Địch Vân cảm thấy trong đầu ong ong có chút không rõ ràng lắm, còn hơi trướng đau, mà trên người cũng có chút khó chịu nói không nên lời, thân thể giống như không chịu sự điều khiển, muốn nâng tay nhưng lại không thể động đậy. “Dương tổng quản! Dương tổng quản tỉnh! Nhanh đi bẩm báo giáo chủ.” Bên tai bỗng vang lên thanh âm của nữ tử, khiến cho hắn nhíu nhíu mày, mí mắt có chút nặng, miễn cưỡng mở ra, hoảng hốt một trận mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh. Nhuyễn tháp, áo ngủ bằng gấm, nơi này không phải Tuyết Sơn. Địch Vân trong lòng nghi hoặc, tinh thần rối loạn, dùng khuỷu tay chống đỡ, mạnh mẽ ngồi dậy. Lần này lại kinh ngạc nói không ra lời, nhìn áo ngủ bằng gấm trên đôi tay, không khỏi nâng lên, mười ngón khẽ động, lập tức nắm chặt lại…… “Ngươi cảm thấy thân thể thế nào?” Địch Vân nghe tiếng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ở cửa đã có một nam tử bước vào, một thân hồng y trường bào, thân hình cao gầy, gương mặt xinh đẹp, lộ ra vài phần anh khí ngạo nghễ. “Đông Phương…… giáo chủ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...