tịch, muộn rồi phải về thôi!!”

“Lam Lam...”

Cô giật mình, đau lòng...

Nhờ người đưa Mặc Nham ra ngoài rồi bắt taxi đến khách sạn. Vất vả đưa anh lên phòng tổng thống xa hoa, cởi áo khoác ra, mở ngăn kéo đầu giường tìm bút viết lời nhắn thì thấy bên trong có một hộp Dulex (*). Cô đỏ mặt!!

(*) BCS khụ khụ!!

Bỗng thấy môi Mặc Nham đang khẽ run lên, cô tới gần, lắng tai nghe

“Lam Lam... Lam...”

Cô chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn ẩm ra lau qua người cho Mặc Nham, chắc say quá nên phát bệnh rồi!!

Cô vừa chạm vào Mặc Nham, anh đã bắt lấy tay cô, kéo mạnh lên giường áp chế dưới thân. Đôi mắt hé mở ngập tràn h*m m**n. Cô vội ngồi dậy, nhưng đâu có dễ thế, anh đè mạnh lên cô khẽ hôn lên môi nói:

“Ngoan nào, Lam Lam...”

Cô đau lòng, nếu anh muốn cô, cô có thể cho, nhưng xin anh đừng áp đặt cô với Cát Lam, sẽ làm cô đau đớn vô cùng.

Qua nhiều năm cô tự tin mình sẽ mạnh mẽ, kiên cường hơn.

Nào ngờ khi anh nhìn vào cô gọi tên Cát Lam, cô nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, đau lòng tới hít thở không thông. Mắt đã nhòe nước. Cô nhắm mắt vòng tay ra sau lưng Mặc Nham nói:

“Mặc Nham, em là cả đời yêu anh, quyết không hối hận!!”

Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Vì anh, cái gì cũng đáng giá!Khi Nhược Nhược nhận được cuộc gọi của Linda là đã tối muộn. Linda nhờ cô đưa Chủ tịch tới khách sạn One night (Một đêm) nghỉ ngơi. Cô đành đi taxi đến Bar RMB (*), vì đã khuya nên giá taxi mắc hơn gấp 2 lần!(*) RMB là kí hiệu đồng nhân dân tệ, ý của bar này là cứ vào là sẽ bị đè ra mà thu tiền.Khi đi vào trong, ánh đèn tối sáng chiếu loạn, riếng hò hét đinh tai nhức óc khiến cô chỉ muốn lăn ra ngất!!Đang choáng váng, cô cảm thấy có người đang bóp nhẹ mông mình, quay lại thấy một thằng phê thuốc tóc vàng hoe đang cười một cách d*m đ*ng nói:“Vui vẻ chút không cô em??”Cô trợn ngược mắt hét lớn:“NND (*) nhà mày, bà mày chặt tay mày đi bây giờ!!”(*) Là bà nội mi đó T.T chị Nhược dũng mãnh quáTheo lời của Điềm Điềm khi gặp loại đàn ông này phải cứng rắn một chút không bọn chúng sẽ làm tới. Cô tuy không phải lần đầu chửi bậy nhưng cũng chạy đi luôn, không dây dưa nhiều.Tìm một vòng mới thấy Mặc Nham ở quầy bar trên bàn bày đầy rượu. Cô tiến tới nhẹ nói:“Mặc Nh... Chủ, Chủ tịch, muộn rồi phải về thôi!!”“Lam Lam...”Cô giật mình, đau lòng...Nhờ người đưa Mặc Nham ra ngoài rồi bắt taxi đến khách sạn. Vất vả đưa anh lên phòng tổng thống xa hoa, cởi áo khoác ra, mở ngăn kéo đầu giường tìm bút viết lời nhắn thì thấy bên trong có một hộp Dulex (*). Cô đỏ mặt!!(*) BCS khụ khụ!!Bỗng thấy môi Mặc Nham đang khẽ run lên, cô tới gần, lắng tai nghe“Lam Lam... Lam...”Cô chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn ẩm ra lau qua người cho Mặc Nham, chắc say quá nên phát bệnh rồi!!Cô vừa chạm vào Mặc Nham, anh đã bắt lấy tay cô, kéo mạnh lên giường áp chế dưới thân. Đôi mắt hé mở ngập tràn h*m m**n. Cô vội ngồi dậy, nhưng đâu có dễ thế, anh đè mạnh lên cô khẽ hôn lên môi nói:“Ngoan nào, Lam Lam...”Cô đau lòng, nếu anh muốn cô, cô có thể cho, nhưng xin anh đừng áp đặt cô với Cát Lam, sẽ làm cô đau đớn vô cùng.Qua nhiều năm cô tự tin mình sẽ mạnh mẽ, kiên cường hơn.Nào ngờ khi anh nhìn vào cô gọi tên Cát Lam, cô nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, đau lòng tới hít thở không thông. Mắt đã nhòe nước. Cô nhắm mắt vòng tay ra sau lưng Mặc Nham nói:“Mặc Nham, em là cả đời yêu anh, quyết không hối hận!!”

Chương 11: Hi sinh