Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 23: Không được lại nháo loạn

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi thân hình chợt lóe, như chim ưng trong bóng tối, chuẩn xác đánh về phía con mồi. Không bao lâu, đã ôm một tiểu cô nương đang ngủ say quay lại phòng ngủ.Mà đó không phải là con ngựa nhỏ khó thuần phục kia sao.Nàng vẻ mặt vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió đêm ập vào, lãnh như một khối băng.Nàng thân thể nhỏ nhắn, như thế nào có thể leo lên được cành cao kia của cây đại thụ, lại như chú mèo con cuộn mình trên cây. Nếu không phải trong bóng đêm, làn váy rũ xuống theo gió phất phới, mà đứng ở góc độ Nhan Hi nhìn thì mới có thể thấy được, nếu một mực tìm kiếm phía dưới, sợ là đến bình minh cũng tìm không được hình bóng của nàng.Dù sao cũng đâu có người nào nghĩ đến, một nữ oa lại có thể trèo lên cây cao mà ngủ a.Nhan Hi xoa cái trán của nàng, may là không có sốt. Hắn dùng lực nhéo mạnh mặt Đào Tiểu Vi, ngón tay dùng lực, hạ quyết tâm làm nàng đau."Đau". Trong mộng đẹp nàng giật mình tỉnh giấc, Đào Tiểu Vi lập tức xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hai tay che lại mặt, mắt to rưng rưng lên án.Nhan Hi hàm răng nghiến lại, "Còn biết đau? Lúc ngươi ở trên cây sao lại không biết đau?"Đào Tiểu Vi lập tức dáng vẻ không muốn khiêu chiến, trái lại không tức giận, cúi đầu, không rên một tiếng."Thế nào không giải thích sao? Thường ngày nhanh mồm nhanh miệng của ngươi đâu rồi?" Nhan Hi đem thân thể Đào Tiểu Vi để nàng nằm ngang trên người, bàn tay giơ cao, trên mông nàng, liên tiếp âm thanh ba ba ba giòn giã."Người xấu, không được đánh ta!" Đào Tiểu Vi giãy dụa, khó khăn tìm cách thoát ra, nàng còn nhỏ khí lực không lớn, giãy cũng không ra kiềm chế. Nàng muốn hung hăng mà cắn hắn một ngụm báo thù, nhìn thấu tâm tư nàng, thất điện hạ trong nháy mắt tránh tay ra, né được một kiếp nạn."Sau này không được trèo cây như thế, cũng không cho trốn đi ngoạn lung tung." Nhan Hi mắt lạnh giận dữ.Đào Tiểu Vi một điểm cũng không sợ hắn, quai hàm bạnh ra, cùng hắn đối kháng một phen.Khóe mắt khẻ đão đến một đội thị nữ đang bưng thức ăn lên, lượn lờ bên nàng.Nhan Hi dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt, đưa qua đưa lại trước mắt nữ oa, sau đó đưa vào miệng mình, "Vị thật không sai, vừa mềm vừa giòn, hảo hảo."Đào Tiểu Vi quyết không chịu thua kém Nhan Hi, tay nhỏ bé dùng sức chặn trên bụng, cũng không tránh được khỏi đỏ mặt khi cái bụng phản chủ kêu “cô lỗ cô lỗ”.

Nhan Hi thân
hình chợt lóe, như chim ưng trong bóng tối, chuẩn xác đánh về phía con
mồi. Không bao lâu, đã ôm một tiểu cô nương đang ngủ say quay lại phòng
ngủ.

Mà đó không phải là con ngựa nhỏ khó thuần phục kia sao.

Nàng vẻ mặt vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió đêm ập vào, lãnh như một khối băng.

Nàng thân thể nhỏ nhắn, như thế
nào có thể leo lên được cành cao kia của cây đại thụ, lại như chú mèo
con cuộn mình trên cây. Nếu không phải trong bóng đêm, làn váy rũ xuống
theo gió phất phới, mà đứng ở góc độ Nhan Hi nhìn thì mới có thể thấy
được, nếu một mực tìm kiếm phía dưới, sợ là đến bình minh cũng tìm không được hình bóng của nàng.

Dù sao cũng đâu có người nào nghĩ đến, một nữ oa lại có thể trèo lên cây cao mà ngủ a.

Nhan Hi xoa cái trán của nàng,
may là không có sốt. Hắn dùng lực nhéo mạnh mặt Đào Tiểu Vi, ngón tay
dùng lực, hạ quyết tâm làm nàng đau.

"Đau". Trong mộng đẹp nàng giật
mình tỉnh giấc, Đào Tiểu Vi lập tức xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hai tay che lại mặt, mắt to rưng rưng lên án.

Nhan Hi hàm răng nghiến lại, "Còn biết đau? Lúc ngươi ở trên cây sao lại không biết đau?"

Đào Tiểu Vi lập tức dáng vẻ không muốn khiêu chiến, trái lại không tức giận, cúi đầu, không rên một tiếng.

"Thế nào không giải thích sao?
Thường ngày nhanh mồm nhanh miệng của ngươi đâu rồi?" Nhan Hi đem thân
thể Đào Tiểu Vi để nàng nằm ngang trên người, bàn tay giơ cao, trên mông nàng, liên tiếp âm thanh ba ba ba giòn giã.

"Người xấu, không được đánh ta!" Đào Tiểu Vi giãy dụa, khó khăn tìm cách thoát ra, nàng còn nhỏ khí lực
không lớn, giãy cũng không ra kiềm chế. Nàng muốn hung hăng mà cắn hắn
một ngụm báo thù, nhìn thấu tâm tư nàng, thất điện hạ trong nháy mắt
tránh tay ra, né được một kiếp nạn.

"Sau này không được trèo cây như thế, cũng không cho trốn đi ngoạn lung tung." Nhan Hi mắt lạnh giận dữ.

Đào Tiểu Vi một điểm cũng không sợ hắn, quai hàm bạnh ra, cùng hắn đối kháng một phen.

Khóe mắt khẻ đão đến một đội thị nữ đang bưng thức ăn lên, lượn lờ bên nàng.

Nhan Hi dùng chiếc đũa gắp một
miếng thịt, đưa qua đưa lại trước mắt nữ oa, sau đó đưa vào miệng mình,
"Vị thật không sai, vừa mềm vừa giòn, hảo hảo."

Đào Tiểu Vi quyết không chịu
thua kém Nhan Hi, tay nhỏ bé dùng sức chặn trên bụng, cũng không tránh
được khỏi đỏ mặt khi cái bụng phản chủ kêu “cô lỗ cô lỗ”.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi thân hình chợt lóe, như chim ưng trong bóng tối, chuẩn xác đánh về phía con mồi. Không bao lâu, đã ôm một tiểu cô nương đang ngủ say quay lại phòng ngủ.Mà đó không phải là con ngựa nhỏ khó thuần phục kia sao.Nàng vẻ mặt vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió đêm ập vào, lãnh như một khối băng.Nàng thân thể nhỏ nhắn, như thế nào có thể leo lên được cành cao kia của cây đại thụ, lại như chú mèo con cuộn mình trên cây. Nếu không phải trong bóng đêm, làn váy rũ xuống theo gió phất phới, mà đứng ở góc độ Nhan Hi nhìn thì mới có thể thấy được, nếu một mực tìm kiếm phía dưới, sợ là đến bình minh cũng tìm không được hình bóng của nàng.Dù sao cũng đâu có người nào nghĩ đến, một nữ oa lại có thể trèo lên cây cao mà ngủ a.Nhan Hi xoa cái trán của nàng, may là không có sốt. Hắn dùng lực nhéo mạnh mặt Đào Tiểu Vi, ngón tay dùng lực, hạ quyết tâm làm nàng đau."Đau". Trong mộng đẹp nàng giật mình tỉnh giấc, Đào Tiểu Vi lập tức xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hai tay che lại mặt, mắt to rưng rưng lên án.Nhan Hi hàm răng nghiến lại, "Còn biết đau? Lúc ngươi ở trên cây sao lại không biết đau?"Đào Tiểu Vi lập tức dáng vẻ không muốn khiêu chiến, trái lại không tức giận, cúi đầu, không rên một tiếng."Thế nào không giải thích sao? Thường ngày nhanh mồm nhanh miệng của ngươi đâu rồi?" Nhan Hi đem thân thể Đào Tiểu Vi để nàng nằm ngang trên người, bàn tay giơ cao, trên mông nàng, liên tiếp âm thanh ba ba ba giòn giã."Người xấu, không được đánh ta!" Đào Tiểu Vi giãy dụa, khó khăn tìm cách thoát ra, nàng còn nhỏ khí lực không lớn, giãy cũng không ra kiềm chế. Nàng muốn hung hăng mà cắn hắn một ngụm báo thù, nhìn thấu tâm tư nàng, thất điện hạ trong nháy mắt tránh tay ra, né được một kiếp nạn."Sau này không được trèo cây như thế, cũng không cho trốn đi ngoạn lung tung." Nhan Hi mắt lạnh giận dữ.Đào Tiểu Vi một điểm cũng không sợ hắn, quai hàm bạnh ra, cùng hắn đối kháng một phen.Khóe mắt khẻ đão đến một đội thị nữ đang bưng thức ăn lên, lượn lờ bên nàng.Nhan Hi dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt, đưa qua đưa lại trước mắt nữ oa, sau đó đưa vào miệng mình, "Vị thật không sai, vừa mềm vừa giòn, hảo hảo."Đào Tiểu Vi quyết không chịu thua kém Nhan Hi, tay nhỏ bé dùng sức chặn trên bụng, cũng không tránh được khỏi đỏ mặt khi cái bụng phản chủ kêu “cô lỗ cô lỗ”.

Chương 23: Không được lại nháo loạn