Tác giả:

Tại một thành phố miền Nam tuyết không ngừng rơi, kênh truyền hình nào đó đang phát chương trình buổi tối, có vẻ như đang đến đoạn cao trào, trên sân khấu, Trần Dịch Tấn cất cao giọng hát: “Xin em hãy nói cho anh biết, chúng ta vì sao lại trở thành người dưng? Xin em hãy nói cho anh biết, có điều gì đau đớn hơn sự trầm lặng?...”[*] [*] Lời bài hát Sall we talk. Cả thành phố đột ngột bị nhấn chìm trong ánh đèn neon và pháo hoa rực rỡ. Chợt nhớ tới người ấy khi mười bảy tuổi, chàng trai anh tuấn tiến về phía cô và nói: “Đừng sợ, có tớ ở đây”. Cảnh vật trong hồi ức như thước phim quay chậm, gương mặt Cố An Sênh ân hiện giữa tầng tầng lớp lớp tro bụi của dĩ vãng. Đó là chàng trai mà cô thầm thích nhiều năm, anh cũng giống như nhiều người con trai khác, biết chơi bóng rổ, biết đánh guitar, anh có đôi mắt quyến rũ và nụ cười mê hồn. Có lẽ do cô đã tự mình phóng đại lên quá nhiều, giống như thái độ khinh bỉ của Lập Hạ sau này: “Cậu là ví dụ điển hình của hội chứng thiếu nữ mơ mộng, xem quá…

Truyện chữ