Tác giả:

Hắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ. Khuynh Thành – Minh Nguyệt Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém. Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến. Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc ph*ng đ*ng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt. Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở…

Quyển 1 - Chương 62: Ngày lại mặt (3)

Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh ThànhTác giả: Sương Phi VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ. Khuynh Thành – Minh Nguyệt Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém. Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến. Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc ph*ng đ*ng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt. Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở… Thời điểm trở lại phòng ăn, Cơ Lưu Tiêu tiến lại gần, ở bên tai ta nói nhỏ vài câu, ta tất nhiên là hiểu được hắn muốn thể hiện sự vô cùng thân thiết trước mắt người của Hạ gia. Hạ Diệp mặt có chút run rẩy, hiển nhiên là không rõ Cơ Vô Nhai đã làm như thế nào, dù sao hắn cũng biết thân thế của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên cử chỉ của ta cùng Cơ Lưu Tiêu ở đáy mắt hắn, cũng đã đủ làm hắn cố gắng lắm mới trấn định được như thế. Nghĩ vậy, ta cố ý hỏi: “Phụ thân, người làm sao vậy? Không vui khi thấy Tiểu Nhiễm trở về sao?” Hạ Diệp khóe miệng lại lần nữa run rẩy, chính là lại lập tức khôi phục lại bộ dáng từ ái như lúc trước “Tiểu Nhiễm trở về, phụ thân như thế nào lại không vui.” Đại phu nhân không cho là đúng, nhìn ta liếc mắt một cái nói: “Tiểu Nhiễm cũng thật đúng là lợi hại, vừa vào phủ liền đem thiếp thất của lục gia cưỡng chế di dời.” Tiếp theo lại quay lại đối với Hạ Nguyệt Mộng nói: “Tiểu Mộng, hoàn hảo tứ Vương gia không có nữ nhân khác.” Ý tứ trong lời kia nói hoàn toàn là châm chọc, đương nhiên không phải ngu ngốc đều nghe được hiểu được, chính là đại phu nhân lá gan cũng tựa hồ quá lớn, nhưng lại nói như vậy trước mặt Cơ Lưu Tiêu. Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng Cơ Lưu Tiêu luôn mang theo mỉm cười thật vô hại đi. “Chưa đến lượt người làm cha mẹ như chúng ta nêu ý kiến.” Hạ Diệp trừng mắt nhìn nàng, hừ một tiếng. Đại phu nhân làm như có cái gì bất mãn, vừa định lên tiếng phản bác, ngoài cửa lại truyền đến một trận nói to làm ồn ào, một nô bộc thở hổn hển chạy vào “Lão gia, không tốt, ngoài cửa có một nam tử thật hung hãn đang muốn xông vào đây.” Tên nô bộc vừa dứt lời, cạnh cửa đã xuất hiện một nam tử mặc hắc y, trên người hắn mang theo một loại lạnh lùng cự tuyệt người tiếp xúc, muốn cách xa ngàn dặm không được đến gần, đó là ngay cả khi trên mặt đều không có chút tươi cười. Hắn xuất hiện, tựa hồ ngay cả không khí chung quanh đều bị làm đông lạnh như băng đi vài phần. Ta còn chưa kịp đoán thân phận của người tới, tam phu nhân ở một bên đã muốn vui mừng mà rơi lệ, đứng dậy đi đến ôm nam tử kia nói: “Tiêu nhi, ngươi rốt cục đã trở lại.” Tiêu nhi? Hắn là Hạ Nguyệt Tiêu sao? Hạ Nguyệt Tiêu chưa bao giờ lộ diện sao? Đối mặt với mẫu thân của chính mình, Hạ Nguyệt Tiêu trên mặt cũng không có xuất hiện nhiều biểu tình, chính là thản nhiên đáp: “Ta đã trở về.” Tên nô bộc ở một bên tất nhiên là hiểu được thân phận của người này, liên tục giải thích “Nhị thiếu gia, thỉnh tha thứ tiểu nhân vừa rồi vô lễ.” “Ngươi lui xuống đi.” Hạ Nguyệt Tiêu phất phất tay liền đuổi tên nô bộc kia xuống. “Ngươi còn biết trở về sao?” Hạ Diệp thật lâu không nói gì, đột nhiên nhẹ giọng hừ nói: “Trong mắt ngươi còn có cái nhà này sao?” Tam phu nhân quay đầu nhìn Hạ Diệp, cầu xin nói: “Lão gia, Tiêu nhi trở về thì tốt rồi.” “Hừ, nàng sinh được một đứa con thật tốt.” Hạ Diệp hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm câu gì. Tam phu nhân thế này mới quay đầu lại nhìn Hạ Nguyệt Tiêu, lời nói nhằm xoa dịu Hạ Diệp: “Tiêu nhi, lần này trở về sẽ không đi nữa.” Trong ánh mắt của nàng tràn đầy chờ đợi, chính là Hạ Nguyệt Tiêu lạnh lùng kia trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì, vươn tay gạt tay của tam phu nhân ra, nhìn phía Hạ Nguyệt Sanh “Đại ca truyền ta trở về là vì cái gì?” Thì ra là Hạ Nguyệt Sanh gọi hắn trở về, nếu không phải Hạ Nguyệt Sanh, hắn chắc là vĩnh viễn sẽ không trở về sao? Ta không biết Hạ Nguyệt Tiêu vì sao rời nhà mà đi, bởi vì trong tình báo Mị cung cấp cho ta, nội dung về hắn không được nhiều lắm. “Nguyệt Tiêu, ta vốn là gọi ngươi quay về để tham dự hôn lễ của nha đầu.” Hạ Nguyệt Sanh mở miệng giải thích. Chỉ là vì như thế thôi sao? Giờ phút này, ánh mắt của Hạ Nguyệt Tiêu mới chuyển dời đến trên người của ta, khi nhìn thấy Cơ Lưu Tiêu ở bên cạnh ta, đồng tử lại ức chế không được phóng đại vài phần, chính là theo sau lại sâu kín nói: “Nha đầu cũng đã đến lúc lập gia đình. Người làm nhị ca như ta cũng xác thực nên trở về để chúc mừng.” Hắn trong giọng nói tựa hồ mang theo vài phần trào phúng thản nhiên, lại không biết có phải hay không là ta cảm giác sai lầm.

Thời điểm trở lại phòng ăn, Cơ Lưu Tiêu tiến lại gần, ở bên tai ta
nói nhỏ vài câu, ta tất nhiên là hiểu được hắn muốn thể hiện sự vô cùng
thân thiết trước mắt người của Hạ gia.
Hạ Diệp mặt có chút run rẩy, hiển nhiên là không rõ Cơ Vô Nhai đã
làm như thế nào, dù sao hắn cũng biết thân thế của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho
nên cử chỉ của ta cùng Cơ Lưu Tiêu ở đáy mắt hắn, cũng đã đủ làm hắn cố
gắng lắm mới trấn định được như thế.
Nghĩ vậy, ta cố ý hỏi: “Phụ thân, người làm sao vậy? Không vui khi thấy Tiểu Nhiễm trở về sao?”
Hạ Diệp khóe miệng lại lần nữa run rẩy, chính là lại lập tức khôi
phục lại bộ dáng từ ái như lúc trước “Tiểu Nhiễm trở về, phụ thân như
thế nào lại không vui.”
Đại phu nhân không cho là đúng, nhìn ta liếc mắt một cái nói: “Tiểu
Nhiễm cũng thật đúng là lợi hại, vừa vào phủ liền đem thiếp thất của lục gia cưỡng chế di dời.”
Tiếp theo lại quay lại đối với Hạ Nguyệt Mộng nói: “Tiểu Mộng, hoàn hảo tứ Vương gia không có nữ nhân khác.”
Ý tứ trong lời kia nói hoàn toàn là châm chọc, đương nhiên không
phải ngu ngốc đều nghe được hiểu được, chính là đại phu nhân lá gan cũng tựa hồ quá lớn, nhưng lại nói như vậy trước mặt Cơ Lưu Tiêu.
Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng Cơ Lưu Tiêu luôn mang theo mỉm cười thật vô hại đi.
“Chưa đến lượt người làm cha mẹ như chúng ta nêu ý kiến.” Hạ Diệp trừng mắt nhìn nàng, hừ một tiếng.
Đại phu nhân làm như có cái gì bất mãn, vừa định lên tiếng phản bác, ngoài cửa lại truyền đến một trận nói to làm ồn ào, một nô bộc thở hổn
hển chạy vào “Lão gia, không tốt, ngoài cửa có một nam tử thật hung hãn
đang muốn xông vào đây.”
Tên nô bộc vừa dứt lời, cạnh cửa đã xuất hiện một nam tử mặc hắc y,
trên người hắn mang theo một loại lạnh lùng cự tuyệt người tiếp xúc,
muốn cách xa ngàn dặm không được đến gần, đó là ngay cả khi trên mặt đều không có chút tươi cười.
Hắn xuất hiện, tựa hồ ngay cả không khí chung quanh đều bị làm đông lạnh như băng đi vài phần.
Ta còn chưa kịp đoán thân phận của người tới, tam phu nhân ở một bên đã muốn vui mừng mà rơi lệ, đứng dậy đi đến ôm nam tử kia nói: “Tiêu
nhi, ngươi rốt cục đã trở lại.”
Tiêu nhi?
Hắn là Hạ Nguyệt Tiêu sao?
Hạ Nguyệt Tiêu chưa bao giờ lộ diện sao?
Đối mặt với mẫu thân của chính mình, Hạ Nguyệt Tiêu trên mặt cũng
không có xuất hiện nhiều biểu tình, chính là thản nhiên đáp: “Ta đã trở
về.”
Tên nô bộc ở một bên tất nhiên là hiểu được thân phận của người này, liên tục giải thích “Nhị thiếu gia, thỉnh tha thứ tiểu nhân vừa rồi vô
lễ.”
“Ngươi lui xuống đi.” Hạ Nguyệt Tiêu phất phất tay liền đuổi tên nô bộc kia xuống.
“Ngươi còn biết trở về sao?” Hạ Diệp thật lâu không nói gì, đột
nhiên nhẹ giọng hừ nói: “Trong mắt ngươi còn có cái nhà này sao?”
Tam phu nhân quay đầu nhìn Hạ Diệp, cầu xin nói: “Lão gia, Tiêu nhi trở về thì tốt rồi.”
“Hừ, nàng sinh được một đứa con thật tốt.” Hạ Diệp hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm câu gì.
Tam phu nhân thế này mới quay đầu lại nhìn Hạ Nguyệt Tiêu, lời nói
nhằm xoa dịu Hạ Diệp: “Tiêu nhi, lần này trở về sẽ không đi nữa.”
Trong ánh mắt của nàng tràn đầy chờ đợi, chính là Hạ Nguyệt Tiêu
lạnh lùng kia trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì, vươn tay gạt tay
của tam phu nhân ra, nhìn phía Hạ Nguyệt Sanh “Đại ca truyền ta trở về
là vì cái gì?”
Thì ra là Hạ Nguyệt Sanh gọi hắn trở về, nếu không phải Hạ Nguyệt Sanh, hắn chắc là vĩnh viễn sẽ không trở về sao?
Ta không biết Hạ Nguyệt Tiêu vì sao rời nhà mà đi, bởi vì trong tình báo Mị cung cấp cho ta, nội dung về hắn không được nhiều lắm.
“Nguyệt Tiêu, ta vốn là gọi ngươi quay về để tham dự hôn lễ của nha đầu.” Hạ Nguyệt Sanh mở miệng giải thích.
Chỉ là vì như thế thôi sao?
Giờ phút này, ánh mắt của Hạ Nguyệt Tiêu mới chuyển dời đến trên
người của ta, khi nhìn thấy Cơ Lưu Tiêu ở bên cạnh ta, đồng tử lại ức
chế không được phóng đại vài phần, chính là theo sau lại sâu kín nói:
“Nha đầu cũng đã đến lúc lập gia đình. Người làm nhị ca như ta cũng xác
thực nên trở về để chúc mừng.”
Hắn trong giọng nói tựa hồ mang theo vài phần trào phúng thản nhiên, lại không biết có phải hay không là ta cảm giác sai lầm.

Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh ThànhTác giả: Sương Phi VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ. Khuynh Thành – Minh Nguyệt Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém. Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến. Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc ph*ng đ*ng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt. Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta. Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở… Thời điểm trở lại phòng ăn, Cơ Lưu Tiêu tiến lại gần, ở bên tai ta nói nhỏ vài câu, ta tất nhiên là hiểu được hắn muốn thể hiện sự vô cùng thân thiết trước mắt người của Hạ gia. Hạ Diệp mặt có chút run rẩy, hiển nhiên là không rõ Cơ Vô Nhai đã làm như thế nào, dù sao hắn cũng biết thân thế của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên cử chỉ của ta cùng Cơ Lưu Tiêu ở đáy mắt hắn, cũng đã đủ làm hắn cố gắng lắm mới trấn định được như thế. Nghĩ vậy, ta cố ý hỏi: “Phụ thân, người làm sao vậy? Không vui khi thấy Tiểu Nhiễm trở về sao?” Hạ Diệp khóe miệng lại lần nữa run rẩy, chính là lại lập tức khôi phục lại bộ dáng từ ái như lúc trước “Tiểu Nhiễm trở về, phụ thân như thế nào lại không vui.” Đại phu nhân không cho là đúng, nhìn ta liếc mắt một cái nói: “Tiểu Nhiễm cũng thật đúng là lợi hại, vừa vào phủ liền đem thiếp thất của lục gia cưỡng chế di dời.” Tiếp theo lại quay lại đối với Hạ Nguyệt Mộng nói: “Tiểu Mộng, hoàn hảo tứ Vương gia không có nữ nhân khác.” Ý tứ trong lời kia nói hoàn toàn là châm chọc, đương nhiên không phải ngu ngốc đều nghe được hiểu được, chính là đại phu nhân lá gan cũng tựa hồ quá lớn, nhưng lại nói như vậy trước mặt Cơ Lưu Tiêu. Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng Cơ Lưu Tiêu luôn mang theo mỉm cười thật vô hại đi. “Chưa đến lượt người làm cha mẹ như chúng ta nêu ý kiến.” Hạ Diệp trừng mắt nhìn nàng, hừ một tiếng. Đại phu nhân làm như có cái gì bất mãn, vừa định lên tiếng phản bác, ngoài cửa lại truyền đến một trận nói to làm ồn ào, một nô bộc thở hổn hển chạy vào “Lão gia, không tốt, ngoài cửa có một nam tử thật hung hãn đang muốn xông vào đây.” Tên nô bộc vừa dứt lời, cạnh cửa đã xuất hiện một nam tử mặc hắc y, trên người hắn mang theo một loại lạnh lùng cự tuyệt người tiếp xúc, muốn cách xa ngàn dặm không được đến gần, đó là ngay cả khi trên mặt đều không có chút tươi cười. Hắn xuất hiện, tựa hồ ngay cả không khí chung quanh đều bị làm đông lạnh như băng đi vài phần. Ta còn chưa kịp đoán thân phận của người tới, tam phu nhân ở một bên đã muốn vui mừng mà rơi lệ, đứng dậy đi đến ôm nam tử kia nói: “Tiêu nhi, ngươi rốt cục đã trở lại.” Tiêu nhi? Hắn là Hạ Nguyệt Tiêu sao? Hạ Nguyệt Tiêu chưa bao giờ lộ diện sao? Đối mặt với mẫu thân của chính mình, Hạ Nguyệt Tiêu trên mặt cũng không có xuất hiện nhiều biểu tình, chính là thản nhiên đáp: “Ta đã trở về.” Tên nô bộc ở một bên tất nhiên là hiểu được thân phận của người này, liên tục giải thích “Nhị thiếu gia, thỉnh tha thứ tiểu nhân vừa rồi vô lễ.” “Ngươi lui xuống đi.” Hạ Nguyệt Tiêu phất phất tay liền đuổi tên nô bộc kia xuống. “Ngươi còn biết trở về sao?” Hạ Diệp thật lâu không nói gì, đột nhiên nhẹ giọng hừ nói: “Trong mắt ngươi còn có cái nhà này sao?” Tam phu nhân quay đầu nhìn Hạ Diệp, cầu xin nói: “Lão gia, Tiêu nhi trở về thì tốt rồi.” “Hừ, nàng sinh được một đứa con thật tốt.” Hạ Diệp hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm câu gì. Tam phu nhân thế này mới quay đầu lại nhìn Hạ Nguyệt Tiêu, lời nói nhằm xoa dịu Hạ Diệp: “Tiêu nhi, lần này trở về sẽ không đi nữa.” Trong ánh mắt của nàng tràn đầy chờ đợi, chính là Hạ Nguyệt Tiêu lạnh lùng kia trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì, vươn tay gạt tay của tam phu nhân ra, nhìn phía Hạ Nguyệt Sanh “Đại ca truyền ta trở về là vì cái gì?” Thì ra là Hạ Nguyệt Sanh gọi hắn trở về, nếu không phải Hạ Nguyệt Sanh, hắn chắc là vĩnh viễn sẽ không trở về sao? Ta không biết Hạ Nguyệt Tiêu vì sao rời nhà mà đi, bởi vì trong tình báo Mị cung cấp cho ta, nội dung về hắn không được nhiều lắm. “Nguyệt Tiêu, ta vốn là gọi ngươi quay về để tham dự hôn lễ của nha đầu.” Hạ Nguyệt Sanh mở miệng giải thích. Chỉ là vì như thế thôi sao? Giờ phút này, ánh mắt của Hạ Nguyệt Tiêu mới chuyển dời đến trên người của ta, khi nhìn thấy Cơ Lưu Tiêu ở bên cạnh ta, đồng tử lại ức chế không được phóng đại vài phần, chính là theo sau lại sâu kín nói: “Nha đầu cũng đã đến lúc lập gia đình. Người làm nhị ca như ta cũng xác thực nên trở về để chúc mừng.” Hắn trong giọng nói tựa hồ mang theo vài phần trào phúng thản nhiên, lại không biết có phải hay không là ta cảm giác sai lầm.

Quyển 1 - Chương 62: Ngày lại mặt (3)