Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 54: Rơi lệ
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi đem quyển sách trên tay để ở trên đầu, cả giận nói, "Các ngươi làm sao biết hắn thất vọng khi không thấy được ta? Rõ ràng không phải như thế, tất cả đều là các ngươi nói Người xấu hắn sủng ta luyến tiếc ta, vì vậy ta mới ngu si tin tưởng cho rằng mình chính là người quan trọng của hắn, nhưng có thật là như vậy không, năm năm trước các ngươi cũng đều thấy hắn như vậy, không nói một tiếng rời bỏ ta, năm năm nay các ngươi có thấy được hắn có một câu hỏi thăm ân cần nào tới ta không? Không, các ngươi đều bị lừa, trong lòng Vương gia ta không là cái gì cả, đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài cho ta, không lôi thôi nữa. Để ta tiếp tục chờ mong hắn, như vậy rất thống khổ các ngươi có biết hay không!"Bỗng nhiên Thiên Đồng bị Đào Tiểu Vi giận mắng làm nàng cũng giật mình, khay trong tay tí nữa là rơi xuống, may mắn đến khi sắp rơi nàng đã nắm chặt, không để nó tan tành trên mặt đất.Thiên Sương nhìn tỷ tỷ lắc đầu, lúc này không thể khuyên nữa, sự chịu đựng đã tới mức giới hạn của Đào Tiểu Vi, nhớ cùng với oán hận kỳ thực vẫn tồn tại, chỉ là muốn không thừa nhận, lừa ngay cả chính mình.Quần áo chuẩn bị cho nghi thức hoan nghênh đặt ở bên cạnh Đào Tiểu Vi, Thiên Sương cùng Thiên Đồng nối đuôi nhau ra ngoài, để lại không gian yên lặng cho nàng, lúc này nàng cần an tĩnh mới có thể bình phục tâm trạng đang kích động."Tỷ tỷ, tiểu thư không chịu đi ra ngoài, làm sao bây giờ đây?" Bên ngoài Tú lâu Thiên Sương đầy mặt u sầu."Quên đi, do nàng thôi, hay là tiểu thư nói rất đúng, điện hạ cũng không cần thiết nhìn thấy tiểu thư xuất hiện trong đội ngũ hoan nghênh."Sắp tới giờ rồi, Thiên Đồng lôi kéo tay muội muội bước nhanh hướng cửa chính đi tới."Không, điện hạ là có chú ý tiểu thư, chỉ có khi nhìn tiểu thư, gia mới có thể lộ ra ánh mắt ôn nhu." Thiên Sương dừng lại bước chân, nàng kiên trì cho rằng hẳn là nên trở lại khuyên, hay là lúc này nữ hài đã khóc xong, tâm tình cũng dễ chịu hơn, không chừng sẽ đáp ứng đi ra.Dù sao Đào Tiểu Vi cũng không phải một chủ tử khó khăn, nàng rất ít nói, nhất cử nhất động đều là rất nhã nhặn có lễ.Thiên Đồng cũng đồng tình với muội muội, "Ta không phải nói điện hạ không quan tâm tiểu thư, ý của ta là, lẽ nào ngươi quên rằng trước đây quản gia vì sao mà bị phạt gia pháp, chúng ta thiếu chút nữa bị đuổi khỏi vương phủ? Điện hạ không vui khi cho người khác nhìn thấy tiểu thư, huống chi, hiện tại dung mạo tiểu thư càng không thể cho người khác thấy được, đó cũng không phải là chuyện tốt."
Đào Tiểu Vi đem quyển sách trên
tay để ở trên đầu, cả giận nói, "Các ngươi làm sao biết hắn thất vọng
khi không thấy được ta? Rõ ràng không phải như thế, tất cả đều là các
ngươi nói Người xấu hắn sủng ta luyến tiếc ta, vì vậy ta mới ngu si tin
tưởng cho rằng mình chính là người quan trọng của hắn, nhưng có thật là
như vậy không, năm năm trước các ngươi cũng đều thấy hắn như vậy, không
nói một tiếng rời bỏ ta, năm năm nay các ngươi có thấy được hắn có một
câu hỏi thăm ân cần nào tới ta không? Không, các ngươi đều bị lừa, trong lòng Vương gia ta không là cái gì cả, đi ra ngoài, tất cả đều đi ra
ngoài cho ta, không lôi thôi nữa. Để ta tiếp tục chờ mong hắn, như vậy
rất thống khổ các ngươi có biết hay không!"
Bỗng nhiên Thiên Đồng bị Đào
Tiểu Vi giận mắng làm nàng cũng giật mình, khay trong tay tí nữa là rơi
xuống, may mắn đến khi sắp rơi nàng đã nắm chặt, không để nó tan tành
trên mặt đất.
Thiên Sương nhìn tỷ tỷ lắc đầu,
lúc này không thể khuyên nữa, sự chịu đựng đã tới mức giới hạn của Đào
Tiểu Vi, nhớ cùng với oán hận kỳ thực vẫn tồn tại, chỉ là muốn không
thừa nhận, lừa ngay cả chính mình.
Quần áo chuẩn bị cho nghi thức
hoan nghênh đặt ở bên cạnh Đào Tiểu Vi, Thiên Sương cùng Thiên Đồng nối
đuôi nhau ra ngoài, để lại không gian yên lặng cho nàng, lúc này nàng
cần an tĩnh mới có thể bình phục tâm trạng đang kích động.
"Tỷ tỷ, tiểu thư không chịu đi ra ngoài, làm sao bây giờ đây?" Bên ngoài Tú lâu Thiên Sương đầy mặt u sầu.
"Quên đi, do nàng thôi, hay là
tiểu thư nói rất đúng, điện hạ cũng không cần thiết nhìn thấy tiểu thư
xuất hiện trong đội ngũ hoan nghênh."
Sắp tới giờ rồi, Thiên Đồng lôi kéo tay muội muội bước nhanh hướng cửa chính đi tới.
"Không, điện hạ là có chú ý tiểu thư, chỉ có khi nhìn tiểu thư, gia mới có thể lộ ra ánh mắt ôn nhu."
Thiên Sương dừng lại bước chân, nàng kiên trì cho rằng hẳn là nên trở
lại khuyên, hay là lúc này nữ hài đã khóc xong, tâm tình cũng dễ chịu
hơn, không chừng sẽ đáp ứng đi ra.
Dù sao Đào Tiểu Vi cũng không phải một chủ tử khó khăn, nàng rất ít nói, nhất cử nhất động đều là rất nhã nhặn có lễ.
Thiên Đồng cũng đồng tình với
muội muội, "Ta không phải nói điện hạ không quan tâm tiểu thư, ý của ta
là, lẽ nào ngươi quên rằng trước đây quản gia vì sao mà bị phạt gia
pháp, chúng ta thiếu chút nữa bị đuổi khỏi vương phủ? Điện hạ không vui
khi cho người khác nhìn thấy tiểu thư, huống chi, hiện tại dung mạo tiểu thư càng không thể cho người khác thấy được, đó cũng không phải là
chuyện tốt."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi đem quyển sách trên tay để ở trên đầu, cả giận nói, "Các ngươi làm sao biết hắn thất vọng khi không thấy được ta? Rõ ràng không phải như thế, tất cả đều là các ngươi nói Người xấu hắn sủng ta luyến tiếc ta, vì vậy ta mới ngu si tin tưởng cho rằng mình chính là người quan trọng của hắn, nhưng có thật là như vậy không, năm năm trước các ngươi cũng đều thấy hắn như vậy, không nói một tiếng rời bỏ ta, năm năm nay các ngươi có thấy được hắn có một câu hỏi thăm ân cần nào tới ta không? Không, các ngươi đều bị lừa, trong lòng Vương gia ta không là cái gì cả, đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài cho ta, không lôi thôi nữa. Để ta tiếp tục chờ mong hắn, như vậy rất thống khổ các ngươi có biết hay không!"Bỗng nhiên Thiên Đồng bị Đào Tiểu Vi giận mắng làm nàng cũng giật mình, khay trong tay tí nữa là rơi xuống, may mắn đến khi sắp rơi nàng đã nắm chặt, không để nó tan tành trên mặt đất.Thiên Sương nhìn tỷ tỷ lắc đầu, lúc này không thể khuyên nữa, sự chịu đựng đã tới mức giới hạn của Đào Tiểu Vi, nhớ cùng với oán hận kỳ thực vẫn tồn tại, chỉ là muốn không thừa nhận, lừa ngay cả chính mình.Quần áo chuẩn bị cho nghi thức hoan nghênh đặt ở bên cạnh Đào Tiểu Vi, Thiên Sương cùng Thiên Đồng nối đuôi nhau ra ngoài, để lại không gian yên lặng cho nàng, lúc này nàng cần an tĩnh mới có thể bình phục tâm trạng đang kích động."Tỷ tỷ, tiểu thư không chịu đi ra ngoài, làm sao bây giờ đây?" Bên ngoài Tú lâu Thiên Sương đầy mặt u sầu."Quên đi, do nàng thôi, hay là tiểu thư nói rất đúng, điện hạ cũng không cần thiết nhìn thấy tiểu thư xuất hiện trong đội ngũ hoan nghênh."Sắp tới giờ rồi, Thiên Đồng lôi kéo tay muội muội bước nhanh hướng cửa chính đi tới."Không, điện hạ là có chú ý tiểu thư, chỉ có khi nhìn tiểu thư, gia mới có thể lộ ra ánh mắt ôn nhu." Thiên Sương dừng lại bước chân, nàng kiên trì cho rằng hẳn là nên trở lại khuyên, hay là lúc này nữ hài đã khóc xong, tâm tình cũng dễ chịu hơn, không chừng sẽ đáp ứng đi ra.Dù sao Đào Tiểu Vi cũng không phải một chủ tử khó khăn, nàng rất ít nói, nhất cử nhất động đều là rất nhã nhặn có lễ.Thiên Đồng cũng đồng tình với muội muội, "Ta không phải nói điện hạ không quan tâm tiểu thư, ý của ta là, lẽ nào ngươi quên rằng trước đây quản gia vì sao mà bị phạt gia pháp, chúng ta thiếu chút nữa bị đuổi khỏi vương phủ? Điện hạ không vui khi cho người khác nhìn thấy tiểu thư, huống chi, hiện tại dung mạo tiểu thư càng không thể cho người khác thấy được, đó cũng không phải là chuyện tốt."