Đau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch…
Chương 13: Lãnh khốc vô tình
Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Khi say rượu, cô làm Cát Lam. Khi tỉnh rượu cô lại là Nhược Nhược ngốc nghếch vô dụng!Khi cô đói tới tỉnh dậy, thì bên cạnh đã không còn ai. Cô giật mình rồi lo lắng. Không phải giống như tivi để lại một xấp tiền rồi đi chứ??Vội vã ngồi dậy, h* th*n đau đớn kêu gào. Cô thấy Mặc Nham quay lưng lại tiêu sái hút thuốc, nghe tiếng động, chậm rãi hạ điếu thuốc xuống. Âm thanh lãnh lẽo vang lên rạch một đường trên bầu trời phẳng lặng:“Thư kí Giản, cô muốn bao nhiêu?”Cô chớp mắt, một giọt nước mắt đau lòng lăn xuống, tối qua do khóc quá nhiều nên bây giờ mắt mở ra có chút đau đớn.“À,... không cần”“Cô vốn là lần đầu, tôi cũng cưỡng ép cô” anh quay đầu lại lãnh khốc nhìn cô “Thư kí Giản cứ trực tiếp đưa ra một cái giá đi”Cái gì mà Thư kí Giản, Thư kí Giản?? Cô chua xót nói:“Là tôi tự nguyện... Chủ tịch. Tôi cũng không có thỉnh cầu gì...”Anh lạnh lùng nhếch mép“Loại phụ nữ như cô tôi cũng không phải chưa từng gặp qua, muốn một cái giá cao hơn sao?”“Tôi... không cần”“À vậy sao”anh nhẹ nhàng cài hàng cúc tây trang phẳng phiu cất giọng “Cô cứ trở về công ty, đi cũng được, ở cũng được. Tôi cần những người có năng lực hơn kĩ thuật trên giường!”Nói xong liền đóng cửa rầm một cái!Cô ôm mặt khóc rống, bi thương cùng đau đớn bao bọc căn phòng xa hoa...
Khi say rượu, cô làm Cát Lam. Khi tỉnh rượu cô lại là Nhược Nhược ngốc nghếch vô dụng!
Khi cô đói tới tỉnh dậy, thì bên cạnh đã không còn ai. Cô giật mình rồi lo lắng. Không phải giống như tivi để lại một xấp tiền rồi đi chứ??
Vội vã ngồi dậy, h* th*n đau đớn kêu gào. Cô thấy Mặc Nham quay lưng lại tiêu sái hút thuốc, nghe tiếng động, chậm rãi hạ điếu thuốc xuống. Âm thanh lãnh lẽo vang lên rạch một đường trên bầu trời phẳng lặng:
“Thư kí Giản, cô muốn bao nhiêu?”
Cô chớp mắt, một giọt nước mắt đau lòng lăn xuống, tối qua do khóc quá nhiều nên bây giờ mắt mở ra có chút đau đớn.
“À,... không cần”
“Cô vốn là lần đầu, tôi cũng cưỡng ép cô” anh quay đầu lại lãnh khốc nhìn cô “Thư kí Giản cứ trực tiếp đưa ra một cái giá đi”
Cái gì mà Thư kí Giản, Thư kí Giản?? Cô chua xót nói:
“Là tôi tự nguyện... Chủ tịch. Tôi cũng không có thỉnh cầu gì...”
Anh lạnh lùng nhếch mép
“Loại phụ nữ như cô tôi cũng không phải chưa từng gặp qua, muốn một cái giá cao hơn sao?”
“Tôi... không cần”
“À vậy sao”anh nhẹ nhàng cài hàng cúc tây trang phẳng phiu cất giọng “Cô cứ trở về công ty, đi cũng được, ở cũng được. Tôi cần những người có năng lực hơn kĩ thuật trên giường!”
Nói xong liền đóng cửa rầm một cái!
Cô ôm mặt khóc rống, bi thương cùng đau đớn bao bọc căn phòng xa hoa...
Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Khi say rượu, cô làm Cát Lam. Khi tỉnh rượu cô lại là Nhược Nhược ngốc nghếch vô dụng!Khi cô đói tới tỉnh dậy, thì bên cạnh đã không còn ai. Cô giật mình rồi lo lắng. Không phải giống như tivi để lại một xấp tiền rồi đi chứ??Vội vã ngồi dậy, h* th*n đau đớn kêu gào. Cô thấy Mặc Nham quay lưng lại tiêu sái hút thuốc, nghe tiếng động, chậm rãi hạ điếu thuốc xuống. Âm thanh lãnh lẽo vang lên rạch một đường trên bầu trời phẳng lặng:“Thư kí Giản, cô muốn bao nhiêu?”Cô chớp mắt, một giọt nước mắt đau lòng lăn xuống, tối qua do khóc quá nhiều nên bây giờ mắt mở ra có chút đau đớn.“À,... không cần”“Cô vốn là lần đầu, tôi cũng cưỡng ép cô” anh quay đầu lại lãnh khốc nhìn cô “Thư kí Giản cứ trực tiếp đưa ra một cái giá đi”Cái gì mà Thư kí Giản, Thư kí Giản?? Cô chua xót nói:“Là tôi tự nguyện... Chủ tịch. Tôi cũng không có thỉnh cầu gì...”Anh lạnh lùng nhếch mép“Loại phụ nữ như cô tôi cũng không phải chưa từng gặp qua, muốn một cái giá cao hơn sao?”“Tôi... không cần”“À vậy sao”anh nhẹ nhàng cài hàng cúc tây trang phẳng phiu cất giọng “Cô cứ trở về công ty, đi cũng được, ở cũng được. Tôi cần những người có năng lực hơn kĩ thuật trên giường!”Nói xong liền đóng cửa rầm một cái!Cô ôm mặt khóc rống, bi thương cùng đau đớn bao bọc căn phòng xa hoa...