Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 25: Đuổi khỏi nội thất
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Quả thân vương phủ sau một hồi đại loạn nhưng Nhan Hi không nói gì, đó chính là mắt nhắm mắt mở dung túng.Thất điện hạ không nói, quản gia lại càng không thể có cớ để phạt đối với Đào Tiểu Vi.Những việc phát sinh gần đây đều đã chứng minh, hài tử này rất có địa vị trong lòng Nhan Hi.Nô tài thì phải nhìn sắc mặt chủ tử, Đào Tiểu Vi được sủng ái, nên không ai dám ở phía sau mà có ý khi thường tiểu nha đầu mới tới này.Vì vậy sinh hoạt của Đào Tiểu Vi an nhàn sung sướng hơn, nhưng là không có phô trương trong vương phủ. Tốt xấu gì thì cũng không ai muốn cùng nàng có phiền phức, thỉnh thoảng nàng không theo quy củ, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở mà khoan dung.Chỉ chớp mắt, năm năm thời gian vội vã trôi qua.Ra tháng chạp, khí trời chuyển lạnh, Đào Tiểu Vi đã được mười tuổi.Sau sinh nhật, Nhan Hi tặng nàng lễ vật đầu tiên, đó là cấp cho nàng có phòng ngủ riêng.Khoảng sân trống ở sát vách nội viện, năm ngoái xây lên một tòa tiểu lâu ba tầng, dự định cho Đào Tiểu Vi sống ở đó, tới tận bây giờ nàng mới hiểu được, nguyên lai tọa tiểu lâu tinh xảo kia là Tú lâu sẽ là chỗ ở sau này dành cho nàng.Có điều nàng cũng không cảm kích.Nha hoàn đang thu thập các vật đồ dùng hàng ngày cho Đào Tiểu Vi, nên hiện tại đầy đất trong phòng ngủ Nhan Hi đều là đồ của nàng.Hai nha hoàn hầu hạ Đào Tiểu Vi năm năm qua là Thiên Sương và Thiên Đồng."Vi vi, điện hạ cũng là muốn tốt cho ngươi, trước đây là tuổi tác còn nhỏ, cùng phòng cũng không làm người khác suy nghĩ, thế nhưng năm nay người đã mười tuổi, nếu không dọn ra ngoài, e rằng bên ngoài có lời lẽ không tốt a.""Ta và các ngươi như nhau đều là nha hoàn, nha hoàn hầu hạ chủ tử, có cái gì không đúng, rõ ràng chính là hắn chê ta phiền, nghĩ là đuổi ta ra, hòng cưới vợ a." Đào Tiểu Vi không cảm kích, nàng hiện tại cũng không phải tiểu nữ oa năm tuổi, nàng đã là thiếu nữ mười tuổi nga, có những cái nàng đã được biết.Thiên Sương che miệng cười trộm, "Vấn đề là toàn bộ thân vương phủ, người nào không biết, điện hạ căn bản là không xem ngươi như nha hoàn mà đối đãi, ngươi xem, ăn mặc chi phí, không phải theo cách của một tiểu thư cao quý sao.""Ai chứ?" Đào Tiểu Vi giận dỗi ..., cáu kỉnh, một điểm cũng không cảm kích Nhan Hi săn sóc như thế.Hừ, hắn không phải là có ý muốn đuổi nàng đi đó sao, cho nên mới tròn một năm qua Tú lâu đã sớm được dựng xong, hòng tránh nàng mượn cớ không đi."Vi vi, ngươi nói như vậy, điện hạ nghe được sẽ thương tâm a, ngươi đi ra ngoài mà hỏi thăm xem, nha đầu bên trong phủ này, người nào không ước ao được vận khí tốt như ngươi.Nghe lời, đừng ỷ vào chủ tử sủng ngươi sẽ không phân biệt lý lẽ mà hồ đồ." Thiên Đồng luôn luôn nghiêm khắc như một tỷ tỷ đang giáo huấn, nàng rất sợ Đào Tiểu Vi tính tình tiểu hài tử mà chọc giận chủ tử.
Quả thân vương phủ sau một hồi đại loạn nhưng Nhan Hi không nói gì, đó chính là mắt nhắm mắt mở dung túng.
Thất điện hạ không nói, quản gia lại càng không thể có cớ để phạt đối với Đào Tiểu Vi.
Những việc phát sinh gần đây đều đã chứng minh, hài tử này rất có địa vị trong lòng Nhan Hi.
Nô tài thì phải nhìn sắc mặt chủ tử, Đào Tiểu Vi được sủng ái, nên không ai dám ở phía sau mà có ý khi
thường tiểu nha đầu mới tới này.
Vì vậy sinh hoạt của Đào Tiểu Vi an nhàn sung sướng hơn, nhưng là không có phô trương trong vương phủ.
Tốt xấu gì thì cũng không ai muốn cùng nàng có phiền phức, thỉnh thoảng
nàng không theo quy củ, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở mà khoan dung.
Chỉ chớp mắt, năm năm thời gian vội vã trôi qua.
Ra tháng chạp, khí trời chuyển lạnh, Đào Tiểu Vi đã được mười tuổi.
Sau sinh nhật, Nhan Hi tặng nàng lễ vật đầu tiên, đó là cấp cho nàng có phòng ngủ riêng.
Khoảng sân trống ở sát vách nội
viện, năm ngoái xây lên một tòa tiểu lâu ba tầng, dự định cho Đào Tiểu
Vi sống ở đó, tới tận bây giờ nàng mới hiểu được, nguyên lai tọa tiểu
lâu tinh xảo kia là Tú lâu sẽ là chỗ ở sau này dành cho nàng.
Có điều nàng cũng không cảm kích.
Nha hoàn đang thu thập các vật
đồ dùng hàng ngày cho Đào Tiểu Vi, nên hiện tại đầy đất trong phòng ngủ
Nhan Hi đều là đồ của nàng.
Hai nha hoàn hầu hạ Đào Tiểu Vi năm năm qua là Thiên Sương và Thiên Đồng.
"Vi vi, điện hạ cũng là muốn tốt cho ngươi, trước đây là tuổi tác còn nhỏ, cùng phòng cũng không làm
người khác suy nghĩ, thế nhưng năm nay người đã mười tuổi, nếu không dọn ra ngoài, e rằng bên ngoài có lời lẽ không tốt a."
"Ta và các ngươi như nhau đều là nha hoàn, nha hoàn hầu hạ chủ tử, có cái gì không đúng, rõ ràng chính
là hắn chê ta phiền, nghĩ là đuổi ta ra, hòng cưới vợ a." Đào Tiểu Vi
không cảm kích, nàng hiện tại cũng không phải tiểu nữ oa năm tuổi, nàng
đã là thiếu nữ mười tuổi nga, có những cái nàng đã được biết.
Thiên Sương che miệng cười trộm, "Vấn đề là toàn bộ thân vương phủ, người nào không biết, điện hạ căn
bản là không xem ngươi như nha hoàn mà đối đãi, ngươi xem, ăn mặc chi
phí, không phải theo cách của một tiểu thư cao quý sao."
"Ai chứ?" Đào Tiểu Vi giận dỗi ..., cáu kỉnh, một điểm cũng không cảm kích Nhan Hi săn sóc như thế.
Hừ, hắn không phải là có ý muốn
đuổi nàng đi đó sao, cho nên mới tròn một năm qua Tú lâu đã sớm được
dựng xong, hòng tránh nàng mượn cớ không đi.
"Vi vi, ngươi nói như vậy, điện
hạ nghe được sẽ thương tâm a, ngươi đi ra ngoài mà hỏi thăm xem, nha đầu bên trong phủ này, người nào không ước ao được vận khí tốt như ngươi.
Nghe lời, đừng ỷ vào chủ tử sủng
ngươi sẽ không phân biệt lý lẽ mà hồ đồ." Thiên Đồng luôn luôn nghiêm
khắc như một tỷ tỷ đang giáo huấn, nàng rất sợ Đào Tiểu Vi tính tình
tiểu hài tử mà chọc giận chủ tử.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Quả thân vương phủ sau một hồi đại loạn nhưng Nhan Hi không nói gì, đó chính là mắt nhắm mắt mở dung túng.Thất điện hạ không nói, quản gia lại càng không thể có cớ để phạt đối với Đào Tiểu Vi.Những việc phát sinh gần đây đều đã chứng minh, hài tử này rất có địa vị trong lòng Nhan Hi.Nô tài thì phải nhìn sắc mặt chủ tử, Đào Tiểu Vi được sủng ái, nên không ai dám ở phía sau mà có ý khi thường tiểu nha đầu mới tới này.Vì vậy sinh hoạt của Đào Tiểu Vi an nhàn sung sướng hơn, nhưng là không có phô trương trong vương phủ. Tốt xấu gì thì cũng không ai muốn cùng nàng có phiền phức, thỉnh thoảng nàng không theo quy củ, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở mà khoan dung.Chỉ chớp mắt, năm năm thời gian vội vã trôi qua.Ra tháng chạp, khí trời chuyển lạnh, Đào Tiểu Vi đã được mười tuổi.Sau sinh nhật, Nhan Hi tặng nàng lễ vật đầu tiên, đó là cấp cho nàng có phòng ngủ riêng.Khoảng sân trống ở sát vách nội viện, năm ngoái xây lên một tòa tiểu lâu ba tầng, dự định cho Đào Tiểu Vi sống ở đó, tới tận bây giờ nàng mới hiểu được, nguyên lai tọa tiểu lâu tinh xảo kia là Tú lâu sẽ là chỗ ở sau này dành cho nàng.Có điều nàng cũng không cảm kích.Nha hoàn đang thu thập các vật đồ dùng hàng ngày cho Đào Tiểu Vi, nên hiện tại đầy đất trong phòng ngủ Nhan Hi đều là đồ của nàng.Hai nha hoàn hầu hạ Đào Tiểu Vi năm năm qua là Thiên Sương và Thiên Đồng."Vi vi, điện hạ cũng là muốn tốt cho ngươi, trước đây là tuổi tác còn nhỏ, cùng phòng cũng không làm người khác suy nghĩ, thế nhưng năm nay người đã mười tuổi, nếu không dọn ra ngoài, e rằng bên ngoài có lời lẽ không tốt a.""Ta và các ngươi như nhau đều là nha hoàn, nha hoàn hầu hạ chủ tử, có cái gì không đúng, rõ ràng chính là hắn chê ta phiền, nghĩ là đuổi ta ra, hòng cưới vợ a." Đào Tiểu Vi không cảm kích, nàng hiện tại cũng không phải tiểu nữ oa năm tuổi, nàng đã là thiếu nữ mười tuổi nga, có những cái nàng đã được biết.Thiên Sương che miệng cười trộm, "Vấn đề là toàn bộ thân vương phủ, người nào không biết, điện hạ căn bản là không xem ngươi như nha hoàn mà đối đãi, ngươi xem, ăn mặc chi phí, không phải theo cách của một tiểu thư cao quý sao.""Ai chứ?" Đào Tiểu Vi giận dỗi ..., cáu kỉnh, một điểm cũng không cảm kích Nhan Hi săn sóc như thế.Hừ, hắn không phải là có ý muốn đuổi nàng đi đó sao, cho nên mới tròn một năm qua Tú lâu đã sớm được dựng xong, hòng tránh nàng mượn cớ không đi."Vi vi, ngươi nói như vậy, điện hạ nghe được sẽ thương tâm a, ngươi đi ra ngoài mà hỏi thăm xem, nha đầu bên trong phủ này, người nào không ước ao được vận khí tốt như ngươi.Nghe lời, đừng ỷ vào chủ tử sủng ngươi sẽ không phân biệt lý lẽ mà hồ đồ." Thiên Đồng luôn luôn nghiêm khắc như một tỷ tỷ đang giáo huấn, nàng rất sợ Đào Tiểu Vi tính tình tiểu hài tử mà chọc giận chủ tử.