Tác giả:

Hắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ. Khuynh Thành – Minh Nguyệt Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém. Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến. Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc ph*ng đ*ng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt. Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở…

Quyển 1 - Chương 60: Ngày lại mặt (1)

Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh ThànhTác giả: Sương Phi VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ. Khuynh Thành – Minh Nguyệt Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém. Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến. Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc ph*ng đ*ng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt. Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở… Mành che ngọc lưu ly hoa lệ, ngăn cách bên ngoài thành hai thế giới. (ngọc lưu ly: màu xanh da trời) Bên ngoài tiếng người ồn ào huyên náo, mà bên trong xe ta cùng Cơ Lưu Tiêu chỉ có ngồi im lặng, một loại không khí nặng nề ở không gian giữa hai người lưu chuyển, nhưng là chúng ta ai cũng không có đánh vỡ. Hôm nay là ngày lại mặt, ta căn bản không tính trở về, sau khi biết tất cả rắp tâm của Hạ Diệp, ta thậm chí còn có không biết được ta có thể đơn thuần gọi hắn là phụ thân nữa hay không. Chính là Cơ Lưu Tiêu lại một lần ném Khúc Nhược Vân qua một bên, muốn cùng ta trở về. Ta không có cự tuyệt, nhưng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện. Kỳ thật ta hiểu được, hắn làm như vậy, Khúc gia oán hận nhất sẽ không phải là hắn, mà là ta. Địa vị cao giả sủng ái vốn là một con dao hai lưỡi, cho nên hắn sủng ta đồng thời cũng là đang hại ta, nhưng là ta cũng hiểu được, nếu hắn đáp ứng Cơ Vô Nhai, liền cũng nhất định sẽ bảo hộ ta chu toàn, cho nên ta buông tay chấp nhận. Hắn có tính toán của hắn, ta đều có mưu hoa của ta. Trò chơi vừa diễn ra, có lẽ đối với ai đều cũng có lợi. Ngoài xe, đám người không khỏi truy đuổi, trong ánh mắt của bọn họ có một loại chờ đợi cùng hâm mộ, chỉ là bọn họ lại là không hiểu được vị chua xót trong lòng của người địa vị cao giả? Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện lưu lạc giang hồ. Chính là giờ phút này, có một số việc sớm đã không phải ta có khả năng lựa chọn. Thanh âm nói chuyện đứt quãng theo từ bên ngoài xe nhẹ nhàng tiến vào, đơn giản là kinh ngạc vì sao Cơ Lưu Tiêu không đưa Khúc Nhược Vân về nhà, mà theo ta, dù sao ở trong mắt bọn họ, Khúc Nhược Vân là thiên tiên mỹ nữ, mà Hạ Nguyệt Nhiễm là ác nữ làm bọn hắn lo lắng đề phòng. Ta nhếch môi cười khẽ, không để ý tới, chính là nhắm hờ hai mắt lại. Không tự giác, rất nhanh liền đã đến Hạ phủ, ta còn chưa kịp mở con ngươi, một cỗ hơi thở ấm áp liền đột nhiên tới gần “Muội muội nương tử, muốn ca ca phu quân ta ôm nàng đi xuống không?” Trong nháy mắt lúc đó, không khí vốn nặng nề tựa hồ phân tán đi, chúng ta vẫn như cũ là ngoài miệng châm chọc gọi nhau danh nghĩa vợ chồng. Ta mở con ngươi, cười nói: “Nếu ca ca phu quân nguyện ý, ta cũng không ngại.” Lời còn chưa dứt, người liền thật sự đã rơi vào trong ôm ấp của hắn, một cỗ hơi thở mát lạnh nháy mắt tràn ngập toàn bộ chóp mũi của ta, ta ngẩng đầu nhìn lại, cặp ánh mắt kia của hắn chính là dạng ý cười nhợt nhạt, mang theo vài phần trêu tức. Ngay sau đó, ta nhếch môi mà cười “Kia làm phiền ca ca phu quân.” Thời điểm hắn ôm ta xuống xe, Hạ gia mọi người trong nháy mắt có sự ngạc nhiên, theo sau lại đều tiến lên trước tiếp đón. Cơ Lưu Tiêu đem ta thả xuống dưới, ta tươi cười ngọt ngào, vô cùng thân thiết kêu: “Phụ thân, Tiểu Nhiễm về thăm người.” Trước đó một khắc còn tại lo lắng, giờ khắc này ta lại như thế tự nhiên, xem ra mấy năm nay, đối mặt với Mị cái loại ngụy trang này sớm được ta học một cách thuần thục. Ta nhìn thấy Hạ Diệp khóe miệng run rẩy một chút, theo sau mới cười nói như trước kia: “Phụ thân cũng rất nhớ Tiểu Nhiễm.” Chắc là cực không đã mới phải tình nguyện giả bộ một bộ dáng sủng ta, nhưng là lại không thể không giả trang như thế. Chỉ là hắn càng là như thế, ta liền càng chứa bộ dáng vô cùng thân thiết với hắn, chính là không cần hắn thể hiện quá. Hạ Nguyệt Sanh phía sau Hạ Diệp vừa thấy ta liền vui vẻ nghĩ muốn gọi ta, nhưng là ta quay đầu đi, giả ý không có nhìn đến hắn, hắn cũng chỉ có phẫn nộ không nói ra lời. Ta nhưng chưa quên, kia một lần là hắn làm cho ta mặc vào hồng y, mà này lại thành đề tài mỗi khi Cơ Lưu Tiêu cười nhạo ta. Sau khi đơn giản hàn huyên, người Hạ gia liền đem ta cùng Cơ Lưu Tiêu đón đi vào trong nhà. Mà ta tất nhiên là cùng hắn thể hiện bộ dáng ân ái, tay nắm tay, một đường nùng tình mật ý.

Mành che ngọc lưu ly hoa lệ, ngăn cách bên ngoài thành hai thế giới. (ngọc lưu ly: màu xanh da trời)
Bên ngoài tiếng người ồn ào huyên náo, mà bên trong xe ta cùng Cơ
Lưu Tiêu chỉ có ngồi im lặng, một loại không khí nặng nề ở không gian
giữa hai người lưu chuyển, nhưng là chúng ta ai cũng không có đánh vỡ.
Hôm nay là ngày lại mặt, ta căn bản không tính trở về, sau khi biết
tất cả rắp tâm của Hạ Diệp, ta thậm chí còn có không biết được ta có thể đơn thuần gọi hắn là phụ thân nữa hay không.
Chính là Cơ Lưu Tiêu lại một lần ném Khúc Nhược Vân qua một bên, muốn cùng ta trở về.
Ta không có cự tuyệt, nhưng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện.
Kỳ thật ta hiểu được, hắn làm như vậy, Khúc gia oán hận nhất sẽ không phải là hắn, mà là ta.
Địa vị cao giả sủng ái vốn là một con dao hai lưỡi, cho nên hắn sủng ta đồng thời cũng là đang hại ta, nhưng là ta cũng hiểu được, nếu hắn
đáp ứng Cơ Vô Nhai, liền cũng nhất định sẽ bảo hộ ta chu toàn, cho nên
ta buông tay chấp nhận.
Hắn có tính toán của hắn, ta đều có mưu hoa của ta.
Trò chơi vừa diễn ra, có lẽ đối với ai đều cũng có lợi.
Ngoài xe, đám người không khỏi truy đuổi, trong ánh mắt của bọn họ
có một loại chờ đợi cùng hâm mộ, chỉ là bọn họ lại là không hiểu được vị chua xót trong lòng của người địa vị cao giả?
Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện lưu lạc giang hồ.
Chính là giờ phút này, có một số việc sớm đã không phải ta có khả năng lựa chọn.
Thanh âm nói chuyện đứt quãng theo từ bên ngoài xe nhẹ nhàng tiến
vào, đơn giản là kinh ngạc vì sao Cơ Lưu Tiêu không đưa Khúc Nhược Vân
về nhà, mà theo ta, dù sao ở trong mắt bọn họ, Khúc Nhược Vân là thiên
tiên mỹ nữ, mà Hạ Nguyệt Nhiễm là ác nữ làm bọn hắn lo lắng đề phòng.
Ta nhếch môi cười khẽ, không để ý tới, chính là nhắm hờ hai mắt lại.
Không tự giác, rất nhanh liền đã đến Hạ phủ, ta còn chưa kịp mở con
ngươi, một cỗ hơi thở ấm áp liền đột nhiên tới gần “Muội muội nương tử,
muốn ca ca phu quân ta ôm nàng đi xuống không?”
Trong nháy mắt lúc đó, không khí vốn nặng nề tựa hồ phân tán đi,
chúng ta vẫn như cũ là ngoài miệng châm chọc gọi nhau danh nghĩa vợ
chồng.
Ta mở con ngươi, cười nói: “Nếu ca ca phu quân nguyện ý, ta cũng không ngại.”
Lời còn chưa dứt, người liền thật sự đã rơi vào trong ôm ấp của hắn, một cỗ hơi thở mát lạnh nháy mắt tràn ngập toàn bộ chóp mũi của ta, ta
ngẩng đầu nhìn lại, cặp ánh mắt kia của hắn chính là dạng ý cười nhợt
nhạt, mang theo vài phần trêu tức.
Ngay sau đó, ta nhếch môi mà cười “Kia làm phiền ca ca phu quân.”
Thời điểm hắn ôm ta xuống xe, Hạ gia mọi người trong nháy mắt có sự ngạc nhiên, theo sau lại đều tiến lên trước tiếp đón.
Cơ Lưu Tiêu đem ta thả xuống dưới, ta tươi cười ngọt ngào, vô cùng thân thiết kêu: “Phụ thân, Tiểu Nhiễm về thăm người.”
Trước đó một khắc còn tại lo lắng, giờ khắc này ta lại như thế tự
nhiên, xem ra mấy năm nay, đối mặt với Mị cái loại ngụy trang này sớm
được ta học một cách thuần thục.
Ta nhìn thấy Hạ Diệp khóe miệng run rẩy một chút, theo sau mới cười nói như trước kia: “Phụ thân cũng rất nhớ Tiểu Nhiễm.”
Chắc là cực không đã mới phải tình nguyện giả bộ một bộ dáng sủng ta, nhưng là lại không thể không giả trang như thế.
Chỉ là hắn càng là như thế, ta liền càng chứa bộ dáng vô cùng thân thiết với hắn, chính là không cần hắn thể hiện quá.
Hạ Nguyệt Sanh phía sau Hạ Diệp vừa thấy ta liền vui vẻ nghĩ muốn
gọi ta, nhưng là ta quay đầu đi, giả ý không có nhìn đến hắn, hắn cũng
chỉ có phẫn nộ không nói ra lời.
Ta nhưng chưa quên, kia một lần là hắn làm cho ta mặc vào hồng y, mà này lại thành đề tài mỗi khi Cơ Lưu Tiêu cười nhạo ta.
Sau khi đơn giản hàn huyên, người Hạ gia liền đem ta cùng Cơ Lưu Tiêu đón đi vào trong nhà.
Mà ta tất nhiên là cùng hắn thể hiện bộ dáng ân ái, tay nắm tay, một đường nùng tình mật ý.

Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh ThànhTác giả: Sương Phi VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ. Khuynh Thành – Minh Nguyệt Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém. Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến. Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc ph*ng đ*ng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt. Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở… Mành che ngọc lưu ly hoa lệ, ngăn cách bên ngoài thành hai thế giới. (ngọc lưu ly: màu xanh da trời) Bên ngoài tiếng người ồn ào huyên náo, mà bên trong xe ta cùng Cơ Lưu Tiêu chỉ có ngồi im lặng, một loại không khí nặng nề ở không gian giữa hai người lưu chuyển, nhưng là chúng ta ai cũng không có đánh vỡ. Hôm nay là ngày lại mặt, ta căn bản không tính trở về, sau khi biết tất cả rắp tâm của Hạ Diệp, ta thậm chí còn có không biết được ta có thể đơn thuần gọi hắn là phụ thân nữa hay không. Chính là Cơ Lưu Tiêu lại một lần ném Khúc Nhược Vân qua một bên, muốn cùng ta trở về. Ta không có cự tuyệt, nhưng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện. Kỳ thật ta hiểu được, hắn làm như vậy, Khúc gia oán hận nhất sẽ không phải là hắn, mà là ta. Địa vị cao giả sủng ái vốn là một con dao hai lưỡi, cho nên hắn sủng ta đồng thời cũng là đang hại ta, nhưng là ta cũng hiểu được, nếu hắn đáp ứng Cơ Vô Nhai, liền cũng nhất định sẽ bảo hộ ta chu toàn, cho nên ta buông tay chấp nhận. Hắn có tính toán của hắn, ta đều có mưu hoa của ta. Trò chơi vừa diễn ra, có lẽ đối với ai đều cũng có lợi. Ngoài xe, đám người không khỏi truy đuổi, trong ánh mắt của bọn họ có một loại chờ đợi cùng hâm mộ, chỉ là bọn họ lại là không hiểu được vị chua xót trong lòng của người địa vị cao giả? Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện lưu lạc giang hồ. Chính là giờ phút này, có một số việc sớm đã không phải ta có khả năng lựa chọn. Thanh âm nói chuyện đứt quãng theo từ bên ngoài xe nhẹ nhàng tiến vào, đơn giản là kinh ngạc vì sao Cơ Lưu Tiêu không đưa Khúc Nhược Vân về nhà, mà theo ta, dù sao ở trong mắt bọn họ, Khúc Nhược Vân là thiên tiên mỹ nữ, mà Hạ Nguyệt Nhiễm là ác nữ làm bọn hắn lo lắng đề phòng. Ta nhếch môi cười khẽ, không để ý tới, chính là nhắm hờ hai mắt lại. Không tự giác, rất nhanh liền đã đến Hạ phủ, ta còn chưa kịp mở con ngươi, một cỗ hơi thở ấm áp liền đột nhiên tới gần “Muội muội nương tử, muốn ca ca phu quân ta ôm nàng đi xuống không?” Trong nháy mắt lúc đó, không khí vốn nặng nề tựa hồ phân tán đi, chúng ta vẫn như cũ là ngoài miệng châm chọc gọi nhau danh nghĩa vợ chồng. Ta mở con ngươi, cười nói: “Nếu ca ca phu quân nguyện ý, ta cũng không ngại.” Lời còn chưa dứt, người liền thật sự đã rơi vào trong ôm ấp của hắn, một cỗ hơi thở mát lạnh nháy mắt tràn ngập toàn bộ chóp mũi của ta, ta ngẩng đầu nhìn lại, cặp ánh mắt kia của hắn chính là dạng ý cười nhợt nhạt, mang theo vài phần trêu tức. Ngay sau đó, ta nhếch môi mà cười “Kia làm phiền ca ca phu quân.” Thời điểm hắn ôm ta xuống xe, Hạ gia mọi người trong nháy mắt có sự ngạc nhiên, theo sau lại đều tiến lên trước tiếp đón. Cơ Lưu Tiêu đem ta thả xuống dưới, ta tươi cười ngọt ngào, vô cùng thân thiết kêu: “Phụ thân, Tiểu Nhiễm về thăm người.” Trước đó một khắc còn tại lo lắng, giờ khắc này ta lại như thế tự nhiên, xem ra mấy năm nay, đối mặt với Mị cái loại ngụy trang này sớm được ta học một cách thuần thục. Ta nhìn thấy Hạ Diệp khóe miệng run rẩy một chút, theo sau mới cười nói như trước kia: “Phụ thân cũng rất nhớ Tiểu Nhiễm.” Chắc là cực không đã mới phải tình nguyện giả bộ một bộ dáng sủng ta, nhưng là lại không thể không giả trang như thế. Chỉ là hắn càng là như thế, ta liền càng chứa bộ dáng vô cùng thân thiết với hắn, chính là không cần hắn thể hiện quá. Hạ Nguyệt Sanh phía sau Hạ Diệp vừa thấy ta liền vui vẻ nghĩ muốn gọi ta, nhưng là ta quay đầu đi, giả ý không có nhìn đến hắn, hắn cũng chỉ có phẫn nộ không nói ra lời. Ta nhưng chưa quên, kia một lần là hắn làm cho ta mặc vào hồng y, mà này lại thành đề tài mỗi khi Cơ Lưu Tiêu cười nhạo ta. Sau khi đơn giản hàn huyên, người Hạ gia liền đem ta cùng Cơ Lưu Tiêu đón đi vào trong nhà. Mà ta tất nhiên là cùng hắn thể hiện bộ dáng ân ái, tay nắm tay, một đường nùng tình mật ý.

Quyển 1 - Chương 60: Ngày lại mặt (1)