Tác giả:

“ Uy… Vũ” Tiếng “uy vũ” vang lên cực kỳ oai nghiêm khiến “phạm nhân” đang ngất ngây buồn ngủ, quỳ trước đại đường, tỉnh táo lại vài phần. Đại đường tối om đột nhiên tĩnh lặng như tờ. “Ngọc Phiến Nhi, mười năm tuổi, khi còn sống dịu dàng, xinh đẹp, lương thiện, bao dung” Diêm Vương mặt đen, râu ria uy dũng, cầm trong tay quyển sổ sinh tử, vừa lắc lư chiếc đầu vừa đọc. “Sai rồi, nàng ta dù vô cùng xinh đẹp, nhưng chẳng hề dịu dàng, lương thiện chút nào! Lần trước, nàng ta đã đánh một nha hoàn mắc lỗi nhỏ, đến mức ba tháng sau nha hoàn đó không thể xuống giường.” Bỗng một giọng nói lười nhác vọng lên từ phía dưới đại đường, cắt ngang lời của Diêm Vương lão gia. Người cắt lời đó là một vị thiếu niên tuổi vẫn còn trẻ, giọng nói dõng dạc, đôi mắt trong sáng đến mức khiến người ta kinh ngạc. “Láo xược! Bản vương đang nói chuyện, sao có thể đến lượt ngươi lên tiếng chứ? Phán quan, mau dùng gương Âm Dương chiếu xem, tại sao Ngọc tiểu thư lại chết?” Diêm Vương đập mạnh tay lên bàn, mặt đen sậm…

Truyện chữ