Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 7: Sốt cao

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tắm xong, Nhan Hi thay y phục khô mát, vẫn là trang phục thư sinh.Cơm tối đã chuẩn bị tốt, sau một lúc, đôi đũa nhỏ đặt lên đĩa, Nhan Hi đã dùng xong bữa tối.Thị vệ thấy thất điện hạ tay phải có vết cắn, ngâm trong nước lâu lại càng phát sưng ra."Điện hạ, quân y chẩn bệnh cho Vi tiểu thư nói nàng bị phong hàn, hay là cũng nên kêu hắn đến xem tay của ngài, nô tài đi chuẩn bị dược."Nhan Hi bỗng nhiên nhớ tới Đào Tiểu Vi có bệnh, "Nga, còn chưa tỉnh sao?""Bẩm điện hạ, tiểu thư tuổi còn nhỏ, không chịu nổi khổ sở, mấy ngày nay tâm trang lại lo lắng sợ hãi, thân thể rất suy yếu, hôm nay nàng sốt cao, bệnh tình liền trầm trọng. Quân y nói, phải cẩn thận chăm sóc, nếu không dễ đi. . ." bốn chữ « đi đời nhà ma » dừng lại trong miệng thị vệ, hắn không dám nói ra, bởi vì sắc mặt Nhan Hi hiện tại thật là rất dọa người, như muốn ăn thịt nhân, ánh mắt âm trầm."Ngự y đã tới chưa?"Thị vệ vuốt vuốt trán đang tóat ra mồ hôi lạnh, "Điện hạ, ngự y tuổi tác đã cao, sợ không chịu nổi chuyến đi này, nên đi bằng nhuyễn kiệu đương nhiên sẽ làm chậm tốc độ.""Phái người truyền lời ta, nếu như trước canh ba, ngự y còn không có xuất hiện trước mặt ta, bọn họ cũng đừng nghĩ xuất hiện nữa."Thị vệ lập tức chạy ra truyền lời.Nhan Hi chậm rãi ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi một lát sau, quyết định đi xem nha đầu kia.Quân y biết được lời truyền kia, thất điện hạ đã quyết tâm cứu tiểu nữ oa kia, tất cả họ đều không dám chậm trễ, đang ở trong phòng bận rộn. Quá nguy hiểm, hài tử này nhiễm phong hàn cũng không biết là đã bao nhiều ngày, hàn độc đã xâm lấn ngũ tạng lục phủ, trong quân đội dược vật dùng trị được bệnh này e là không có đi.Ở chiến trường nếu mang theo dược càng quý chỉ sợ bị giặc cướp gây thương tích, họ chỉ có mang thân mình đến quân doanh.Còn bọn ngự y do hoàng đế bệ hạ ban cho thất điện hạ chuyên dụng, xưa nay binh lính căn bản không có tư cách sai mấy người có phẩm cấp ngự y, họ đến đây đã một năm chiến tranh, bọn họ hầu như là vô ích, vì thất điện hạ bị thương cũng không có gọi đến bọn họ.

Tắm xong, Nhan Hi thay y phục khô mát, vẫn là trang phục thư sinh.

Cơm tối đã chuẩn bị tốt, sau một lúc, đôi đũa nhỏ đặt lên đĩa, Nhan Hi đã dùng xong bữa tối.

Thị vệ thấy thất điện hạ tay phải có vết cắn, ngâm trong nước lâu lại càng phát sưng ra.

"Điện hạ, quân y chẩn bệnh cho
Vi tiểu thư nói nàng bị phong hàn, hay là cũng nên kêu hắn đến xem tay
của ngài, nô tài đi chuẩn bị dược."

Nhan Hi bỗng nhiên nhớ tới Đào Tiểu Vi có bệnh, "Nga, còn chưa tỉnh sao?"

"Bẩm điện hạ, tiểu thư tuổi còn
nhỏ, không chịu nổi khổ sở, mấy ngày nay tâm trang lại lo lắng sợ hãi,
thân thể rất suy yếu, hôm nay nàng sốt cao, bệnh tình liền trầm trọng.
Quân y nói, phải cẩn thận chăm sóc, nếu không dễ đi. . ." bốn chữ « đi
đời nhà ma » dừng lại trong miệng thị vệ, hắn không dám nói ra, bởi vì
sắc mặt Nhan Hi hiện tại thật là rất dọa người, như muốn ăn thịt nhân,
ánh mắt âm trầm.

"Ngự y đã tới chưa?"

Thị vệ vuốt vuốt trán đang tóat
ra mồ hôi lạnh, "Điện hạ, ngự y tuổi tác đã cao, sợ không chịu nổi
chuyến đi này, nên đi bằng nhuyễn kiệu đương nhiên sẽ làm chậm tốc độ."

"Phái người truyền lời ta, nếu
như trước canh ba, ngự y còn không có xuất hiện trước mặt ta, bọn họ
cũng đừng nghĩ xuất hiện nữa."

Thị vệ lập tức chạy ra truyền lời.

Nhan Hi chậm rãi ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi một lát sau, quyết định đi xem nha đầu kia.

Quân y biết được lời truyền kia, thất điện hạ đã quyết tâm cứu tiểu nữ oa kia, tất cả họ đều không dám
chậm trễ, đang ở trong phòng bận rộn. Quá nguy hiểm, hài tử này nhiễm
phong hàn cũng không biết là đã bao nhiều ngày, hàn độc đã xâm lấn ngũ
tạng lục phủ, trong quân đội dược vật dùng trị được bệnh này e là không
có đi.

Ở chiến trường nếu mang theo dược càng quý chỉ sợ bị giặc cướp gây thương tích, họ chỉ có mang thân mình đến quân doanh.

Còn bọn ngự y do hoàng đế bệ hạ
ban cho thất điện hạ chuyên dụng, xưa nay binh lính căn bản không có tư
cách sai mấy người có phẩm cấp ngự y, họ đến đây đã một năm chiến tranh, bọn họ hầu như là vô ích, vì thất điện hạ bị thương cũng không có gọi
đến bọn họ.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tắm xong, Nhan Hi thay y phục khô mát, vẫn là trang phục thư sinh.Cơm tối đã chuẩn bị tốt, sau một lúc, đôi đũa nhỏ đặt lên đĩa, Nhan Hi đã dùng xong bữa tối.Thị vệ thấy thất điện hạ tay phải có vết cắn, ngâm trong nước lâu lại càng phát sưng ra."Điện hạ, quân y chẩn bệnh cho Vi tiểu thư nói nàng bị phong hàn, hay là cũng nên kêu hắn đến xem tay của ngài, nô tài đi chuẩn bị dược."Nhan Hi bỗng nhiên nhớ tới Đào Tiểu Vi có bệnh, "Nga, còn chưa tỉnh sao?""Bẩm điện hạ, tiểu thư tuổi còn nhỏ, không chịu nổi khổ sở, mấy ngày nay tâm trang lại lo lắng sợ hãi, thân thể rất suy yếu, hôm nay nàng sốt cao, bệnh tình liền trầm trọng. Quân y nói, phải cẩn thận chăm sóc, nếu không dễ đi. . ." bốn chữ « đi đời nhà ma » dừng lại trong miệng thị vệ, hắn không dám nói ra, bởi vì sắc mặt Nhan Hi hiện tại thật là rất dọa người, như muốn ăn thịt nhân, ánh mắt âm trầm."Ngự y đã tới chưa?"Thị vệ vuốt vuốt trán đang tóat ra mồ hôi lạnh, "Điện hạ, ngự y tuổi tác đã cao, sợ không chịu nổi chuyến đi này, nên đi bằng nhuyễn kiệu đương nhiên sẽ làm chậm tốc độ.""Phái người truyền lời ta, nếu như trước canh ba, ngự y còn không có xuất hiện trước mặt ta, bọn họ cũng đừng nghĩ xuất hiện nữa."Thị vệ lập tức chạy ra truyền lời.Nhan Hi chậm rãi ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi một lát sau, quyết định đi xem nha đầu kia.Quân y biết được lời truyền kia, thất điện hạ đã quyết tâm cứu tiểu nữ oa kia, tất cả họ đều không dám chậm trễ, đang ở trong phòng bận rộn. Quá nguy hiểm, hài tử này nhiễm phong hàn cũng không biết là đã bao nhiều ngày, hàn độc đã xâm lấn ngũ tạng lục phủ, trong quân đội dược vật dùng trị được bệnh này e là không có đi.Ở chiến trường nếu mang theo dược càng quý chỉ sợ bị giặc cướp gây thương tích, họ chỉ có mang thân mình đến quân doanh.Còn bọn ngự y do hoàng đế bệ hạ ban cho thất điện hạ chuyên dụng, xưa nay binh lính căn bản không có tư cách sai mấy người có phẩm cấp ngự y, họ đến đây đã một năm chiến tranh, bọn họ hầu như là vô ích, vì thất điện hạ bị thương cũng không có gọi đến bọn họ.

Chương 7: Sốt cao