Tác giả:

Đau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch…

Chương 17

Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Hạnh phúc như một bông hoa, ngắm nhìn thì nở rộ, nếu hái mang về ngắm nghía không lâu hoa sẽ héo tàn...Ai cần ai, thương nhớ mộng mị aiEm đi tìm ai tìm ai nơi thành phố nàyAi ai ai ai cần aiAnh chắc chắn buông tay ra sẽ không đau thương saoAnh cần bản đồ để đi qua đau thươngEm là đau thương là cô đơn nhưng vẫn một lòng dõi theo anh dõi theo anh (*)..... quay về nơi đây điQuay về đi nơi ta bắt đầu, cho em hỏi một lờiAi ai ai, ai cần ai...***Cô đã bàn bạc qua với Linda về vấn đề Mặc Nham mất trí nhớ. Linda một chút đồng tình cũng không có:“Nhược Nhược em điên rồi!! Em không tưởng tượng được khi biết ra chuyện này Chủ tịch đối với em sẽ thêm bao nhiêu lãnh khốc vô tình đâu!!”“Chị Linda, em... tình nguyện!”“Em,... chị chỉ sợ em đau khổ con bé ngốc”“Em... chỉ muốn đặt mình vào vị trí của Cát Lam xem hạnh phúc đến mức độ nào mà có thể khiến Chủ tịch đem cả tâm can gửi cho cô ấy?”“Nhược Nhược, còn công ty?”“Chị cứ xin nghỉ cho em, em sẽ ở nhà để tránh mọi người..... một lúc nào đó em sẽ nói cho anh ấy biết, rằng anh ấy không yêu Cát Lam mà là yêu em!!”“Nhược Nhược em bất quá không chỉ vạn phần ngốc còn cố chấp nữa. Em đang vì yêu mà mù quáng. Em sẽ hối hận!”“Chị... em đã yêu anh ấy đủ lâu để hối hận rồi, 10 năm qua em tưởng cái gì muốn quên đều đã quên hết. Nhưng khi thấy anh ấy, em không làm được. Lý trí bảo đừng nhớ nhưng con tim em gào thét không thể quên. Con đường đầy gai hồng đã lấp kín lối, em vĩnh viễn không thể quay về... em...”Nước mắt lặng lẽ chảy, cô cắn môi, móng tay đâm vào da thịt. Đây là điều cô vạn lần không muốn nhắc lại.Linda quàng tay ôm lấy cô:“Nhược Nhược, là chị không biết, nếu đã vậy em hãy thỏa mãn bản thân một lần đi, đừng cả đời đau lòng...”“Em không hiểu tại sao, em chính là thất bại, là con nhỏ ngốc...”“Nhược Nhược...”Linda đau thương mà nhìn cô. Là loại tình yêu như thế nào đã biến một cô gái nhỏ trở nên cố chấp như vậy? Tình chính là thứ rẻ mạt như vậy. Đau đớn thống khổ, cô đơn dằn vặt nhưng vẫn toàn tâm toàn ý đi theo, khi nhận ra sai lầm thì đã quá muộn. Vòng luẩn quẩn nhất thế gian chính là chữ TÌNH!!Phiên ngoại: Tâm tư của Cát LamCát LamCô tự tin mình có vẻ ngoài vô địch, khó ai có được dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như cô. Cô và Mặc Nham quen nhau từ năm 3 tuổi. Cô luôn lẽo đẽo bám theo Mặc Nham mồm luôn miệng nói “anh Mặc Nham Mặc Nham...”Nhưng cô biết thâm tâm Mặc Nham luôn coi cô là em gái. Người khác nhìn vào thấy anh ôn nhu cười nhìn cô là yêu thương? Phỉ nhổ! Cô liếc nhìn là ra đó là sự quan tâm như một người anh trai.Càng lớn cô càng thấu hiểu tình yêu nam nữ, cô luôn nhờ anh đóng giả bạn trai cô với lý do ngốc nhất trên đời “Có quá nhiều kẻ theo đuổi em”Nói ra câu này cô chính là muốn nói, nếu không yêu em bây giờ em sẽ bị cướp đi đấy!Khi xảy ra một trận h**n ** ấy. Anh lúc đó còn quá trẻ, không đủ sức chống lại nó, dù biết cô là Cát Lam nhưng vẫn bị xuân dược làm chủ mà mạnh mẽ đâm vào.Sau đó dù bên ngoài có vẻ anh rất tốt rất yêu thương em gái nhỏ nhưng khi chỉ có hai người anh trầm mặc, cái gì cũng không nói. Cô có sử dụng xuân dược nhiều lần, nhưng chỉ một hai lần đầu phát huy tác dụng khống chế được anh, còn những lần sau anh cam chịu h* th*n căng cứng lao vào phòng tắm, ngâm nước lạnh gần mấy giờ mới ra ngoài (La: aaa chị Cát Lam là quái vật sao mà có thể liên tiếp nhiều giờ như vậy aaa:-((Google: đồ ngốc, chị Nhược Nhược còn tới sáng đó!!!), anh vứt chai rượu Ivalybo đắt tiền xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ nát. Anh gằn lớn:“Cát Lam em thôi ngay trò này đi. Anh đối với em là không có nh*c d*c!!”Câu nói này, khi treo mình giữa sự sống và cái chết cô vẫn còn nhớ tới mà đau lòng...Hôm đó khi lén lên khu rừng gần trường gặp anh, cô đã thấy một con nhỏ tiểu bạch thỏ đưa thư tình cho anh, anh cười đáp lại, cô hiểu! Đây mới là thứ nam nữ làm với nhau... Cô hằm hằm bước ra, tức giận tới nổ phổi, anh lại ôn nhu đóng phim trước mắt cô gái nhỏ kia. Một đao chém đứt tình cảm!!Ngày hôm sau khi rủ anh cùng đi đua xe, cô cầm lái nhưng tâm trí vốn ở đâu đâu, h**n ** cái gì cũng đều làm hết rồi sao anh vẫn vô tình như vậy? Khi cô nhận ra xe mình đi lạc làn đường, một chiếc ôtô tải lớn lao tới. Cô liều mạng kéo anh về phía mình che chắn cho anh. Dù chết đi nhưng cô vẫn hoàn thành tâm nguyện của mình. Dù có chuyện gì anh vẫn sẽ đau khổ vì làm thương tổn cô!!!

Hạnh phúc như một bông hoa, ngắm nhìn thì nở rộ, nếu hái mang về ngắm nghía không lâu hoa sẽ héo tàn...

Ai cần ai, thương nhớ mộng mị ai

Em đi tìm ai tìm ai nơi thành phố này

Ai ai ai ai cần ai

Anh chắc chắn buông tay ra sẽ không đau thương sao

Anh cần bản đồ để đi qua đau thương

Em là đau thương là cô đơn nhưng vẫn một lòng dõi theo anh dõi theo anh (*)..... quay về nơi đây đi

Quay về đi nơi ta bắt đầu, cho em hỏi một lời

Ai ai ai, ai cần ai...

***

Cô đã bàn bạc qua với Linda về vấn đề Mặc Nham mất trí nhớ. Linda một chút đồng tình cũng không có:

“Nhược Nhược em điên rồi!! Em không tưởng tượng được khi biết ra chuyện này Chủ tịch đối với em sẽ thêm bao nhiêu lãnh khốc vô tình đâu!!”

“Chị Linda, em... tình nguyện!”

“Em,... chị chỉ sợ em đau khổ con bé ngốc”

“Em... chỉ muốn đặt mình vào vị trí của Cát Lam xem hạnh phúc đến mức độ nào mà có thể khiến Chủ tịch đem cả tâm can gửi cho cô ấy?”

“Nhược Nhược, còn công ty?”

“Chị cứ xin nghỉ cho em, em sẽ ở nhà để tránh mọi người..... một lúc nào đó em sẽ nói cho anh ấy biết, rằng anh ấy không yêu Cát Lam mà là yêu em!!”

“Nhược Nhược em bất quá không chỉ vạn phần ngốc còn cố chấp nữa. Em đang vì yêu mà mù quáng. Em sẽ hối hận!”

“Chị... em đã yêu anh ấy đủ lâu để hối hận rồi, 10 năm qua em tưởng cái gì muốn quên đều đã quên hết. Nhưng khi thấy anh ấy, em không làm được. Lý trí bảo đừng nhớ nhưng con tim em gào thét không thể quên. Con đường đầy gai hồng đã lấp kín lối, em vĩnh viễn không thể quay về... em...”

Nước mắt lặng lẽ chảy, cô cắn môi, móng tay đâm vào da thịt. Đây là điều cô vạn lần không muốn nhắc lại.

Linda quàng tay ôm lấy cô:

“Nhược Nhược, là chị không biết, nếu đã vậy em hãy thỏa mãn bản thân một lần đi, đừng cả đời đau lòng...”

“Em không hiểu tại sao, em chính là thất bại, là con nhỏ ngốc...”

“Nhược Nhược...”

Linda đau thương mà nhìn cô. Là loại tình yêu như thế nào đã biến một cô gái nhỏ trở nên cố chấp như vậy? Tình chính là thứ rẻ mạt như vậy. Đau đớn thống khổ, cô đơn dằn vặt nhưng vẫn toàn tâm toàn ý đi theo, khi nhận ra sai lầm thì đã quá muộn. Vòng luẩn quẩn nhất thế gian chính là chữ TÌNH!!

Phiên ngoại: Tâm tư của Cát Lam

Cát Lam

Cô tự tin mình có vẻ ngoài vô địch, khó ai có được dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như cô. Cô và Mặc Nham quen nhau từ năm 3 tuổi. Cô luôn lẽo đẽo bám theo Mặc Nham mồm luôn miệng nói “anh Mặc Nham Mặc Nham...”

Nhưng cô biết thâm tâm Mặc Nham luôn coi cô là em gái. Người khác nhìn vào thấy anh ôn nhu cười nhìn cô là yêu thương? Phỉ nhổ! Cô liếc nhìn là ra đó là sự quan tâm như một người anh trai.

Càng lớn cô càng thấu hiểu tình yêu nam nữ, cô luôn nhờ anh đóng giả bạn trai cô với lý do ngốc nhất trên đời “Có quá nhiều kẻ theo đuổi em”

Nói ra câu này cô chính là muốn nói, nếu không yêu em bây giờ em sẽ bị cướp đi đấy!

Khi xảy ra một trận h**n ** ấy. Anh lúc đó còn quá trẻ, không đủ sức chống lại nó, dù biết cô là Cát Lam nhưng vẫn bị xuân dược làm chủ mà mạnh mẽ đâm vào.

Sau đó dù bên ngoài có vẻ anh rất tốt rất yêu thương em gái nhỏ nhưng khi chỉ có hai người anh trầm mặc, cái gì cũng không nói. Cô có sử dụng xuân dược nhiều lần, nhưng chỉ một hai lần đầu phát huy tác dụng khống chế được anh, còn những lần sau anh cam chịu h* th*n căng cứng lao vào phòng tắm, ngâm nước lạnh gần mấy giờ mới ra ngoài (La: aaa chị Cát Lam là quái vật sao mà có thể liên tiếp nhiều giờ như vậy aaa:-((Google: đồ ngốc, chị Nhược Nhược còn tới sáng đó!!!), anh vứt chai rượu Ivalybo đắt tiền xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ nát. Anh gằn lớn:

“Cát Lam em thôi ngay trò này đi. Anh đối với em là không có nh*c d*c!!”

Câu nói này, khi treo mình giữa sự sống và cái chết cô vẫn còn nhớ tới mà đau lòng...

Hôm đó khi lén lên khu rừng gần trường gặp anh, cô đã thấy một con nhỏ tiểu bạch thỏ đưa thư tình cho anh, anh cười đáp lại, cô hiểu! Đây mới là thứ nam nữ làm với nhau... Cô hằm hằm bước ra, tức giận tới nổ phổi, anh lại ôn nhu đóng phim trước mắt cô gái nhỏ kia. Một đao chém đứt tình cảm!!

Ngày hôm sau khi rủ anh cùng đi đua xe, cô cầm lái nhưng tâm trí vốn ở đâu đâu, h**n ** cái gì cũng đều làm hết rồi sao anh vẫn vô tình như vậy? Khi cô nhận ra xe mình đi lạc làn đường, một chiếc ôtô tải lớn lao tới. Cô liều mạng kéo anh về phía mình che chắn cho anh. Dù chết đi nhưng cô vẫn hoàn thành tâm nguyện của mình. Dù có chuyện gì anh vẫn sẽ đau khổ vì làm thương tổn cô!!!

Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Hạnh phúc như một bông hoa, ngắm nhìn thì nở rộ, nếu hái mang về ngắm nghía không lâu hoa sẽ héo tàn...Ai cần ai, thương nhớ mộng mị aiEm đi tìm ai tìm ai nơi thành phố nàyAi ai ai ai cần aiAnh chắc chắn buông tay ra sẽ không đau thương saoAnh cần bản đồ để đi qua đau thươngEm là đau thương là cô đơn nhưng vẫn một lòng dõi theo anh dõi theo anh (*)..... quay về nơi đây điQuay về đi nơi ta bắt đầu, cho em hỏi một lờiAi ai ai, ai cần ai...***Cô đã bàn bạc qua với Linda về vấn đề Mặc Nham mất trí nhớ. Linda một chút đồng tình cũng không có:“Nhược Nhược em điên rồi!! Em không tưởng tượng được khi biết ra chuyện này Chủ tịch đối với em sẽ thêm bao nhiêu lãnh khốc vô tình đâu!!”“Chị Linda, em... tình nguyện!”“Em,... chị chỉ sợ em đau khổ con bé ngốc”“Em... chỉ muốn đặt mình vào vị trí của Cát Lam xem hạnh phúc đến mức độ nào mà có thể khiến Chủ tịch đem cả tâm can gửi cho cô ấy?”“Nhược Nhược, còn công ty?”“Chị cứ xin nghỉ cho em, em sẽ ở nhà để tránh mọi người..... một lúc nào đó em sẽ nói cho anh ấy biết, rằng anh ấy không yêu Cát Lam mà là yêu em!!”“Nhược Nhược em bất quá không chỉ vạn phần ngốc còn cố chấp nữa. Em đang vì yêu mà mù quáng. Em sẽ hối hận!”“Chị... em đã yêu anh ấy đủ lâu để hối hận rồi, 10 năm qua em tưởng cái gì muốn quên đều đã quên hết. Nhưng khi thấy anh ấy, em không làm được. Lý trí bảo đừng nhớ nhưng con tim em gào thét không thể quên. Con đường đầy gai hồng đã lấp kín lối, em vĩnh viễn không thể quay về... em...”Nước mắt lặng lẽ chảy, cô cắn môi, móng tay đâm vào da thịt. Đây là điều cô vạn lần không muốn nhắc lại.Linda quàng tay ôm lấy cô:“Nhược Nhược, là chị không biết, nếu đã vậy em hãy thỏa mãn bản thân một lần đi, đừng cả đời đau lòng...”“Em không hiểu tại sao, em chính là thất bại, là con nhỏ ngốc...”“Nhược Nhược...”Linda đau thương mà nhìn cô. Là loại tình yêu như thế nào đã biến một cô gái nhỏ trở nên cố chấp như vậy? Tình chính là thứ rẻ mạt như vậy. Đau đớn thống khổ, cô đơn dằn vặt nhưng vẫn toàn tâm toàn ý đi theo, khi nhận ra sai lầm thì đã quá muộn. Vòng luẩn quẩn nhất thế gian chính là chữ TÌNH!!Phiên ngoại: Tâm tư của Cát LamCát LamCô tự tin mình có vẻ ngoài vô địch, khó ai có được dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như cô. Cô và Mặc Nham quen nhau từ năm 3 tuổi. Cô luôn lẽo đẽo bám theo Mặc Nham mồm luôn miệng nói “anh Mặc Nham Mặc Nham...”Nhưng cô biết thâm tâm Mặc Nham luôn coi cô là em gái. Người khác nhìn vào thấy anh ôn nhu cười nhìn cô là yêu thương? Phỉ nhổ! Cô liếc nhìn là ra đó là sự quan tâm như một người anh trai.Càng lớn cô càng thấu hiểu tình yêu nam nữ, cô luôn nhờ anh đóng giả bạn trai cô với lý do ngốc nhất trên đời “Có quá nhiều kẻ theo đuổi em”Nói ra câu này cô chính là muốn nói, nếu không yêu em bây giờ em sẽ bị cướp đi đấy!Khi xảy ra một trận h**n ** ấy. Anh lúc đó còn quá trẻ, không đủ sức chống lại nó, dù biết cô là Cát Lam nhưng vẫn bị xuân dược làm chủ mà mạnh mẽ đâm vào.Sau đó dù bên ngoài có vẻ anh rất tốt rất yêu thương em gái nhỏ nhưng khi chỉ có hai người anh trầm mặc, cái gì cũng không nói. Cô có sử dụng xuân dược nhiều lần, nhưng chỉ một hai lần đầu phát huy tác dụng khống chế được anh, còn những lần sau anh cam chịu h* th*n căng cứng lao vào phòng tắm, ngâm nước lạnh gần mấy giờ mới ra ngoài (La: aaa chị Cát Lam là quái vật sao mà có thể liên tiếp nhiều giờ như vậy aaa:-((Google: đồ ngốc, chị Nhược Nhược còn tới sáng đó!!!), anh vứt chai rượu Ivalybo đắt tiền xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ nát. Anh gằn lớn:“Cát Lam em thôi ngay trò này đi. Anh đối với em là không có nh*c d*c!!”Câu nói này, khi treo mình giữa sự sống và cái chết cô vẫn còn nhớ tới mà đau lòng...Hôm đó khi lén lên khu rừng gần trường gặp anh, cô đã thấy một con nhỏ tiểu bạch thỏ đưa thư tình cho anh, anh cười đáp lại, cô hiểu! Đây mới là thứ nam nữ làm với nhau... Cô hằm hằm bước ra, tức giận tới nổ phổi, anh lại ôn nhu đóng phim trước mắt cô gái nhỏ kia. Một đao chém đứt tình cảm!!Ngày hôm sau khi rủ anh cùng đi đua xe, cô cầm lái nhưng tâm trí vốn ở đâu đâu, h**n ** cái gì cũng đều làm hết rồi sao anh vẫn vô tình như vậy? Khi cô nhận ra xe mình đi lạc làn đường, một chiếc ôtô tải lớn lao tới. Cô liều mạng kéo anh về phía mình che chắn cho anh. Dù chết đi nhưng cô vẫn hoàn thành tâm nguyện của mình. Dù có chuyện gì anh vẫn sẽ đau khổ vì làm thương tổn cô!!!

Chương 17