Tác giả:

Đau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch…

Chương 20: Chấm dứt

Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Anh không yêu em, vĩnh viễn không yêu!!Sau một tuần ở bên cạnh anh, cô hạnh phúc cũng có, đau thương cũng có. Hôm nay phải một đao chém nát bức màn huyền ảo, để anh được thấy sự thật anh cần biết! Cô... không phải Cát Lam của anh!!Sau khi ăn tối, anh bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy mạnh mẽ đáp xuống nền đá đắt tiền tạo nên thứ âm thanh thánh thót đến lạ kì.Cô ngồi trên giường, bần thần suy nghĩ tới kết kục. Cô sợ hãi khi phải đối mặt với việc này!! Thực sự sợ hãi!!Rất lâu sau, anh bước ra. Mặc chiếc quần ngủ, khoác chiếc áo ngủ mở phanh 3 cúc đầu. Tóc ướt đang nhỏ giọt. Cô cầm khăn lau tới, nhẹ kéo anh tới giường lau tóc cho anh. Từng giọt nước mắt của cô lặng lẽ mà lăn theo má, đáp tới vai anh rồi tạo ra một vết ướt nhức mắt.“Mặc Nham...”“Chuyện gì vậy?... Lam Lam?”“Có một chuyện em muốn nói với anh, chỉ mong... anh tha thứ cho em”Anh quay người, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt nghi ngờ:“Chuyện gì cần anh tha thứ?”“Em... chuyện là...”Anh nhíu mày không nói“Anh...... thực ra bị chấn động não, mất đi trí nhớ. Em muốn thú nhận rằng... em không phải là Cát Lam hay... Lam Lam của anh. Em thực lòng xin lỗi...Em đã lừa gạt anh trong những ngày tháng qua, em thật có lỗi. Anh không tha thứ cho em cũng được, chỉ cần cho em trở về công ty, tiếp tục công việc của mình... chỉ thế thôi!”Anh im lặng rất lâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ. Nước mắt cô nhẹ nhàng tuôn ra như dòng sông lệch dòng. Ướt đẫm một mảng khăn lau tóc. Cô cắn răng khóc bật thành tiếng, không muốn để anh nghĩ rằng cô đang cầu xin sự thương hại của anh. Rất lâu sau, khi hai người cứ đứng yên như vậy. Anh lạnh lùng xoáy lọn tóc vương trên gò má cô, dùng tay bóp lấy cổ cô. Miệng gằn từng chữ:“Cô tưởng tôi là đồ ngu sao? Tôi còn không phân biệt được Lam Lam và cô hửm?” Anh dừng lại rồi miệng khẽ nhếch lên:“Tôi... Vốn dĩ không có bị mất trí nhớ, cà chua nhỏ!!”Cô chấn động đưa mắt nhìn anh, giọt nước mắt như pha lê tuôn đầy mặt. Cô không tin vào sự việc trước mắt. Không tin!!Anh nhẹ nhàng nói:“Khi phụ nữ yêu có ba cách để đánh giá tình yêu của họ. Cách đầu tiên là giết họ, cách thứ hai, giết tình yêu của họ, và cách thứ ba là yêu họ!!”

Anh không yêu em, vĩnh viễn không yêu!!

Sau một tuần ở bên cạnh anh, cô hạnh phúc cũng có, đau thương cũng có. Hôm nay phải một đao chém nát bức màn huyền ảo, để anh được thấy sự thật anh cần biết! Cô... không phải Cát Lam của anh!!

Sau khi ăn tối, anh bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy mạnh mẽ đáp xuống nền đá đắt tiền tạo nên thứ âm thanh thánh thót đến lạ kì.

Cô ngồi trên giường, bần thần suy nghĩ tới kết kục. Cô sợ hãi khi phải đối mặt với việc này!! Thực sự sợ hãi!!

Rất lâu sau, anh bước ra. Mặc chiếc quần ngủ, khoác chiếc áo ngủ mở phanh 3 cúc đầu. Tóc ướt đang nhỏ giọt. Cô cầm khăn lau tới, nhẹ kéo anh tới giường lau tóc cho anh. Từng giọt nước mắt của cô lặng lẽ mà lăn theo má, đáp tới vai anh rồi tạo ra một vết ướt nhức mắt.

“Mặc Nham...”

“Chuyện gì vậy?... Lam Lam?”

“Có một chuyện em muốn nói với anh, chỉ mong... anh tha thứ cho em”

Anh quay người, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt nghi ngờ:

“Chuyện gì cần anh tha thứ?”

“Em... chuyện là...”

Anh nhíu mày không nói

“Anh...... thực ra bị chấn động não, mất đi trí nhớ. Em muốn thú nhận rằng... em không phải là Cát Lam hay... Lam Lam của anh. Em thực lòng xin lỗi...

Em đã lừa gạt anh trong những ngày tháng qua, em thật có lỗi. Anh không tha thứ cho em cũng được, chỉ cần cho em trở về công ty, tiếp tục công việc của mình... chỉ thế thôi!”

Anh im lặng rất lâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ. Nước mắt cô nhẹ nhàng tuôn ra như dòng sông lệch dòng. Ướt đẫm một mảng khăn lau tóc. Cô cắn răng khóc bật thành tiếng, không muốn để anh nghĩ rằng cô đang cầu xin sự thương hại của anh. Rất lâu sau, khi hai người cứ đứng yên như vậy. Anh lạnh lùng xoáy lọn tóc vương trên gò má cô, dùng tay bóp lấy cổ cô. Miệng gằn từng chữ:

“Cô tưởng tôi là đồ ngu sao? Tôi còn không phân biệt được Lam Lam và cô hửm?” Anh dừng lại rồi miệng khẽ nhếch lên:

“Tôi... Vốn dĩ không có bị mất trí nhớ, cà chua nhỏ!!”

Cô chấn động đưa mắt nhìn anh, giọt nước mắt như pha lê tuôn đầy mặt. Cô không tin vào sự việc trước mắt. Không tin!!

Anh nhẹ nhàng nói:

“Khi phụ nữ yêu có ba cách để đánh giá tình yêu của họ. Cách đầu tiên là giết họ, cách thứ hai, giết tình yêu của họ, và cách thứ ba là yêu họ!!”

Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Anh không yêu em, vĩnh viễn không yêu!!Sau một tuần ở bên cạnh anh, cô hạnh phúc cũng có, đau thương cũng có. Hôm nay phải một đao chém nát bức màn huyền ảo, để anh được thấy sự thật anh cần biết! Cô... không phải Cát Lam của anh!!Sau khi ăn tối, anh bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy mạnh mẽ đáp xuống nền đá đắt tiền tạo nên thứ âm thanh thánh thót đến lạ kì.Cô ngồi trên giường, bần thần suy nghĩ tới kết kục. Cô sợ hãi khi phải đối mặt với việc này!! Thực sự sợ hãi!!Rất lâu sau, anh bước ra. Mặc chiếc quần ngủ, khoác chiếc áo ngủ mở phanh 3 cúc đầu. Tóc ướt đang nhỏ giọt. Cô cầm khăn lau tới, nhẹ kéo anh tới giường lau tóc cho anh. Từng giọt nước mắt của cô lặng lẽ mà lăn theo má, đáp tới vai anh rồi tạo ra một vết ướt nhức mắt.“Mặc Nham...”“Chuyện gì vậy?... Lam Lam?”“Có một chuyện em muốn nói với anh, chỉ mong... anh tha thứ cho em”Anh quay người, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt nghi ngờ:“Chuyện gì cần anh tha thứ?”“Em... chuyện là...”Anh nhíu mày không nói“Anh...... thực ra bị chấn động não, mất đi trí nhớ. Em muốn thú nhận rằng... em không phải là Cát Lam hay... Lam Lam của anh. Em thực lòng xin lỗi...Em đã lừa gạt anh trong những ngày tháng qua, em thật có lỗi. Anh không tha thứ cho em cũng được, chỉ cần cho em trở về công ty, tiếp tục công việc của mình... chỉ thế thôi!”Anh im lặng rất lâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ. Nước mắt cô nhẹ nhàng tuôn ra như dòng sông lệch dòng. Ướt đẫm một mảng khăn lau tóc. Cô cắn răng khóc bật thành tiếng, không muốn để anh nghĩ rằng cô đang cầu xin sự thương hại của anh. Rất lâu sau, khi hai người cứ đứng yên như vậy. Anh lạnh lùng xoáy lọn tóc vương trên gò má cô, dùng tay bóp lấy cổ cô. Miệng gằn từng chữ:“Cô tưởng tôi là đồ ngu sao? Tôi còn không phân biệt được Lam Lam và cô hửm?” Anh dừng lại rồi miệng khẽ nhếch lên:“Tôi... Vốn dĩ không có bị mất trí nhớ, cà chua nhỏ!!”Cô chấn động đưa mắt nhìn anh, giọt nước mắt như pha lê tuôn đầy mặt. Cô không tin vào sự việc trước mắt. Không tin!!Anh nhẹ nhàng nói:“Khi phụ nữ yêu có ba cách để đánh giá tình yêu của họ. Cách đầu tiên là giết họ, cách thứ hai, giết tình yêu của họ, và cách thứ ba là yêu họ!!”

Chương 20: Chấm dứt