Tác giả:

Ăn xong cơm trưa, Diệp Nghi xoa bụng đánh ngáp một cái. Gần đây, cô ăn chẳng thấy ngon, vả lại còn mắc chứng ham ngủ. Nếu không phải luôn áp dụng nhiều biện pháp nghiêm ngặt, cô còn nghĩ bản thân đã mang thai. A Phỉ thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: “Cô vẫn nên đi ngủ một giấc đi. Nếu cậu về, tôi sẽ gọi cô liền.” Diệp Nghi muốn nói với A Phỉ là Quý Thừa sẽ không về đâu, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi đi, vì thế cô đi thẳng lên lầu đánh một giấc. Nhưng vừa mới nhắm mắt, cô đã bắt đầu nằm mơ, những chuyện rất muốn quên đi, lại chui vào giấc mộng không sót chút gì. Lúc bắt đầu, cô còn đang ở trong sân trường đại học. Bất luận là đi đến chỗ nào, đều có thể nghe thấy tiếng xầm xì bàn tán: “Nhìn kìa, đó chính là Diệp Nghi, con gái riêng của vua sòng bạc Macao, Diệp Thánh Ân. Không biết mẹ nó đắc tội Diệp Thánh Ân thế nào mà bị chơi xong rồi bỏ. Nhà họ Diệp còn làm chút nghĩa vụ ngoài mặt với Diệp Nghi, còn mẹ nó thì… Nghe nói mẹ nó bị bệnh, nhà họ Diệp hoàn toàn mặc kệ, chỉ mong bà ấy chết sớm một…

Truyện chữ