Tác giả:

Lúc này, Trầm Bích đang quỳ gối ở từ đường, đối mặt với bài vị của tổ tông, muốn nói gì đó nhưng vừa hé môi, máu từ đôi môi khô khốc lại chảy xuống dưới cằm. Mờ mịt quan sát, nhìn tay áo lụa trắng nay đã loang lổ vết máu, Trầm Bích ngẩn người, hắn không nhịn được nữa mà khóc lên thất thanh. Tiếng khóc lọt vào tai rất nhỏ, từ đường lại rất lớn, quang mang yếu ớt, hiện lên vẻ không cam lòng. Không một ai có đủ dũng khí mang đồ ăn tới cho Trầm phủ đại thiếu gia, thậm chí không có ai dám lén lén đưa cho hắn một cái màn thầu hay một ngụm nước. Trầm phu nhân đứng ở cửa từ đường, nhi tử khóc, nàng cũng liền khóc theo.Toàn bộ Trầm phủ bị bao phủ bởi một tầng không khí phiền muộn. Hạ nhân cũng chỉ dám đi lại nhẹ nhàng cốt không gây ra tiếng động, sợ gây ra cái gì đó xui xẻo. Thái hậu vài ngày trước hạ một đạo thánh chỉ, chiêu Trầm Vũ vừa tròn mười sáu tuổi tiến vào Phượng triêu cung. Ý chỉ này tựa như tình thiên phích lịch (sét đánh ngang trời), Trầm phu nhân ngất tại chỗ, Trầm lão gia cả…

Chương 7

Bích Thủy Tình ThiênTác giả: Từ HuyễnTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹLúc này, Trầm Bích đang quỳ gối ở từ đường, đối mặt với bài vị của tổ tông, muốn nói gì đó nhưng vừa hé môi, máu từ đôi môi khô khốc lại chảy xuống dưới cằm. Mờ mịt quan sát, nhìn tay áo lụa trắng nay đã loang lổ vết máu, Trầm Bích ngẩn người, hắn không nhịn được nữa mà khóc lên thất thanh. Tiếng khóc lọt vào tai rất nhỏ, từ đường lại rất lớn, quang mang yếu ớt, hiện lên vẻ không cam lòng. Không một ai có đủ dũng khí mang đồ ăn tới cho Trầm phủ đại thiếu gia, thậm chí không có ai dám lén lén đưa cho hắn một cái màn thầu hay một ngụm nước. Trầm phu nhân đứng ở cửa từ đường, nhi tử khóc, nàng cũng liền khóc theo.Toàn bộ Trầm phủ bị bao phủ bởi một tầng không khí phiền muộn. Hạ nhân cũng chỉ dám đi lại nhẹ nhàng cốt không gây ra tiếng động, sợ gây ra cái gì đó xui xẻo. Thái hậu vài ngày trước hạ một đạo thánh chỉ, chiêu Trầm Vũ vừa tròn mười sáu tuổi tiến vào Phượng triêu cung. Ý chỉ này tựa như tình thiên phích lịch (sét đánh ngang trời), Trầm phu nhân ngất tại chỗ, Trầm lão gia cả… “Muốn ăn cái này sao?” Cố Nam Dương nhìn Trầm Bích ch** n**c miếng.“Ân” Trầm Bích gật đầu.“Ta đưa cho ngươi”.“Hảo”.Cố Nam Dương nâng Trầm Bích dậy, nhượng hắn ngồi trong lòng. Thoáng giãy dụa một chút, Trầm Bích nhận mệnh nhắm mắt lại. Ân nhân cứu mạng, ân nhân cứu mạng, lấy thân báo đáp?“Ngươi muốn nói gì với ta sao?” Trầm Bích trong miệng nhai sơn tra, nói.“Ta chờ ngươi ăn xong, ngươi như vậy, dễ sặc.” Cố Nam Dương ôn nhu nói.“Ân…” Trầm Bích vui vẻ nhai, cắn.…“Ngươi này có một vết.” Ngón tay Cố Nam Dương khẽ quẹt qua bên mép Trầm Bích, sau đó rất tự nhiên mà đưa ngón tay vào trong miệng chính mình.Trầm Bích hóa thạch.Cố Nam Dương ngậm trong miệng ngón tay cũng hóa đá(ta không hiểu đoạn này luôn ý. Đây là nguyên văn: 嘴里还在允着手指的顾南阳也石化了, … Ai hiểu chỉ ta với:(((()“Ta là Cố Nam Dương” Cố Nam Dương nhìn Trầm Bích nửa ngày không có phản ứng, “Là cha của hài tử trong bụng ngươi.”Y đã nghe thấy A Tân nói chuyện cùng Phượng nhi.“Ngươi…” Trầm Bích muốn nói gì đó, sau cùng lại không có nói ra.Cố Nam Dương hôn lên môi Trầm Bích, Trầm Bích kinh ngạc, khẽ nhếch mở miệng, đầu lưỡi Cố Nam Dương linh xảo thừa dịp mà chen ào. Thẳng đến khi Trầm Bích suyễn không còn khí lực Cố Anm Dương mới buông hắn ra.Một lượng lớn nước bọt rơi xuống vạt áo, trông thật tình sắc.Trầm Bích bưng bưng đôi môi bị sưng đỏ lén lén nhìn Cố ANm Dương. Khuôn mặt anh tuấn, lông mi như kiếm…Cố Nam Dương nở nụ cười ra tiếng, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Trầm Bích đặt lên mặt y. Nhắm mắt lại, Trầm Bích tìm kiếm trong trí nhớ hình dáng quen thuộc.“Ngươi là Cố Nam Dương?” Trầm Bích không xác định hỏi.“Đúng, ta là phu quân của ngươi…” Cố Nam Dương nhẹ nhàng ôm Trầm Bích vào lòng, nói, ” Xin lỗi.”“Ngươi tới là vì hài tử sao?” Thân thể Trầ Bích có chút cứng ngắc.Cố Nam Dương chấn động. Hắn biết hậu duệ kì lân tộc, biết bọn họ sinh con nối dòng cho phần lớn vương hầu. Cũng biết con trai cả của hoàng gia chắc chắn kế thừa chính thống. Mẫu hậu, tất nhiên biết, cho nên mới…Cố Nam Dương mỉm cười: “Trầm Bích, ta đón ngươi trở về nhà…”…Trở về nhà, Trầm Bích rửa mặt xong, vừa chui vào trong chăn liền ngủ mê man. Lão thái y tiến vào bắt mạch, khí tức coi như ổn định, chỉ có điều thân thể có hư nhược mà thôi.“Công tử đây là mệt mỏi. Hảo hảo nghỉ ngơi là tốt rồi.” Giương mắt nhìn cây nhỏ tươi tốt, hắn nói: “Gốc cây này, lão phu mang đi.”Không để ý phản đối, lão thái y để tiểu đồng mang cái cây nhỏ về nhà. Sau nhìn thấy Cố Nam Dương, lão thái y hơi sửng sốt, cúi người thật sâu nói: “Lão phu xin cáo lui.”“Ân,…” Cố Nam Dương gật đầu.Bởi vì Trầm Bích đang trong giai đoạn đặc biệt, vì vậy Cố Nam Dương cùng Trầm Bích đều tiêu tan đi ngại ngùng lúc trước, Cố Nam Dương trở về cung.Trầm Bích mỗi ngày như trước đánh đàn, nhớ tới triền miên trước ngày Cố Nam Dương đi. Ngọn đèn yếu ớt, tiếng thở gấp.Trầm Bích thấy rõ thân thể cường tráng của nam nhân, mà Cố Nam Dương cũng thấy rõ kiều nhan của người dưới thân đầy mị hoặc, dục khốc dục túy (muốn khóc, muốn say),…Dọc theo đường đi, Cố Nam Dương nhớ Trầm Bích. Về đến hoàng cung rồi, tâm y vẫn một mực cùng một chỗ với Trầm Bích.“Mẫu hậu, ta sau này chỉ cần một mình Trầm Bích.” Cố Nam Dương nhân thời gian thỉnh an thái hậu nói ra ta ý của mình.“Kì lân tộc hậu duệ, đối thệ ngôn là một mực coi trọng. Nếu như ngươi đã quyết ý, nhất định phải hạ được quyết tâm…” Thái hậu mỉm cười, nhìn khuôn mặt giống với tiên hoàng đã mất kia. Cũng đã từng, hắn yêu nàng, dĩ nhiên tình yêu đó phân phát cho cung phi tần, chỉ là khi đó phương Bắc chiến loạn, hắn cưỡi trên cao con tuấn mã, nói: “Nhạc nhi, chờ ta trở lại.”“Hảo,…” Thái hậu nói. Cái này lời hay, tựa như cũng từng cùng tiên hoàng nói qua. Vì vậy nàng chờ, chờ thêm mười bốn năm.“Hoàng nhi trưởng thành.” Thái hậu cười, cố gắng bức nước mắt trở về.Thế nhưng, hoàng nhi, ngươi nếu muốn hảo, cái lời thệ ngôn vừa rồi, ngươi chỉ có thể vĩnh viễn trung thành với một người.Cố Nam Dương trên dường suy nghĩ lời thái hậu nói.Thư phòng an tĩnh, triều đình rộng lớn. Cố Nam Dương phát hiện ra, người kia, đã mọc rễ nảy mần trong tâm y.———lái không đi, gạt bỏ không xong.Triệu hoán đại nội thị vệ, chờ cho thân thể Trầm Bích hảo lên sẽ chiêu hắn hồi cung.Trong ngực có cảm giác vui vẻ, hoàng nhi của hắn, có đúng hay không cũng mỹ lệ giống như Trầm Bích?

“Muốn ăn cái này sao?” Cố Nam Dương nhìn Trầm Bích ch** n**c miếng.

“Ân” Trầm Bích gật đầu.

“Ta đưa cho ngươi”.

“Hảo”.

Cố Nam Dương nâng Trầm Bích dậy, nhượng hắn ngồi trong lòng. Thoáng giãy dụa một chút, Trầm Bích nhận mệnh nhắm mắt lại. Ân nhân cứu mạng, ân nhân cứu mạng, lấy thân báo đáp?

“Ngươi muốn nói gì với ta sao?” Trầm Bích trong miệng nhai sơn tra, nói.

“Ta chờ ngươi ăn xong, ngươi như vậy, dễ sặc.” Cố Nam Dương ôn nhu nói.

“Ân…” Trầm Bích vui vẻ nhai, cắn.

“Ngươi này có một vết.” Ngón tay Cố Nam Dương khẽ quẹt qua bên mép Trầm Bích, sau đó rất tự nhiên mà đưa ngón tay vào trong miệng chính mình.

Trầm Bích hóa thạch.

Cố Nam Dương ngậm trong miệng ngón tay cũng hóa đá(ta không hiểu đoạn này luôn ý. Đây là nguyên văn: 嘴里还在允着手指的顾南阳也石化了, … Ai hiểu chỉ ta với:(((()

“Ta là Cố Nam Dương” Cố Nam Dương nhìn Trầm Bích nửa ngày không có phản ứng, “Là cha của hài tử trong bụng ngươi.”

Y đã nghe thấy A Tân nói chuyện cùng Phượng nhi.

“Ngươi…” Trầm Bích muốn nói gì đó, sau cùng lại không có nói ra.Cố Nam Dương hôn lên môi Trầm Bích, Trầm Bích kinh ngạc, khẽ nhếch mở miệng, đầu lưỡi Cố Nam Dương linh xảo thừa dịp mà chen ào. Thẳng đến khi Trầm Bích suyễn không còn khí lực Cố Anm Dương mới buông hắn ra.

Một lượng lớn nước bọt rơi xuống vạt áo, trông thật tình sắc.

Trầm Bích bưng bưng đôi môi bị sưng đỏ lén lén nhìn Cố ANm Dương. Khuôn mặt anh tuấn, lông mi như kiếm…

Cố Nam Dương nở nụ cười ra tiếng, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Trầm Bích đặt lên mặt y. Nhắm mắt lại, Trầm Bích tìm kiếm trong trí nhớ hình dáng quen thuộc.

“Ngươi là Cố Nam Dương?” Trầm Bích không xác định hỏi.

“Đúng, ta là phu quân của ngươi…” Cố Nam Dương nhẹ nhàng ôm Trầm Bích vào lòng, nói, ” Xin lỗi.”

“Ngươi tới là vì hài tử sao?” Thân thể Trầ Bích có chút cứng ngắc.

Cố Nam Dương chấn động. Hắn biết hậu duệ kì lân tộc, biết bọn họ sinh con nối dòng cho phần lớn vương hầu. Cũng biết con trai cả của hoàng gia chắc chắn kế thừa chính thống. Mẫu hậu, tất nhiên biết, cho nên mới…

Cố Nam Dương mỉm cười: “Trầm Bích, ta đón ngươi trở về nhà…”

Trở về nhà, Trầm Bích rửa mặt xong, vừa chui vào trong chăn liền ngủ mê man. Lão thái y tiến vào bắt mạch, khí tức coi như ổn định, chỉ có điều thân thể có hư nhược mà thôi.

“Công tử đây là mệt mỏi. Hảo hảo nghỉ ngơi là tốt rồi.” Giương mắt nhìn cây nhỏ tươi tốt, hắn nói: “Gốc cây này, lão phu mang đi.”

Không để ý phản đối, lão thái y để tiểu đồng mang cái cây nhỏ về nhà. Sau nhìn thấy Cố Nam Dương, lão thái y hơi sửng sốt, cúi người thật sâu nói: “Lão phu xin cáo lui.”

“Ân,…” Cố Nam Dương gật đầu.

Bởi vì Trầm Bích đang trong giai đoạn đặc biệt, vì vậy Cố Nam Dương cùng Trầm Bích đều tiêu tan đi ngại ngùng lúc trước, Cố Nam Dương trở về cung.

Trầm Bích mỗi ngày như trước đánh đàn, nhớ tới triền miên trước ngày Cố Nam Dương đi. Ngọn đèn yếu ớt, tiếng thở gấp.

Trầm Bích thấy rõ thân thể cường tráng của nam nhân, mà Cố Nam Dương cũng thấy rõ kiều nhan của người dưới thân đầy mị hoặc, dục khốc dục túy (muốn khóc, muốn say),…

Dọc theo đường đi, Cố Nam Dương nhớ Trầm Bích. Về đến hoàng cung rồi, tâm y vẫn một mực cùng một chỗ với Trầm Bích.

“Mẫu hậu, ta sau này chỉ cần một mình Trầm Bích.” Cố Nam Dương nhân thời gian thỉnh an thái hậu nói ra ta ý của mình.

“Kì lân tộc hậu duệ, đối thệ ngôn là một mực coi trọng. Nếu như ngươi đã quyết ý, nhất định phải hạ được quyết tâm…” Thái hậu mỉm cười, nhìn khuôn mặt giống với tiên hoàng đã mất kia. Cũng đã từng, hắn yêu nàng, dĩ nhiên tình yêu đó phân phát cho cung phi tần, chỉ là khi đó phương Bắc chiến loạn, hắn cưỡi trên cao con tuấn mã, nói: “Nhạc nhi, chờ ta trở lại.”

“Hảo,…” Thái hậu nói. Cái này lời hay, tựa như cũng từng cùng tiên hoàng nói qua. Vì vậy nàng chờ, chờ thêm mười bốn năm.

“Hoàng nhi trưởng thành.” Thái hậu cười, cố gắng bức nước mắt trở về.

Thế nhưng, hoàng nhi, ngươi nếu muốn hảo, cái lời thệ ngôn vừa rồi, ngươi chỉ có thể vĩnh viễn trung thành với một người.

Cố Nam Dương trên dường suy nghĩ lời thái hậu nói.

Thư phòng an tĩnh, triều đình rộng lớn. Cố Nam Dương phát hiện ra, người kia, đã mọc rễ nảy mần trong tâm y.

———lái không đi, gạt bỏ không xong.

Triệu hoán đại nội thị vệ, chờ cho thân thể Trầm Bích hảo lên sẽ chiêu hắn hồi cung.

Trong ngực có cảm giác vui vẻ, hoàng nhi của hắn, có đúng hay không cũng mỹ lệ giống như Trầm Bích?

Bích Thủy Tình ThiênTác giả: Từ HuyễnTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹLúc này, Trầm Bích đang quỳ gối ở từ đường, đối mặt với bài vị của tổ tông, muốn nói gì đó nhưng vừa hé môi, máu từ đôi môi khô khốc lại chảy xuống dưới cằm. Mờ mịt quan sát, nhìn tay áo lụa trắng nay đã loang lổ vết máu, Trầm Bích ngẩn người, hắn không nhịn được nữa mà khóc lên thất thanh. Tiếng khóc lọt vào tai rất nhỏ, từ đường lại rất lớn, quang mang yếu ớt, hiện lên vẻ không cam lòng. Không một ai có đủ dũng khí mang đồ ăn tới cho Trầm phủ đại thiếu gia, thậm chí không có ai dám lén lén đưa cho hắn một cái màn thầu hay một ngụm nước. Trầm phu nhân đứng ở cửa từ đường, nhi tử khóc, nàng cũng liền khóc theo.Toàn bộ Trầm phủ bị bao phủ bởi một tầng không khí phiền muộn. Hạ nhân cũng chỉ dám đi lại nhẹ nhàng cốt không gây ra tiếng động, sợ gây ra cái gì đó xui xẻo. Thái hậu vài ngày trước hạ một đạo thánh chỉ, chiêu Trầm Vũ vừa tròn mười sáu tuổi tiến vào Phượng triêu cung. Ý chỉ này tựa như tình thiên phích lịch (sét đánh ngang trời), Trầm phu nhân ngất tại chỗ, Trầm lão gia cả… “Muốn ăn cái này sao?” Cố Nam Dương nhìn Trầm Bích ch** n**c miếng.“Ân” Trầm Bích gật đầu.“Ta đưa cho ngươi”.“Hảo”.Cố Nam Dương nâng Trầm Bích dậy, nhượng hắn ngồi trong lòng. Thoáng giãy dụa một chút, Trầm Bích nhận mệnh nhắm mắt lại. Ân nhân cứu mạng, ân nhân cứu mạng, lấy thân báo đáp?“Ngươi muốn nói gì với ta sao?” Trầm Bích trong miệng nhai sơn tra, nói.“Ta chờ ngươi ăn xong, ngươi như vậy, dễ sặc.” Cố Nam Dương ôn nhu nói.“Ân…” Trầm Bích vui vẻ nhai, cắn.…“Ngươi này có một vết.” Ngón tay Cố Nam Dương khẽ quẹt qua bên mép Trầm Bích, sau đó rất tự nhiên mà đưa ngón tay vào trong miệng chính mình.Trầm Bích hóa thạch.Cố Nam Dương ngậm trong miệng ngón tay cũng hóa đá(ta không hiểu đoạn này luôn ý. Đây là nguyên văn: 嘴里还在允着手指的顾南阳也石化了, … Ai hiểu chỉ ta với:(((()“Ta là Cố Nam Dương” Cố Nam Dương nhìn Trầm Bích nửa ngày không có phản ứng, “Là cha của hài tử trong bụng ngươi.”Y đã nghe thấy A Tân nói chuyện cùng Phượng nhi.“Ngươi…” Trầm Bích muốn nói gì đó, sau cùng lại không có nói ra.Cố Nam Dương hôn lên môi Trầm Bích, Trầm Bích kinh ngạc, khẽ nhếch mở miệng, đầu lưỡi Cố Nam Dương linh xảo thừa dịp mà chen ào. Thẳng đến khi Trầm Bích suyễn không còn khí lực Cố Anm Dương mới buông hắn ra.Một lượng lớn nước bọt rơi xuống vạt áo, trông thật tình sắc.Trầm Bích bưng bưng đôi môi bị sưng đỏ lén lén nhìn Cố ANm Dương. Khuôn mặt anh tuấn, lông mi như kiếm…Cố Nam Dương nở nụ cười ra tiếng, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Trầm Bích đặt lên mặt y. Nhắm mắt lại, Trầm Bích tìm kiếm trong trí nhớ hình dáng quen thuộc.“Ngươi là Cố Nam Dương?” Trầm Bích không xác định hỏi.“Đúng, ta là phu quân của ngươi…” Cố Nam Dương nhẹ nhàng ôm Trầm Bích vào lòng, nói, ” Xin lỗi.”“Ngươi tới là vì hài tử sao?” Thân thể Trầ Bích có chút cứng ngắc.Cố Nam Dương chấn động. Hắn biết hậu duệ kì lân tộc, biết bọn họ sinh con nối dòng cho phần lớn vương hầu. Cũng biết con trai cả của hoàng gia chắc chắn kế thừa chính thống. Mẫu hậu, tất nhiên biết, cho nên mới…Cố Nam Dương mỉm cười: “Trầm Bích, ta đón ngươi trở về nhà…”…Trở về nhà, Trầm Bích rửa mặt xong, vừa chui vào trong chăn liền ngủ mê man. Lão thái y tiến vào bắt mạch, khí tức coi như ổn định, chỉ có điều thân thể có hư nhược mà thôi.“Công tử đây là mệt mỏi. Hảo hảo nghỉ ngơi là tốt rồi.” Giương mắt nhìn cây nhỏ tươi tốt, hắn nói: “Gốc cây này, lão phu mang đi.”Không để ý phản đối, lão thái y để tiểu đồng mang cái cây nhỏ về nhà. Sau nhìn thấy Cố Nam Dương, lão thái y hơi sửng sốt, cúi người thật sâu nói: “Lão phu xin cáo lui.”“Ân,…” Cố Nam Dương gật đầu.Bởi vì Trầm Bích đang trong giai đoạn đặc biệt, vì vậy Cố Nam Dương cùng Trầm Bích đều tiêu tan đi ngại ngùng lúc trước, Cố Nam Dương trở về cung.Trầm Bích mỗi ngày như trước đánh đàn, nhớ tới triền miên trước ngày Cố Nam Dương đi. Ngọn đèn yếu ớt, tiếng thở gấp.Trầm Bích thấy rõ thân thể cường tráng của nam nhân, mà Cố Nam Dương cũng thấy rõ kiều nhan của người dưới thân đầy mị hoặc, dục khốc dục túy (muốn khóc, muốn say),…Dọc theo đường đi, Cố Nam Dương nhớ Trầm Bích. Về đến hoàng cung rồi, tâm y vẫn một mực cùng một chỗ với Trầm Bích.“Mẫu hậu, ta sau này chỉ cần một mình Trầm Bích.” Cố Nam Dương nhân thời gian thỉnh an thái hậu nói ra ta ý của mình.“Kì lân tộc hậu duệ, đối thệ ngôn là một mực coi trọng. Nếu như ngươi đã quyết ý, nhất định phải hạ được quyết tâm…” Thái hậu mỉm cười, nhìn khuôn mặt giống với tiên hoàng đã mất kia. Cũng đã từng, hắn yêu nàng, dĩ nhiên tình yêu đó phân phát cho cung phi tần, chỉ là khi đó phương Bắc chiến loạn, hắn cưỡi trên cao con tuấn mã, nói: “Nhạc nhi, chờ ta trở lại.”“Hảo,…” Thái hậu nói. Cái này lời hay, tựa như cũng từng cùng tiên hoàng nói qua. Vì vậy nàng chờ, chờ thêm mười bốn năm.“Hoàng nhi trưởng thành.” Thái hậu cười, cố gắng bức nước mắt trở về.Thế nhưng, hoàng nhi, ngươi nếu muốn hảo, cái lời thệ ngôn vừa rồi, ngươi chỉ có thể vĩnh viễn trung thành với một người.Cố Nam Dương trên dường suy nghĩ lời thái hậu nói.Thư phòng an tĩnh, triều đình rộng lớn. Cố Nam Dương phát hiện ra, người kia, đã mọc rễ nảy mần trong tâm y.———lái không đi, gạt bỏ không xong.Triệu hoán đại nội thị vệ, chờ cho thân thể Trầm Bích hảo lên sẽ chiêu hắn hồi cung.Trong ngực có cảm giác vui vẻ, hoàng nhi của hắn, có đúng hay không cũng mỹ lệ giống như Trầm Bích?

Chương 7