Đau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch…
Chương 23: Hé lộ
Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Bảo bối, hãy tin tưởng mẹ!! Đừng xa mẹ... bảo bối...Cô gặp Điềm Điềm trong quán cafe gần công ty.Khi thấy Điềm Điềm khuôn mặt phờ phạc, mắt vô hồn, cùng túi va li lớn bên cạnh... cô thật ra thấy hơi lạ lẫm.Cô ấn ghế ngồi xuống.Điềm Điềm ngẩng mặt nhìn cô cười ngây ngốc. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.“Nhược Nhược... mình đã có thai … mình muốn rời khỏi đây...”Cô lặng người.Cô đau lòng tới vậy, nhưng nhận ra Điềm Điềm có chút gì đó bi thương hơn.Cô nắm lấy bàn tay gầy gò xanh xao của Điềm Điềm, nước mắt lăn dài trên má, nhẹ cất giọng:“Được, chúng ta cùng nhau rời khỏi thành phố bi thương này thôi”Cô cùng Điềm Điềm túi lớn túi nhỏ đi ngay trong ngày hôm đó. Bầu trời ảm đạm xám xịt. Cô vô thức ch** n**c mắt... Mặc Nham... tạm biệt!!Hai người tới khu phố Giang Hồ ở thành phố X. Nhà cửa cũ nát, an ninh kém nhưng giá vô cùng rẻ. Hai người ở một phòng. Đồ đạc chiếm chỗ, để lại không bao nhiêu.Sau chuyến đi xa, Điềm Điềm cùng bảo bối nhỏ đã thấm mệt. Điềm Điềm kê tay lên chiếc hòm gỗ bụi bặm, thở gấp gáp. Cô lo sợ hỏi:“Điềm Điềm sao vậy?? Cậu không khỏe ở đâu... mau nói cho mình”“Không có gì... đường gồ ghề quá”Cô đi quá chớp nhoáng mà quên mất Điềm Điềm có thai. Còn ăn ở, chăm sóc, sinh hoạt... đẻ.Cô dọn một góc khuất ấm áp nhất, trải đệm mỏng. Đỡ Điềm Điềm nằm xuống rồi trải tạm tấm vải lớn, gần cửa sổ mà nghỉ ngơi.Ban đêm, khung cảnh tĩnh lặng nơi thôn quê gợi lên thật đáng sợ. Cô ôm chặt mình, nén nhịn ch** n**c mắt.“Nhược Nhược”“Đây... Mình đây”“Cậu nhớ anh ta sao?”Cô hoảng hốt, đã như vậy cô còn nhớ nhung sao?“Không, nhớ gì chứ”“Cậu yêu anh ta mười năm... một sớm một chiều sao quên được chứ?”Cô quay lại nhìn Điềm Điềm. Từ sau khi Hoa Nghiêm gặp nạn, cô biết Điềm Điềm đã trở nên thông suốt nhiều điều. Cũng như... trở nên sầu thảm hơn bao giờ hết.“Không dễ phai thì sao, anh ấy có yêu mình đâu. Lòng anh ấy chắc nịch một Cát Lam... vĩnh cửư”(thuận theo mong muốn chị Cát Lam)“Cậu biết không? Cát Lam và anh ta là họ hàng... mang chung một dòng máu”Cô sững sờ.“Tai nạn kia do Cát Lam cầm lái, cô ấy hi sinh để khiến Mặc Nham ghi nhớ suốt đời, cậu...”Cô chạy tới bên Điềm Điềm, hét lớn:“Tại sao không nói cho tớ biết!!!”Điềm Điềm cười nhẹ:“Mình tưởng... cậu vốn đã biết... vốn đã biết trước mà vẫn đâm đầu vào”“Vậy... Còn Hoa Nghiêm... cậu yêu anh ấy không??”Nước mắt cô tuôn rơi, không nhìn rõ mọi thứ.Lao ra khỏi nhà. Chạy ra đường như tìm cứu mạng.Rồi ánh sáng chợt lóe, cô mịt mờ.Khi tỉnh lại, đã là ở trong bệnh viện trắng toát lạnh lẽo.Cô mơ màng, không nhớ điều gì.Trước mắt cô là một bác sĩ trẻ, đeo kính, anh tuấn vô cùng. Thấy cô tỉnh lại thì quay qua nhìn y tá nói vài lời.Thực hành vài bài kiểm tra cơ bản.“Chào cô, tôi là Tấn Thành, Bác sĩ trưởng, cô bị tai nạn ở đường X, ô tô đâm, đứa nhỏ gần một tháng không giữ được, đã qua đời. Não bị chấn động, cô còn nhớ chút gì về người thân không?”Cô ở trong bệnh viện nửa tháng. Làm quen dần với Tấn Thành (người X trong cuộc đối thoại trước đó với Mặc Nham). Anh không xấu, mà còn rất vui tính. Cô không nhớ chút gì về quá khứ. Chỉ nhớ bản thân có một quá khứ đau thương, một cô bạn thân Điềm Điềm, và ai đó... bản thân không nhớ rõ.Điềm Điềm bị động thai. Đã về Tây Nam thành phố X sống cùng mẹ.Cô làm bạn với sác sĩ Tấn... gần 2 năm hơn. Bệnh vô phương cứu chữa.Bác sĩ Tấn không màng tới bảo bối đã đi của cô, muốn cưới cô làm vợ. Cô đồng tình, chấp thuận.Cho tới một ngày người đàn ông cao lớn và anh tuấn gấp trăm vạn lần bác sĩ Tấn xuất hiện. Đòi đưa cô về.Bác sĩ Tấn nói chuyện với hắn một lúc lâu, sau đó hắn chạy vào kéo tay cô và nói:“Nhược Nhược anh đã về”Cô lắc đầu nước mắt lăn dài. Ngây ngốc nói:“Bảo bối chết rồi!”
Bảo bối, hãy tin tưởng mẹ!! Đừng xa mẹ... bảo bối...
Cô gặp Điềm Điềm trong quán cafe gần công ty.
Khi thấy Điềm Điềm khuôn mặt phờ phạc, mắt vô hồn, cùng túi va li lớn bên cạnh... cô thật ra thấy hơi lạ lẫm.
Cô ấn ghế ngồi xuống.
Điềm Điềm ngẩng mặt nhìn cô cười ngây ngốc. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
“Nhược Nhược... mình đã có thai … mình muốn rời khỏi đây...”
Cô lặng người.
Cô đau lòng tới vậy, nhưng nhận ra Điềm Điềm có chút gì đó bi thương hơn.
Cô nắm lấy bàn tay gầy gò xanh xao của Điềm Điềm, nước mắt lăn dài trên má, nhẹ cất giọng:
“Được, chúng ta cùng nhau rời khỏi thành phố bi thương này thôi”
Cô cùng Điềm Điềm túi lớn túi nhỏ đi ngay trong ngày hôm đó. Bầu trời ảm đạm xám xịt. Cô vô thức ch** n**c mắt... Mặc Nham... tạm biệt!!
Hai người tới khu phố Giang Hồ ở thành phố X. Nhà cửa cũ nát, an ninh kém nhưng giá vô cùng rẻ. Hai người ở một phòng. Đồ đạc chiếm chỗ, để lại không bao nhiêu.
Sau chuyến đi xa, Điềm Điềm cùng bảo bối nhỏ đã thấm mệt. Điềm Điềm kê tay lên chiếc hòm gỗ bụi bặm, thở gấp gáp. Cô lo sợ hỏi:
“Điềm Điềm sao vậy?? Cậu không khỏe ở đâu... mau nói cho mình”
“Không có gì... đường gồ ghề quá”
Cô đi quá chớp nhoáng mà quên mất Điềm Điềm có thai. Còn ăn ở, chăm sóc, sinh hoạt... đẻ.
Cô dọn một góc khuất ấm áp nhất, trải đệm mỏng. Đỡ Điềm Điềm nằm xuống rồi trải tạm tấm vải lớn, gần cửa sổ mà nghỉ ngơi.
Ban đêm, khung cảnh tĩnh lặng nơi thôn quê gợi lên thật đáng sợ. Cô ôm chặt mình, nén nhịn ch** n**c mắt.
“Nhược Nhược”
“Đây... Mình đây”
“Cậu nhớ anh ta sao?”
Cô hoảng hốt, đã như vậy cô còn nhớ nhung sao?
“Không, nhớ gì chứ”
“Cậu yêu anh ta mười năm... một sớm một chiều sao quên được chứ?”
Cô quay lại nhìn Điềm Điềm. Từ sau khi Hoa Nghiêm gặp nạn, cô biết Điềm Điềm đã trở nên thông suốt nhiều điều. Cũng như... trở nên sầu thảm hơn bao giờ hết.
“Không dễ phai thì sao, anh ấy có yêu mình đâu. Lòng anh ấy chắc nịch một Cát Lam... vĩnh cửư”(thuận theo mong muốn chị Cát Lam)
“Cậu biết không? Cát Lam và anh ta là họ hàng... mang chung một dòng máu”
Cô sững sờ.
“Tai nạn kia do Cát Lam cầm lái, cô ấy hi sinh để khiến Mặc Nham ghi nhớ suốt đời, cậu...”
Cô chạy tới bên Điềm Điềm, hét lớn:
“Tại sao không nói cho tớ biết!!!”
Điềm Điềm cười nhẹ:
“Mình tưởng... cậu vốn đã biết... vốn đã biết trước mà vẫn đâm đầu vào”
“Vậy... Còn Hoa Nghiêm... cậu yêu anh ấy không??”
Nước mắt cô tuôn rơi, không nhìn rõ mọi thứ.
Lao ra khỏi nhà. Chạy ra đường như tìm cứu mạng.
Rồi ánh sáng chợt lóe, cô mịt mờ.
Khi tỉnh lại, đã là ở trong bệnh viện trắng toát lạnh lẽo.
Cô mơ màng, không nhớ điều gì.
Trước mắt cô là một bác sĩ trẻ, đeo kính, anh tuấn vô cùng. Thấy cô tỉnh lại thì quay qua nhìn y tá nói vài lời.
Thực hành vài bài kiểm tra cơ bản.
“Chào cô, tôi là Tấn Thành, Bác sĩ trưởng, cô bị tai nạn ở đường X, ô tô đâm, đứa nhỏ gần một tháng không giữ được, đã qua đời. Não bị chấn động, cô còn nhớ chút gì về người thân không?”
Cô ở trong bệnh viện nửa tháng. Làm quen dần với Tấn Thành (người X trong cuộc đối thoại trước đó với Mặc Nham). Anh không xấu, mà còn rất vui tính. Cô không nhớ chút gì về quá khứ. Chỉ nhớ bản thân có một quá khứ đau thương, một cô bạn thân Điềm Điềm, và ai đó... bản thân không nhớ rõ.
Điềm Điềm bị động thai. Đã về Tây Nam thành phố X sống cùng mẹ.
Cô làm bạn với sác sĩ Tấn... gần 2 năm hơn. Bệnh vô phương cứu chữa.
Bác sĩ Tấn không màng tới bảo bối đã đi của cô, muốn cưới cô làm vợ. Cô đồng tình, chấp thuận.
Cho tới một ngày người đàn ông cao lớn và anh tuấn gấp trăm vạn lần bác sĩ Tấn xuất hiện. Đòi đưa cô về.
Bác sĩ Tấn nói chuyện với hắn một lúc lâu, sau đó hắn chạy vào kéo tay cô và nói:
“Nhược Nhược anh đã về”
Cô lắc đầu nước mắt lăn dài. Ngây ngốc nói:
“Bảo bối chết rồi!”
Ngược ThươngTác giả: Dung TâmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐau thương có nhiều loại. Đau một hồi, đau nhói lên rồi thôi, hoặc nỗi đau dằn xé tâm can đến cả đời... Năm đó gia đình Giản Nhược Nhược chuyển từ thành phố C nghèo đói quanh năm tới thành phố B. Vừa hay Nhược Nhược cũng lên tới trường cấp hai (*) cô được chuyển thẳng vào trường sơ trung B học. (*) Vốn ghi theo TQ nhưng mình chuyển thành trường học như VN cho dễ hiểu nhé. Học sinh đến từ thành phố nghèo lúc nào cũng vậy, bị các bạn học xa lánh, dần dần Nhược Nhược cũng chả còn dũng khí bắt chuyện. Tới năm hai, có một cô bạn bụ bẫm trắng trẻo tới bắt chuyện với cô, thật tâm muốn kết giao. “Chào Nhược bạch thỏ, mình là Điềm Điềm” Cô bất ngờ tới há hốc mồm, cái gì mà “Nhược bạch thỏ”?!! “Í, không lẽ cậu không phải Giản Nhược Nhược sao??” “Ừ, tên mình là Giản Nhược Nhược” “Nhược bạch thỏ, hân hạnh được kết giao với cậu” Cô bạn tên Điềm Điềm đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy Từ đó cuộc đời cấp hai của cô luôn có một Điềm mập mập đi theo, chu chu cái mỏ bất mãn nói “Nhược bạch thỏ, Nhược bạch… Bảo bối, hãy tin tưởng mẹ!! Đừng xa mẹ... bảo bối...Cô gặp Điềm Điềm trong quán cafe gần công ty.Khi thấy Điềm Điềm khuôn mặt phờ phạc, mắt vô hồn, cùng túi va li lớn bên cạnh... cô thật ra thấy hơi lạ lẫm.Cô ấn ghế ngồi xuống.Điềm Điềm ngẩng mặt nhìn cô cười ngây ngốc. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.“Nhược Nhược... mình đã có thai … mình muốn rời khỏi đây...”Cô lặng người.Cô đau lòng tới vậy, nhưng nhận ra Điềm Điềm có chút gì đó bi thương hơn.Cô nắm lấy bàn tay gầy gò xanh xao của Điềm Điềm, nước mắt lăn dài trên má, nhẹ cất giọng:“Được, chúng ta cùng nhau rời khỏi thành phố bi thương này thôi”Cô cùng Điềm Điềm túi lớn túi nhỏ đi ngay trong ngày hôm đó. Bầu trời ảm đạm xám xịt. Cô vô thức ch** n**c mắt... Mặc Nham... tạm biệt!!Hai người tới khu phố Giang Hồ ở thành phố X. Nhà cửa cũ nát, an ninh kém nhưng giá vô cùng rẻ. Hai người ở một phòng. Đồ đạc chiếm chỗ, để lại không bao nhiêu.Sau chuyến đi xa, Điềm Điềm cùng bảo bối nhỏ đã thấm mệt. Điềm Điềm kê tay lên chiếc hòm gỗ bụi bặm, thở gấp gáp. Cô lo sợ hỏi:“Điềm Điềm sao vậy?? Cậu không khỏe ở đâu... mau nói cho mình”“Không có gì... đường gồ ghề quá”Cô đi quá chớp nhoáng mà quên mất Điềm Điềm có thai. Còn ăn ở, chăm sóc, sinh hoạt... đẻ.Cô dọn một góc khuất ấm áp nhất, trải đệm mỏng. Đỡ Điềm Điềm nằm xuống rồi trải tạm tấm vải lớn, gần cửa sổ mà nghỉ ngơi.Ban đêm, khung cảnh tĩnh lặng nơi thôn quê gợi lên thật đáng sợ. Cô ôm chặt mình, nén nhịn ch** n**c mắt.“Nhược Nhược”“Đây... Mình đây”“Cậu nhớ anh ta sao?”Cô hoảng hốt, đã như vậy cô còn nhớ nhung sao?“Không, nhớ gì chứ”“Cậu yêu anh ta mười năm... một sớm một chiều sao quên được chứ?”Cô quay lại nhìn Điềm Điềm. Từ sau khi Hoa Nghiêm gặp nạn, cô biết Điềm Điềm đã trở nên thông suốt nhiều điều. Cũng như... trở nên sầu thảm hơn bao giờ hết.“Không dễ phai thì sao, anh ấy có yêu mình đâu. Lòng anh ấy chắc nịch một Cát Lam... vĩnh cửư”(thuận theo mong muốn chị Cát Lam)“Cậu biết không? Cát Lam và anh ta là họ hàng... mang chung một dòng máu”Cô sững sờ.“Tai nạn kia do Cát Lam cầm lái, cô ấy hi sinh để khiến Mặc Nham ghi nhớ suốt đời, cậu...”Cô chạy tới bên Điềm Điềm, hét lớn:“Tại sao không nói cho tớ biết!!!”Điềm Điềm cười nhẹ:“Mình tưởng... cậu vốn đã biết... vốn đã biết trước mà vẫn đâm đầu vào”“Vậy... Còn Hoa Nghiêm... cậu yêu anh ấy không??”Nước mắt cô tuôn rơi, không nhìn rõ mọi thứ.Lao ra khỏi nhà. Chạy ra đường như tìm cứu mạng.Rồi ánh sáng chợt lóe, cô mịt mờ.Khi tỉnh lại, đã là ở trong bệnh viện trắng toát lạnh lẽo.Cô mơ màng, không nhớ điều gì.Trước mắt cô là một bác sĩ trẻ, đeo kính, anh tuấn vô cùng. Thấy cô tỉnh lại thì quay qua nhìn y tá nói vài lời.Thực hành vài bài kiểm tra cơ bản.“Chào cô, tôi là Tấn Thành, Bác sĩ trưởng, cô bị tai nạn ở đường X, ô tô đâm, đứa nhỏ gần một tháng không giữ được, đã qua đời. Não bị chấn động, cô còn nhớ chút gì về người thân không?”Cô ở trong bệnh viện nửa tháng. Làm quen dần với Tấn Thành (người X trong cuộc đối thoại trước đó với Mặc Nham). Anh không xấu, mà còn rất vui tính. Cô không nhớ chút gì về quá khứ. Chỉ nhớ bản thân có một quá khứ đau thương, một cô bạn thân Điềm Điềm, và ai đó... bản thân không nhớ rõ.Điềm Điềm bị động thai. Đã về Tây Nam thành phố X sống cùng mẹ.Cô làm bạn với sác sĩ Tấn... gần 2 năm hơn. Bệnh vô phương cứu chữa.Bác sĩ Tấn không màng tới bảo bối đã đi của cô, muốn cưới cô làm vợ. Cô đồng tình, chấp thuận.Cho tới một ngày người đàn ông cao lớn và anh tuấn gấp trăm vạn lần bác sĩ Tấn xuất hiện. Đòi đưa cô về.Bác sĩ Tấn nói chuyện với hắn một lúc lâu, sau đó hắn chạy vào kéo tay cô và nói:“Nhược Nhược anh đã về”Cô lắc đầu nước mắt lăn dài. Ngây ngốc nói:“Bảo bối chết rồi!”