Trong khu vực chờ của sân bay quốc tế, một tiểu thư xinh đẹpkhoảng hai mươi bảy hai mươitám tuổi, kiểu tóc ngắn thật phù hợp với khuôn mặt xinh xắn củacô, hai mắt khiếp sợ bất an dòxét cửa khẩu xuất ngoại, bộdáng chuẩn bị bỏ chạy. “Linh Linh, mình… Mình thật sự phải đi sao? Mình… Mình nghĩcó lẽ… Có lẽ…” “Được rồi! Đài Loan không lớn cũng không nhỏ nhưng muốnđụng mặt cũng không dễ dànggì, huống chi là nước Mỹ.” Viên Linh mặc trang phục và đeo trang sức theo kiểu cao bồi vỗmạnh đầu vai Đỗ Ti Ti an ủi. “Chính là… Ngộ nhỡ đụngphải…” Ti Ti lén lút dời từng bước ra bên ngoài: “Mình, mình thật sự không biết nên làm sao bây giờ?” Viên Linh lập tức đem cô kéo trở lại: “Đừng sợ! Có ta làm chỗdựa cho mi, mi còn sợ gì? Huống hồ…” Toàn bộ đầu của Viên Linh hướng về cậu bé bên cạnh chỉ chỉ: “Còn có tiểu suất ca thiêntài của chúng ta. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì toàn bộ ném cho thằng nhóc này giải quyết đi, không được sao?” Ti Ti cảm giác không biết nên khóc hay cười: “Làm chi a? Làmcho nó cùng…
Tác giả: