Ngoài phòng tuyết đang rơi, tháng tư vẫn còn tuyết, tình cảnh này Tề Tu vốn chưa từng thấy trong mấy năm gần đây. Chỉ tiếc, còn có chuyện nhất định y phải đi làm, nếu không y vốn định hảo hảo thưởng thức kỳ cảnh mà chỉ tái ngoại mới có này. Hài tử kia, bất quá mới mười bốn tuổi, chỉ tiếc, quả nhiên không chịu nổi hấp dẫn, cư nhiên cùng cung nữ có gian tình. Vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ niệm tình cũ, thay hắn nói tốt mấy, dù sao cũng phát hiện kịp thời, chưa làm ra sai lầm gì lớn. Nhưng không ngờ, hoàng đế cư nhiên bỏ lại một câu, giao cho hoàng hậu xử trí, rồi đi săn bắn du ngoạn. Đã nói như vậy thì lúc trở về, hoàng đế ngay cả hình dạng của hài tử này cũng sẽ nhận không ra. Tề Tu vuốt vuốt cánh tay của mình, đứng lên. Soạt một tiếng, thư rơi trên mặt đất. Phong thư này, y đã đọc vô số lần. Ngoài cửa cung có người nghe được tiếng vang, lập tức tiến vào, Tề Tu khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói, “Gọi tiểu Ngũ tử vào đây.” Chỉ nháy mắt 1 cái, thiếp thân nội thị tiểu Ngũ tử ôm 1 chồng sách…
Tác giả: