Phong sắt * rền vang, đêm tối thê lương khắp cõi mênh mông vô định. Một bộ bạch cốt xích lõa không cam lòng nằm trên bùn đất bẩn thỉu. Dưới ánh trăng lóng lánh, bạch sắc quang mang may mắn sáng tỏ. Là ai đang thấp giọng kìm nén tiếng khóc oán than? Ngươi không cam lòng sao? Không cam lòng vô cớ cứ như vậy mà chết đi? Ngươi muốn báo thù sao? Báo thù kẻ đã đối xử với ngươi thật tàn nhẫn? Được rồi vậy ngươi liền đi theo ta vào hắc động này… Từ nay về sau không có tâm không có tình không có vọng chỉ có hận chỉ có dục chỉ có sát. Hắc miêu đã không còn hơi thở chỉ trong nháy mắt bị tiêm trảo ( móng vuốt ) quét qua. Linh hồn dần dần rời bỏ bạch cốt lạnh lẽo, phiêu nhiên hướng một thân thể ấm áp hòa làm một. Sau đó dưới ánh sáng mê mang, chầm chậm mở mắt. Hé ra một khuôn mặt mỹ lệ mà đạm nhiên cùng đôi mắt to vô tội. Kiếp trước mỹ hảo là thế mà tương lai lại mỏng manh tựa như mây khói. Sống lại rồi. Là người? Hay là yêu? Đã không còn quan trọng nữa. Chỉ có thể dùng độc hận cùng hủy diệt…
Quyển 2 - Chương 3: Tình kiếp
Yêu HoặcTác giả: Thiên NaTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện NgượcPhong sắt * rền vang, đêm tối thê lương khắp cõi mênh mông vô định. Một bộ bạch cốt xích lõa không cam lòng nằm trên bùn đất bẩn thỉu. Dưới ánh trăng lóng lánh, bạch sắc quang mang may mắn sáng tỏ. Là ai đang thấp giọng kìm nén tiếng khóc oán than? Ngươi không cam lòng sao? Không cam lòng vô cớ cứ như vậy mà chết đi? Ngươi muốn báo thù sao? Báo thù kẻ đã đối xử với ngươi thật tàn nhẫn? Được rồi vậy ngươi liền đi theo ta vào hắc động này… Từ nay về sau không có tâm không có tình không có vọng chỉ có hận chỉ có dục chỉ có sát. Hắc miêu đã không còn hơi thở chỉ trong nháy mắt bị tiêm trảo ( móng vuốt ) quét qua. Linh hồn dần dần rời bỏ bạch cốt lạnh lẽo, phiêu nhiên hướng một thân thể ấm áp hòa làm một. Sau đó dưới ánh sáng mê mang, chầm chậm mở mắt. Hé ra một khuôn mặt mỹ lệ mà đạm nhiên cùng đôi mắt to vô tội. Kiếp trước mỹ hảo là thế mà tương lai lại mỏng manh tựa như mây khói. Sống lại rồi. Là người? Hay là yêu? Đã không còn quan trọng nữa. Chỉ có thể dùng độc hận cùng hủy diệt… Buổi sáng ngày thứ sáu, khắp núi Âm Dương tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.Bên bờ suối nhỏ có tiếng cười đùa ầm ĩ.Bàn chân trắng nõn ngâm dưới dòng nước thanh lương.Nụ cười bừng sáng trên gương mặt.Tử Chiêu ngươi xem, nơi này có thật nhiều cá nhỏ.Mị Sinh chỉ vào một con cá vừa bơi qua lòng bàn chân, hài lòng kêu lên.Cẩn thận trượt chân.Lời vừa dứt đối phương thân thể có chút lảo đảo.Tử Chiêu vội vã kéo hắn lại.Một người đầy lòng nghịch ngợm, khẽ nháy nháy mắt.Sỏa thư sinh, dọa ngươi một chút a!Mị Sinh che miệng cười trộm, cong người chuẩn bị đứng lên.Chân còn chưa vững, người đang đỡ mình lại đột nhiên ly khai.Phác thông một tiếng cứ như thế ngã vào trong nước.Ngẩng đầu lên thấy Tử Chiêu đang ôm bụng cười không ngớt.Ai kêu ta là sỏa thư sinh a!Tử Chiêu ngươi hảo quá đáng nha!Mị Sinh làm nũng dứt khoát đứng dưới nước ăn vạ.Thật ngang ngược đi đi lại lại trong làn nước lạnh.Tử Chiêu bất đắc dĩ nhìn Mị Sinh quyệt miệng.Đều tại ngươi hại ta ngã xuống nước, vì vậy ngươi phải cõng ta lên a!Cái miệng nhỏ dương càng cao.Lên đây đi!Tử Chiêu đưa lưng về phía hắn, chậm rãi ngồi xuống.Thế nhưng toàn thân ta đều ướt sũng rồi…Mị Sinh bỗng nhiên do dự nói.Không sao, ngươi cứ lên đi.Tử Chiêu quay đầu nhìn người phía sau, ôn nhu cười.Mị Sinh do dự trèo lên tấm lưng thoạt nhìn gầy yếu nhưng dị thường rắn chắc của Tử Chiêu.Ngả đầu lên bờ vai ấm áp phía trước, Mị Sinh âm thầm mỉm cười.Ta sẽ cõng ngươi rời khỏi núi này.Cách tấm lưng nghe được câu nói kia, từng âm thanh trực tiếp xuyên thấu tận tim gan.Ấm áp đến nỗi bản thân cũng không biết phải làm thế nào mới phải.Tử Chiêu, ngươi thật là một gã thư sinh khờ, cứ coi như ta nguyện cho ngươi rời đi… Thế nhưng… ta lại vĩnh viễn không thể ly khai nơi này a…Màn đêm đã đến tự bao giờ.Thế nhưng ta vẫn muốn được ở bên cạnh ngươi.Chỉ còn thiếu một, chỉ một trái tim nữa mà thôi…Mặt trời không còn, cả vùng đất lại một lần nữa chìm vào đêm tối.Bên cạnh ngọn lửa là hai thân ảnh giao triền.Y phục ẩm ướt bị vất ở một bên.Hai cái bóng không tiếng động điên cuồng h**n **.Mị Sinh thỏa mãn mà phóng túng vì đối phương mở rộng thân thể.Mãi cho đến tận cùng cũng không nghĩ tới việc sẽ móc đi trái tim nam nhân kia.Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn yêu một người nào đó.Mị Sinh cảm thấy yêu tính cùng hận thù từng chút từng chút một được rửa trôi vô tung vô ảnh.Mị Sinh, ngày mai chúng ta nhất định phải ly khai nơi đây.Rời khỏi thân thể đối phương, Tử Chiêu như trước quý trọng v**t v* khuôn mặt vì trải qua cao trào mà hồng nhuận của Mị Sinh.Ân~Mị Sinh nở nụ cười, bởi lẽ hắn vừa ngửi thấy mùi vị của một người lạ.Lại có nam nhân không sợ chết mà xông vào cấm địa.Mị Sinh chưa bao giờ cảm thấy hân hoan như bây giờ.Có chút khẩn cấp muốt đoạt đi trái tim người nọ.Bởi vì ngày mai hắn có thể đi theo Tử Chiêu,Ly khai địa phương đã vây khốn hắn cả trăm năm.
Buổi sáng ngày thứ sáu, khắp núi Âm Dương tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.
Bên bờ suối nhỏ có tiếng cười đùa ầm ĩ.
Bàn chân trắng nõn ngâm dưới dòng nước thanh lương.
Nụ cười bừng sáng trên gương mặt.
Tử Chiêu ngươi xem, nơi này có thật nhiều cá nhỏ.
Mị Sinh chỉ vào một con cá vừa bơi qua lòng bàn chân, hài lòng kêu lên.
Cẩn thận trượt chân.
Lời vừa dứt đối phương thân thể có chút lảo đảo.
Tử Chiêu vội vã kéo hắn lại.
Một người đầy lòng nghịch ngợm, khẽ nháy nháy mắt.
Sỏa thư sinh, dọa ngươi một chút a!
Mị Sinh che miệng cười trộm, cong người chuẩn bị đứng lên.
Chân còn chưa vững, người đang đỡ mình lại đột nhiên ly khai.
Phác thông một tiếng cứ như thế ngã vào trong nước.
Ngẩng đầu lên thấy Tử Chiêu đang ôm bụng cười không ngớt.
Ai kêu ta là sỏa thư sinh a!
Tử Chiêu ngươi hảo quá đáng nha!
Mị Sinh làm nũng dứt khoát đứng dưới nước ăn vạ.
Thật ngang ngược đi đi lại lại trong làn nước lạnh.
Tử Chiêu bất đắc dĩ nhìn Mị Sinh quyệt miệng.
Đều tại ngươi hại ta ngã xuống nước, vì vậy ngươi phải cõng ta lên a!
Cái miệng nhỏ dương càng cao.
Lên đây đi!
Tử Chiêu đưa lưng về phía hắn, chậm rãi ngồi xuống.
Thế nhưng toàn thân ta đều ướt sũng rồi…
Mị Sinh bỗng nhiên do dự nói.
Không sao, ngươi cứ lên đi.
Tử Chiêu quay đầu nhìn người phía sau, ôn nhu cười.
Mị Sinh do dự trèo lên tấm lưng thoạt nhìn gầy yếu nhưng dị thường rắn chắc của Tử Chiêu.
Ngả đầu lên bờ vai ấm áp phía trước, Mị Sinh âm thầm mỉm cười.
Ta sẽ cõng ngươi rời khỏi núi này.
Cách tấm lưng nghe được câu nói kia, từng âm thanh trực tiếp xuyên thấu tận tim gan.
Ấm áp đến nỗi bản thân cũng không biết phải làm thế nào mới phải.
Tử Chiêu, ngươi thật là một gã thư sinh khờ, cứ coi như ta nguyện cho ngươi rời đi… Thế nhưng… ta lại vĩnh viễn không thể ly khai nơi này a…
Màn đêm đã đến tự bao giờ.
Thế nhưng ta vẫn muốn được ở bên cạnh ngươi.
Chỉ còn thiếu một, chỉ một trái tim nữa mà thôi…
Mặt trời không còn, cả vùng đất lại một lần nữa chìm vào đêm tối.
Bên cạnh ngọn lửa là hai thân ảnh giao triền.
Y phục ẩm ướt bị vất ở một bên.
Hai cái bóng không tiếng động điên cuồng h**n **.
Mị Sinh thỏa mãn mà phóng túng vì đối phương mở rộng thân thể.
Mãi cho đến tận cùng cũng không nghĩ tới việc sẽ móc đi trái tim nam nhân kia.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn yêu một người nào đó.
Mị Sinh cảm thấy yêu tính cùng hận thù từng chút từng chút một được rửa trôi vô tung vô ảnh.
Mị Sinh, ngày mai chúng ta nhất định phải ly khai nơi đây.
Rời khỏi thân thể đối phương, Tử Chiêu như trước quý trọng v**t v* khuôn mặt vì trải qua cao trào mà hồng nhuận của Mị Sinh.
Ân~
Mị Sinh nở nụ cười, bởi lẽ hắn vừa ngửi thấy mùi vị của một người lạ.
Lại có nam nhân không sợ chết mà xông vào cấm địa.
Mị Sinh chưa bao giờ cảm thấy hân hoan như bây giờ.
Có chút khẩn cấp muốt đoạt đi trái tim người nọ.
Bởi vì ngày mai hắn có thể đi theo Tử Chiêu,
Ly khai địa phương đã vây khốn hắn cả trăm năm.
Yêu HoặcTác giả: Thiên NaTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện NgượcPhong sắt * rền vang, đêm tối thê lương khắp cõi mênh mông vô định. Một bộ bạch cốt xích lõa không cam lòng nằm trên bùn đất bẩn thỉu. Dưới ánh trăng lóng lánh, bạch sắc quang mang may mắn sáng tỏ. Là ai đang thấp giọng kìm nén tiếng khóc oán than? Ngươi không cam lòng sao? Không cam lòng vô cớ cứ như vậy mà chết đi? Ngươi muốn báo thù sao? Báo thù kẻ đã đối xử với ngươi thật tàn nhẫn? Được rồi vậy ngươi liền đi theo ta vào hắc động này… Từ nay về sau không có tâm không có tình không có vọng chỉ có hận chỉ có dục chỉ có sát. Hắc miêu đã không còn hơi thở chỉ trong nháy mắt bị tiêm trảo ( móng vuốt ) quét qua. Linh hồn dần dần rời bỏ bạch cốt lạnh lẽo, phiêu nhiên hướng một thân thể ấm áp hòa làm một. Sau đó dưới ánh sáng mê mang, chầm chậm mở mắt. Hé ra một khuôn mặt mỹ lệ mà đạm nhiên cùng đôi mắt to vô tội. Kiếp trước mỹ hảo là thế mà tương lai lại mỏng manh tựa như mây khói. Sống lại rồi. Là người? Hay là yêu? Đã không còn quan trọng nữa. Chỉ có thể dùng độc hận cùng hủy diệt… Buổi sáng ngày thứ sáu, khắp núi Âm Dương tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.Bên bờ suối nhỏ có tiếng cười đùa ầm ĩ.Bàn chân trắng nõn ngâm dưới dòng nước thanh lương.Nụ cười bừng sáng trên gương mặt.Tử Chiêu ngươi xem, nơi này có thật nhiều cá nhỏ.Mị Sinh chỉ vào một con cá vừa bơi qua lòng bàn chân, hài lòng kêu lên.Cẩn thận trượt chân.Lời vừa dứt đối phương thân thể có chút lảo đảo.Tử Chiêu vội vã kéo hắn lại.Một người đầy lòng nghịch ngợm, khẽ nháy nháy mắt.Sỏa thư sinh, dọa ngươi một chút a!Mị Sinh che miệng cười trộm, cong người chuẩn bị đứng lên.Chân còn chưa vững, người đang đỡ mình lại đột nhiên ly khai.Phác thông một tiếng cứ như thế ngã vào trong nước.Ngẩng đầu lên thấy Tử Chiêu đang ôm bụng cười không ngớt.Ai kêu ta là sỏa thư sinh a!Tử Chiêu ngươi hảo quá đáng nha!Mị Sinh làm nũng dứt khoát đứng dưới nước ăn vạ.Thật ngang ngược đi đi lại lại trong làn nước lạnh.Tử Chiêu bất đắc dĩ nhìn Mị Sinh quyệt miệng.Đều tại ngươi hại ta ngã xuống nước, vì vậy ngươi phải cõng ta lên a!Cái miệng nhỏ dương càng cao.Lên đây đi!Tử Chiêu đưa lưng về phía hắn, chậm rãi ngồi xuống.Thế nhưng toàn thân ta đều ướt sũng rồi…Mị Sinh bỗng nhiên do dự nói.Không sao, ngươi cứ lên đi.Tử Chiêu quay đầu nhìn người phía sau, ôn nhu cười.Mị Sinh do dự trèo lên tấm lưng thoạt nhìn gầy yếu nhưng dị thường rắn chắc của Tử Chiêu.Ngả đầu lên bờ vai ấm áp phía trước, Mị Sinh âm thầm mỉm cười.Ta sẽ cõng ngươi rời khỏi núi này.Cách tấm lưng nghe được câu nói kia, từng âm thanh trực tiếp xuyên thấu tận tim gan.Ấm áp đến nỗi bản thân cũng không biết phải làm thế nào mới phải.Tử Chiêu, ngươi thật là một gã thư sinh khờ, cứ coi như ta nguyện cho ngươi rời đi… Thế nhưng… ta lại vĩnh viễn không thể ly khai nơi này a…Màn đêm đã đến tự bao giờ.Thế nhưng ta vẫn muốn được ở bên cạnh ngươi.Chỉ còn thiếu một, chỉ một trái tim nữa mà thôi…Mặt trời không còn, cả vùng đất lại một lần nữa chìm vào đêm tối.Bên cạnh ngọn lửa là hai thân ảnh giao triền.Y phục ẩm ướt bị vất ở một bên.Hai cái bóng không tiếng động điên cuồng h**n **.Mị Sinh thỏa mãn mà phóng túng vì đối phương mở rộng thân thể.Mãi cho đến tận cùng cũng không nghĩ tới việc sẽ móc đi trái tim nam nhân kia.Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn yêu một người nào đó.Mị Sinh cảm thấy yêu tính cùng hận thù từng chút từng chút một được rửa trôi vô tung vô ảnh.Mị Sinh, ngày mai chúng ta nhất định phải ly khai nơi đây.Rời khỏi thân thể đối phương, Tử Chiêu như trước quý trọng v**t v* khuôn mặt vì trải qua cao trào mà hồng nhuận của Mị Sinh.Ân~Mị Sinh nở nụ cười, bởi lẽ hắn vừa ngửi thấy mùi vị của một người lạ.Lại có nam nhân không sợ chết mà xông vào cấm địa.Mị Sinh chưa bao giờ cảm thấy hân hoan như bây giờ.Có chút khẩn cấp muốt đoạt đi trái tim người nọ.Bởi vì ngày mai hắn có thể đi theo Tử Chiêu,Ly khai địa phương đã vây khốn hắn cả trăm năm.