“Xin lỗi, cho qua cho qua, này vị huynh đài… Ai, này vị tiểu huynh đệ, cho qua một chút… Ai nha!… Cô nương, cô nương ngươi không sao chứ!” “…” “Cô nương? Cô nương ngươi không sao chứ… Này, ngươi nói đi a…” “Ta là nam đích.” “A? Ai nha, xin lỗi, xin lỗi! Tại hạ thật sự không phải cố ý, nhất thời gấp gáp nên không thấy rõ, này…” “Quên đi, quên đi. Nhưng thật ra, này vị huynh đài, ngươi gấp gáp vậy là vì chuyện gì? Lúc này chính là thời điểm chợ náo nhiệt nhất ba?Nhìn mấy bức họa của ngươi chính là còn hơn phân nửa chưa bán được ni.” “A, này, trong thôn có người bị ngã, sợ là thương tổn đến đầu, nên ta trở về nhìn nhìn một chút. Ai, này vị đại nương! Có thể nâng chân lên không? Bức họa của ta đang nằm dưới chân ngươi… Ha hả, đa tạ, đa tạ a. Nga, là như vậy, thôn chúng ta không có đại phu thực thụ, bình thường trong thôn có tiểu bệnh tiểu thương thì thỉnh không nổi đại phu nên bảo ta đi nhìn một cái.” “Ngươi là đại phu?” “Không dám nhận, không dám nhận, tại hạ chỉ là một thư sinh, học…
Chương 7
Bất Giải Phong TìnhTác giả: Na Điểm Sự NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ“Xin lỗi, cho qua cho qua, này vị huynh đài… Ai, này vị tiểu huynh đệ, cho qua một chút… Ai nha!… Cô nương, cô nương ngươi không sao chứ!” “…” “Cô nương? Cô nương ngươi không sao chứ… Này, ngươi nói đi a…” “Ta là nam đích.” “A? Ai nha, xin lỗi, xin lỗi! Tại hạ thật sự không phải cố ý, nhất thời gấp gáp nên không thấy rõ, này…” “Quên đi, quên đi. Nhưng thật ra, này vị huynh đài, ngươi gấp gáp vậy là vì chuyện gì? Lúc này chính là thời điểm chợ náo nhiệt nhất ba?Nhìn mấy bức họa của ngươi chính là còn hơn phân nửa chưa bán được ni.” “A, này, trong thôn có người bị ngã, sợ là thương tổn đến đầu, nên ta trở về nhìn nhìn một chút. Ai, này vị đại nương! Có thể nâng chân lên không? Bức họa của ta đang nằm dưới chân ngươi… Ha hả, đa tạ, đa tạ a. Nga, là như vậy, thôn chúng ta không có đại phu thực thụ, bình thường trong thôn có tiểu bệnh tiểu thương thì thỉnh không nổi đại phu nên bảo ta đi nhìn một cái.” “Ngươi là đại phu?” “Không dám nhận, không dám nhận, tại hạ chỉ là một thư sinh, học… “Trầm huynh quả nhiên nhà cũng như người, dù không mở mắt cũng có thể cảm thấy sạch sẽ thoải mái.”“Đã khiến Trương huynh chê cười, phòng ốc đơn giản nhỏ hẹp, nên việc dọn dẹp cũng không phiền lắm. Trương huynh ngồi trước đi, ta đi chuẩn bị bát đũa.”“Ta cùng đi vơi ngươi ba.”…“Ai, Trương huynh coi chừng, vẫn là ta làm cho, đừng để mảnh vỡ đâm vào tay ngươi.”“Xin lỗi Trầm huynh, ta… không quen làm việc nhà.”“Hắc hắc, nhìn tay của Trương huynh là biết, trắng nộn mềm mại, nhu nhược vô cốt, người như ngươi, vừa nhìn là biết kiều sinh quán dưỡng, sao có thể so với ta.”“…”“A, Trương huynh, ta, ta chỉ là nói giỡn, ngươi khả, ngươi khả đừng để tâm!”“Ha ha.”“Trương huynh cười cái gì?”“Ta cười Trầm huynh ngươi khi khẩn trương liền lắp bắp liễu.”“Ha hả.”“Trương huynh, nâng ly.”“Nâng ly.”……“Trương huynh, Trương huynh? Ngươi thế nhưng đang ngủ? Ai, vẫn là đỡ ngươi vào phòng trong nằm, cứ như vậy sẽ hội cảm lạnh…”…“Trương huynh… Trương huynh?”…“…”…“A! A, a, Trương huynh! Ngươi… Ngươi tỉnh!”“Ân… Ngươi là… Trầm huynh?”“…Ân, này… Trương huynh vừa nãy là đang ngủ?”“Nằm mơ, hình như có con muỗi chích vào môi ta, rất ngứa, nên tỉnh.”“Nga… Nằm mơ a…”“Trầm huynh sao vậy? Sao má lại hồng vậy? Lại còn đổ mồ hôi?”“A? Ta, ta lúc nãy uống nhiều như vậy, thật nóng.”“Nhìn khuôn mặt bối rối của ngươi, ta còn tưởng khi ta ngủ thì xảy ra chuyện gì chứ.”“Không có! Cái gì cũng không có! Trương huynh nghĩ nhiều rồi!”
“Trầm huynh quả nhiên nhà cũng như người, dù không mở mắt cũng có thể cảm thấy sạch sẽ thoải mái.”
“Đã khiến Trương huynh chê cười, phòng ốc đơn giản nhỏ hẹp, nên việc dọn dẹp cũng không phiền lắm. Trương huynh ngồi trước đi, ta đi chuẩn bị bát đũa.”
“Ta cùng đi vơi ngươi ba.”
…
“Ai, Trương huynh coi chừng, vẫn là ta làm cho, đừng để mảnh vỡ đâm vào tay ngươi.”
“Xin lỗi Trầm huynh, ta… không quen làm việc nhà.”
“Hắc hắc, nhìn tay của Trương huynh là biết, trắng nộn mềm mại, nhu nhược vô cốt, người như ngươi, vừa nhìn là biết kiều sinh quán dưỡng, sao có thể so với ta.”
“…”
“A, Trương huynh, ta, ta chỉ là nói giỡn, ngươi khả, ngươi khả đừng để tâm!”
“Ha ha.”
“Trương huynh cười cái gì?”
“Ta cười Trầm huynh ngươi khi khẩn trương liền lắp bắp liễu.”
“Ha hả.”
“Trương huynh, nâng ly.”
“Nâng ly.”
…
…
“Trương huynh, Trương huynh? Ngươi thế nhưng đang ngủ? Ai, vẫn là đỡ ngươi vào phòng trong nằm, cứ như vậy sẽ hội cảm lạnh…”
…
“Trương huynh… Trương huynh?”
…
“…”
…
“A! A, a, Trương huynh! Ngươi… Ngươi tỉnh!”
“Ân… Ngươi là… Trầm huynh?”
“…Ân, này… Trương huynh vừa nãy là đang ngủ?”
“Nằm mơ, hình như có con muỗi chích vào môi ta, rất ngứa, nên tỉnh.”
“Nga… Nằm mơ a…”
“Trầm huynh sao vậy? Sao má lại hồng vậy? Lại còn đổ mồ hôi?”
“A? Ta, ta lúc nãy uống nhiều như vậy, thật nóng.”
“Nhìn khuôn mặt bối rối của ngươi, ta còn tưởng khi ta ngủ thì xảy ra chuyện gì chứ.”
“Không có! Cái gì cũng không có! Trương huynh nghĩ nhiều rồi!”
Bất Giải Phong TìnhTác giả: Na Điểm Sự NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ“Xin lỗi, cho qua cho qua, này vị huynh đài… Ai, này vị tiểu huynh đệ, cho qua một chút… Ai nha!… Cô nương, cô nương ngươi không sao chứ!” “…” “Cô nương? Cô nương ngươi không sao chứ… Này, ngươi nói đi a…” “Ta là nam đích.” “A? Ai nha, xin lỗi, xin lỗi! Tại hạ thật sự không phải cố ý, nhất thời gấp gáp nên không thấy rõ, này…” “Quên đi, quên đi. Nhưng thật ra, này vị huynh đài, ngươi gấp gáp vậy là vì chuyện gì? Lúc này chính là thời điểm chợ náo nhiệt nhất ba?Nhìn mấy bức họa của ngươi chính là còn hơn phân nửa chưa bán được ni.” “A, này, trong thôn có người bị ngã, sợ là thương tổn đến đầu, nên ta trở về nhìn nhìn một chút. Ai, này vị đại nương! Có thể nâng chân lên không? Bức họa của ta đang nằm dưới chân ngươi… Ha hả, đa tạ, đa tạ a. Nga, là như vậy, thôn chúng ta không có đại phu thực thụ, bình thường trong thôn có tiểu bệnh tiểu thương thì thỉnh không nổi đại phu nên bảo ta đi nhìn một cái.” “Ngươi là đại phu?” “Không dám nhận, không dám nhận, tại hạ chỉ là một thư sinh, học… “Trầm huynh quả nhiên nhà cũng như người, dù không mở mắt cũng có thể cảm thấy sạch sẽ thoải mái.”“Đã khiến Trương huynh chê cười, phòng ốc đơn giản nhỏ hẹp, nên việc dọn dẹp cũng không phiền lắm. Trương huynh ngồi trước đi, ta đi chuẩn bị bát đũa.”“Ta cùng đi vơi ngươi ba.”…“Ai, Trương huynh coi chừng, vẫn là ta làm cho, đừng để mảnh vỡ đâm vào tay ngươi.”“Xin lỗi Trầm huynh, ta… không quen làm việc nhà.”“Hắc hắc, nhìn tay của Trương huynh là biết, trắng nộn mềm mại, nhu nhược vô cốt, người như ngươi, vừa nhìn là biết kiều sinh quán dưỡng, sao có thể so với ta.”“…”“A, Trương huynh, ta, ta chỉ là nói giỡn, ngươi khả, ngươi khả đừng để tâm!”“Ha ha.”“Trương huynh cười cái gì?”“Ta cười Trầm huynh ngươi khi khẩn trương liền lắp bắp liễu.”“Ha hả.”“Trương huynh, nâng ly.”“Nâng ly.”……“Trương huynh, Trương huynh? Ngươi thế nhưng đang ngủ? Ai, vẫn là đỡ ngươi vào phòng trong nằm, cứ như vậy sẽ hội cảm lạnh…”…“Trương huynh… Trương huynh?”…“…”…“A! A, a, Trương huynh! Ngươi… Ngươi tỉnh!”“Ân… Ngươi là… Trầm huynh?”“…Ân, này… Trương huynh vừa nãy là đang ngủ?”“Nằm mơ, hình như có con muỗi chích vào môi ta, rất ngứa, nên tỉnh.”“Nga… Nằm mơ a…”“Trầm huynh sao vậy? Sao má lại hồng vậy? Lại còn đổ mồ hôi?”“A? Ta, ta lúc nãy uống nhiều như vậy, thật nóng.”“Nhìn khuôn mặt bối rối của ngươi, ta còn tưởng khi ta ngủ thì xảy ra chuyện gì chứ.”“Không có! Cái gì cũng không có! Trương huynh nghĩ nhiều rồi!”