Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 58: Ta nhớ ngươi

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Ma pháp của thời gian thật thần kỳ, năm năm, bất quá là hắn chỉ tốn hao thời gian đem một quốc gia cường đại nhập vào bản đồ của bổn quốc, mà nàng Đào Tiểu Vi, từ một cô bé khả ái xinh xắn chỉ thích ôm hắn làm nũng, bây giờ lại duyên dáng yêu kiều mà lột xác thành một tiểu mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc.Dáng dấp của nàng hầu như không có gì biến hóa lớn, thân thể cao hơn một chút, ngũ quan càng thêm rõ ràng trong sáng. Chỉ là khí chất hài đồng đã tiêu thất, đứng ở đối diện Nhan Hi, Đào Tiểu Vi chính là dáng dấp của thiếu nữ mới lớn mang một vẻ đẹp dường như không thuộc về trần tục.Nàng nhất định quật cường không để ý tới hắn, không nhìn hắn. Dường như không nhận ra hắn đã xoay người đi đến kể cả bắt chuyện cũng không muốn.Nhan Hi trong tay cầm búp bê xấu xí buồn cười kia mà đi tới phía sau nàng, quả nhiên vừa vào cửa phòng ngủ hắn cũng đã nghe thấy được hương vị dày đặc của dược thiện.Đây là vì hắn mà chuẩn bị!Nhan Hi trong mắt hiện lên một tia ấm áp, đi tới bên người nữ hài đang giận lẩy, ngồi xuống."Ta đã trở về." Hắn nói.Nàng không để ý tới hắn, ai muốn gặp hắn, trở về thì sao."Ta đói bụng." Hắn còn nói.Bên ngoài người nhiều như vậy, nàng không tin không có ai chuẩn bị cho hắn, một chủ tử vĩ đại thế kia mà, vì sao trước mặt nàng nói như vậy, nàng không thèm có nửa điểm mềm lòng, không ăn một lần cũng sẽ không chết đói a.Thở dài, đúng là không có cách nào đối hài tử này, xem ra thân thể tuy đã lớn nhưng tính tình vẫn như cũ lúc hắn rời nhà. Vì vậy Nhan Hi ép buộc phải quay thân thể Đào Tiểu Vi lại, để nàng bất đắc dĩ nhìn mặt hắn, nói từng tiếng rõ ràng, "Vi vi, ta nhớ ngươi."Chớp chớp đôi mắt đẹp trong suốt, Đào Tiểu Vi dường như không thể tin mình đã nghe gì, nàng ngây ngốc hỏi, "Ngươi vừa nói cái gì?"Lần thứ hai thở dài, Nhan Hi vươn bàn tay to, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen dài như thác của nàng, "Vi vi, ta nhớ ngươi, năm năm qua ta không lúc nào không nhớ tới ngươi."Đôi môi phấn hồng như cánh hoa rốt cục bị kéo xuống (mếu đó ^^), khuôn mặt vì mếu máo khóc mà trở nên nhăn nhó, không có nửa điểm “phong tình vạn chủng” như khi mới gặp, Đào Tiểu Vi cả người run run, giống như khi còn bé bò lên trên người Nhan Hi, cánh tay gắt gao ôm vòng qua cổ hắn, ô ô oa oa khóc thét lên, "Ngươi cái này Người xấu, đi liền như vậy năm năm, năm năm a! lúc đi một lời từ biệt cũng không có, năm năm một phong thư cũng không chịu viết, hiện tại ngươi đã trở về, ngươi nói ngươi nhớ ta, ngươi như vậy mà nói ngươi nhớ ta, ngươi muốn ta thế nào tin tưởng, ta không tin, ngươi cái này Người xấu, ô ô ô!"Không nói gì Nhan Hi đẩy ra tay áo, đưa cổ tay đến trước mặt nàng, Đào Tiểu Vi không chút do dự hé miệng, như tiểu ác lang hung hăng cắn tới.Đau đớn làm Nhan Hi hơi nhíu mi, bất quá hắn cũng không có lộ ra bất luận cái gì hờn giận, ánh mắt sủng nịch nhìn người con gái nước mắt nước mũi cùng nước bọt ròng ròng đều chảy tới cánh tay hắn, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng nàng. (ôi ôi, Hi ca sủng vô đối, ta đỡ không nổi *long lanh* *long lanh*)Đây còn không phải là hành động dung túng sao.

Ma pháp của thời gian thật thần
kỳ, năm năm, bất quá là hắn chỉ tốn hao thời gian đem một quốc gia cường đại nhập vào bản đồ của bổn quốc, mà nàng Đào Tiểu Vi, từ một cô bé khả ái xinh xắn chỉ thích ôm hắn làm nũng, bây giờ lại duyên dáng yêu kiều
mà lột xác thành một tiểu mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc.

Dáng dấp của nàng hầu như không
có gì biến hóa lớn, thân thể cao hơn một chút, ngũ quan càng thêm rõ
ràng trong sáng. Chỉ là khí chất hài đồng đã tiêu thất, đứng ở đối diện
Nhan Hi, Đào Tiểu Vi chính là dáng dấp của thiếu nữ mới lớn mang một vẻ đẹp dường như không thuộc về trần tục.

Nàng nhất định quật cường không
để ý tới hắn, không nhìn hắn. Dường như không nhận ra hắn đã xoay người
đi đến kể cả bắt chuyện cũng không muốn.

Nhan Hi trong tay cầm búp bê xấu xí buồn cười kia mà đi tới phía sau nàng, quả nhiên vừa vào cửa phòng
ngủ hắn cũng đã nghe thấy được hương vị dày đặc của dược thiện.

Đây là vì hắn mà chuẩn bị!

Nhan Hi trong mắt hiện lên một tia ấm áp, đi tới bên người nữ hài đang giận lẩy, ngồi xuống.

"Ta đã trở về." Hắn nói.

Nàng không để ý tới hắn, ai muốn gặp hắn, trở về thì sao.

"Ta đói bụng." Hắn còn nói.

Bên ngoài người nhiều như vậy,
nàng không tin không có ai chuẩn bị cho hắn, một chủ tử vĩ đại thế kia
mà, vì sao trước mặt nàng nói như vậy, nàng không thèm có nửa điểm mềm
lòng, không ăn một lần cũng sẽ không chết đói a.

Thở dài, đúng là không có cách
nào đối hài tử này, xem ra thân thể tuy đã lớn nhưng tính tình vẫn như
cũ lúc hắn rời nhà. Vì vậy Nhan Hi ép buộc phải quay thân thể Đào Tiểu
Vi lại, để nàng bất đắc dĩ nhìn mặt hắn, nói từng tiếng rõ ràng, "Vi vi, ta nhớ ngươi."

Chớp chớp đôi mắt đẹp trong
suốt, Đào Tiểu Vi dường như không thể tin mình đã nghe gì, nàng ngây
ngốc hỏi, "Ngươi vừa nói cái gì?"

Lần thứ hai thở dài, Nhan Hi
vươn bàn tay to, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen dài như thác của nàng,
"Vi vi, ta nhớ ngươi, năm năm qua ta không lúc nào không nhớ tới ngươi."

Đôi môi phấn hồng như cánh hoa
rốt cục bị kéo xuống (mếu đó ^^), khuôn mặt vì mếu máo khóc mà trở nên
nhăn nhó, không có nửa điểm “phong tình vạn chủng” như khi mới gặp, Đào
Tiểu Vi cả người run run, giống như khi còn bé bò lên trên người Nhan
Hi, cánh tay gắt gao ôm vòng qua cổ hắn, ô ô oa oa khóc thét lên, "Ngươi cái này Người xấu, đi liền như vậy năm năm, năm năm a! lúc đi một lời
từ biệt cũng không có, năm năm một phong thư cũng không chịu viết, hiện
tại ngươi đã trở về, ngươi nói ngươi nhớ ta, ngươi như vậy mà nói ngươi
nhớ ta, ngươi muốn ta thế nào tin tưởng, ta không tin, ngươi cái này
Người xấu, ô ô ô!"

Không nói gì Nhan Hi đẩy ra tay
áo, đưa cổ tay đến trước mặt nàng, Đào Tiểu Vi không chút do dự hé
miệng, như tiểu ác lang hung hăng cắn tới.

Đau đớn làm Nhan Hi hơi nhíu mi, bất quá hắn cũng không có lộ ra bất luận cái gì hờn giận, ánh mắt sủng
nịch nhìn người con gái nước mắt nước mũi cùng nước bọt ròng ròng đều
chảy tới cánh tay hắn, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng nàng. (ôi ôi, Hi ca
sủng vô đối, ta đỡ không nổi *long lanh* *long lanh*)

Đây còn không phải là hành động dung túng sao.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Ma pháp của thời gian thật thần kỳ, năm năm, bất quá là hắn chỉ tốn hao thời gian đem một quốc gia cường đại nhập vào bản đồ của bổn quốc, mà nàng Đào Tiểu Vi, từ một cô bé khả ái xinh xắn chỉ thích ôm hắn làm nũng, bây giờ lại duyên dáng yêu kiều mà lột xác thành một tiểu mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc.Dáng dấp của nàng hầu như không có gì biến hóa lớn, thân thể cao hơn một chút, ngũ quan càng thêm rõ ràng trong sáng. Chỉ là khí chất hài đồng đã tiêu thất, đứng ở đối diện Nhan Hi, Đào Tiểu Vi chính là dáng dấp của thiếu nữ mới lớn mang một vẻ đẹp dường như không thuộc về trần tục.Nàng nhất định quật cường không để ý tới hắn, không nhìn hắn. Dường như không nhận ra hắn đã xoay người đi đến kể cả bắt chuyện cũng không muốn.Nhan Hi trong tay cầm búp bê xấu xí buồn cười kia mà đi tới phía sau nàng, quả nhiên vừa vào cửa phòng ngủ hắn cũng đã nghe thấy được hương vị dày đặc của dược thiện.Đây là vì hắn mà chuẩn bị!Nhan Hi trong mắt hiện lên một tia ấm áp, đi tới bên người nữ hài đang giận lẩy, ngồi xuống."Ta đã trở về." Hắn nói.Nàng không để ý tới hắn, ai muốn gặp hắn, trở về thì sao."Ta đói bụng." Hắn còn nói.Bên ngoài người nhiều như vậy, nàng không tin không có ai chuẩn bị cho hắn, một chủ tử vĩ đại thế kia mà, vì sao trước mặt nàng nói như vậy, nàng không thèm có nửa điểm mềm lòng, không ăn một lần cũng sẽ không chết đói a.Thở dài, đúng là không có cách nào đối hài tử này, xem ra thân thể tuy đã lớn nhưng tính tình vẫn như cũ lúc hắn rời nhà. Vì vậy Nhan Hi ép buộc phải quay thân thể Đào Tiểu Vi lại, để nàng bất đắc dĩ nhìn mặt hắn, nói từng tiếng rõ ràng, "Vi vi, ta nhớ ngươi."Chớp chớp đôi mắt đẹp trong suốt, Đào Tiểu Vi dường như không thể tin mình đã nghe gì, nàng ngây ngốc hỏi, "Ngươi vừa nói cái gì?"Lần thứ hai thở dài, Nhan Hi vươn bàn tay to, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen dài như thác của nàng, "Vi vi, ta nhớ ngươi, năm năm qua ta không lúc nào không nhớ tới ngươi."Đôi môi phấn hồng như cánh hoa rốt cục bị kéo xuống (mếu đó ^^), khuôn mặt vì mếu máo khóc mà trở nên nhăn nhó, không có nửa điểm “phong tình vạn chủng” như khi mới gặp, Đào Tiểu Vi cả người run run, giống như khi còn bé bò lên trên người Nhan Hi, cánh tay gắt gao ôm vòng qua cổ hắn, ô ô oa oa khóc thét lên, "Ngươi cái này Người xấu, đi liền như vậy năm năm, năm năm a! lúc đi một lời từ biệt cũng không có, năm năm một phong thư cũng không chịu viết, hiện tại ngươi đã trở về, ngươi nói ngươi nhớ ta, ngươi như vậy mà nói ngươi nhớ ta, ngươi muốn ta thế nào tin tưởng, ta không tin, ngươi cái này Người xấu, ô ô ô!"Không nói gì Nhan Hi đẩy ra tay áo, đưa cổ tay đến trước mặt nàng, Đào Tiểu Vi không chút do dự hé miệng, như tiểu ác lang hung hăng cắn tới.Đau đớn làm Nhan Hi hơi nhíu mi, bất quá hắn cũng không có lộ ra bất luận cái gì hờn giận, ánh mắt sủng nịch nhìn người con gái nước mắt nước mũi cùng nước bọt ròng ròng đều chảy tới cánh tay hắn, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng nàng. (ôi ôi, Hi ca sủng vô đối, ta đỡ không nổi *long lanh* *long lanh*)Đây còn không phải là hành động dung túng sao.

Chương 58: Ta nhớ ngươi