Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 63: Ôn tuyền 1

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Từ thắt lưng lấy ra một khối ngọc Nhan Hi đưa tới trước mặt tên tướng lĩnh, "Mở cửa."Không dám hỏi nhiều, hắn lập tức chỉ huy bọn lính mở ra khe cửa đủ để ngựa qua được, hắn cung kính mà nhìn bóng lưng Nhan Hi đi xa.Đào Tiểu Vi lúc này mới từ trong áo choàng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa nãy nguy hiểm thật, may là nàng lúc đó kịp giấu đi khuôn mặt, rút vào trong lòng ngực Nhan Hi, nàng không muốn hiện tại bị người khác bắt gặp nàng đang càn rỡ mà tựa vào lòng một nam nhân, nhất định thế nào cũng bị rêu rao khắp nơi, ngày mai các vương công quý tộc không biết sẽ còn truyền ra lời đồn đãi khó nghe nào nữa."Người xấu, chúng ta lần sau đi ra cũng đừng đi ngựa như vậy." Lòng của nàng đã nhanh loạn lên.Nhan Hi dò xét nhìn nàng, "Ngươi phải học được kỵ mã, kỹ năng vững vàng vì sau này chúng ta còn có nhiều thời gian tọa trên lưng ngựa.""Ta, hiện tại kỹ năng rất tốt nha." Chẳng phải vừa rồi một đoạn đường dài, hắn đều là ngủ gật ở sau lưng nàng, còn nàng thì tư thế oai hùng hiên ngang khống chế kỵ mã một đường chạy thẳng.Nhan Hi không nói gì, hắn không muốn phá đi tự tin nho nhỏ này của nàng, vừa nãy nếu không phải hắn dùng hai chân ra hiệu cho chiến mã, sợ là nàng sớm đã bị tính tình dữ dằn của nó bỏ rơi đi.Bất quá hắn chính là thích nhìn nàng với bộ dạng dào dạt đắc ý, đôi mắt trong suốt trong bóng đêm càng thêm rạng rỡ phát sáng.Đi thêm một hồi ngựa đã đứng ở trước một trang viện. Nhan Hi để Đào Tiểu Vi xuống ngựa, theo thường lệ nắm tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng đi tới trước cửa, trọng trọng vỗ ba cái.Chỉ chốc lát cửa không tiếng động mở ra, một lão nhân đôn hậu cười tủm tỉm lộ mặt ra, nhìn thấy là Nhan Hi vội vã hành lễ, "Gia, ngài đã tới?"Nhan Hi gật đầu, trực tiếp đi vào.Lão nhân theo ở sau người họ lên tiếng huyên náo, "Gia, ngài cùng tiểu thư xin đợi lát nữa, lão nô chuẩn bị vài thứ."Chuẩn bị cái gì? Đào Tiểu Vi nghi hoặc nhìn hắn, vương gia lạnh lùng nghiêm nghị chỉ là đang cúi đầu uống trà, chính là không muốn giải đáp hay là nói gì cả.Không bao lâu, lão nhân vui vẻ chạy về bẩm báo nói tất cả đã được chuẩn bị, thỉnh hai người di giá đến hậu viện.Đào Tiểu Vi đầu óc nhồi vào một đống dấu chấm hỏi, nàng theo thói quen đi tới đâu cũng nắm bàn tay to vững vàng của Nhan hi, lẳng lặng đi theo phía sau hắn, yên lặng đi qua những phiến đá, khu vườn như có như không ánh lên màu xanh của nhiều loại hoa cỏ. Đáng tiếc, theo đèn lồng của lão nhân đi tới hậu viện thì ngoại trừ một không gian rộng thông với phòng nhỏ ở ngoài, cái gì cũng không có.

Từ thắt lưng lấy ra một khối ngọc Nhan Hi đưa tới trước mặt tên tướng lĩnh, "Mở cửa."

Không dám hỏi nhiều, hắn lập tức chỉ huy bọn lính mở ra khe cửa đủ để
ngựa qua được, hắn cung kính mà nhìn bóng lưng Nhan Hi đi xa.

Đào Tiểu Vi lúc này mới từ trong áo choàng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa nãy nguy hiểm thật, may là nàng lúc đó kịp giấu đi khuôn mặt, rút vào
trong lòng ngực Nhan Hi, nàng không muốn hiện tại bị người khác bắt gặp
nàng đang càn rỡ mà tựa vào lòng một nam nhân, nhất định thế nào cũng bị rêu rao khắp nơi, ngày mai các vương công quý tộc không biết sẽ còn
truyền ra lời đồn đãi khó nghe nào nữa.

"Người xấu, chúng ta lần sau đi ra cũng đừng đi ngựa như vậy." Lòng của nàng đã nhanh loạn lên.

Nhan Hi dò xét nhìn nàng, "Ngươi phải học được kỵ mã, kỹ năng vững vàng
vì sau này chúng ta còn có nhiều thời gian tọa trên lưng ngựa."

"Ta, hiện tại kỹ năng rất tốt nha." Chẳng phải vừa rồi một đoạn đường
dài, hắn đều là ngủ gật ở sau lưng nàng, còn nàng thì tư thế oai hùng
hiên ngang khống chế kỵ mã một đường chạy thẳng.

Nhan Hi không nói gì, hắn không muốn phá đi tự tin nho nhỏ này của nàng, vừa nãy nếu không phải hắn dùng hai chân ra hiệu cho chiến mã, sợ là
nàng sớm đã bị tính tình dữ dằn của nó bỏ rơi đi.

Bất quá hắn chính là thích nhìn nàng với bộ dạng dào dạt đắc ý, đôi mắt trong suốt trong bóng đêm càng thêm rạng rỡ phát sáng.

Đi thêm một hồi ngựa đã đứng ở trước một trang viện. Nhan Hi để Đào Tiểu Vi xuống ngựa, theo thường lệ nắm tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng đi tới
trước cửa, trọng trọng vỗ ba cái.

Chỉ chốc lát cửa không tiếng động mở ra, một lão nhân đôn hậu cười tủm
tỉm lộ mặt ra, nhìn thấy là Nhan Hi vội vã hành lễ, "Gia, ngài đã tới?"

Nhan Hi gật đầu, trực tiếp đi vào.

Lão nhân theo ở sau người họ lên tiếng huyên náo, "Gia, ngài cùng tiểu thư xin đợi lát nữa, lão nô chuẩn bị vài thứ."

Chuẩn bị cái gì? Đào Tiểu Vi nghi hoặc nhìn hắn, vương gia lạnh lùng
nghiêm nghị chỉ là đang cúi đầu uống trà, chính là không muốn giải đáp
hay là nói gì cả.

Không bao lâu, lão nhân vui vẻ chạy về bẩm báo nói tất cả đã được chuẩn bị, thỉnh hai người di giá đến hậu viện.

Đào Tiểu Vi đầu óc nhồi vào một đống dấu chấm hỏi, nàng theo thói quen
đi tới đâu cũng nắm bàn tay to vững vàng của Nhan hi, lẳng lặng đi theo
phía sau hắn, yên lặng đi qua những phiến đá, khu vườn như có như không
ánh lên màu xanh của nhiều loại hoa cỏ. Đáng tiếc, theo đèn lồng của lão nhân đi tới hậu viện thì ngoại trừ một không gian rộng thông với phòng
nhỏ ở ngoài, cái gì cũng không có.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Từ thắt lưng lấy ra một khối ngọc Nhan Hi đưa tới trước mặt tên tướng lĩnh, "Mở cửa."Không dám hỏi nhiều, hắn lập tức chỉ huy bọn lính mở ra khe cửa đủ để ngựa qua được, hắn cung kính mà nhìn bóng lưng Nhan Hi đi xa.Đào Tiểu Vi lúc này mới từ trong áo choàng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa nãy nguy hiểm thật, may là nàng lúc đó kịp giấu đi khuôn mặt, rút vào trong lòng ngực Nhan Hi, nàng không muốn hiện tại bị người khác bắt gặp nàng đang càn rỡ mà tựa vào lòng một nam nhân, nhất định thế nào cũng bị rêu rao khắp nơi, ngày mai các vương công quý tộc không biết sẽ còn truyền ra lời đồn đãi khó nghe nào nữa."Người xấu, chúng ta lần sau đi ra cũng đừng đi ngựa như vậy." Lòng của nàng đã nhanh loạn lên.Nhan Hi dò xét nhìn nàng, "Ngươi phải học được kỵ mã, kỹ năng vững vàng vì sau này chúng ta còn có nhiều thời gian tọa trên lưng ngựa.""Ta, hiện tại kỹ năng rất tốt nha." Chẳng phải vừa rồi một đoạn đường dài, hắn đều là ngủ gật ở sau lưng nàng, còn nàng thì tư thế oai hùng hiên ngang khống chế kỵ mã một đường chạy thẳng.Nhan Hi không nói gì, hắn không muốn phá đi tự tin nho nhỏ này của nàng, vừa nãy nếu không phải hắn dùng hai chân ra hiệu cho chiến mã, sợ là nàng sớm đã bị tính tình dữ dằn của nó bỏ rơi đi.Bất quá hắn chính là thích nhìn nàng với bộ dạng dào dạt đắc ý, đôi mắt trong suốt trong bóng đêm càng thêm rạng rỡ phát sáng.Đi thêm một hồi ngựa đã đứng ở trước một trang viện. Nhan Hi để Đào Tiểu Vi xuống ngựa, theo thường lệ nắm tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng đi tới trước cửa, trọng trọng vỗ ba cái.Chỉ chốc lát cửa không tiếng động mở ra, một lão nhân đôn hậu cười tủm tỉm lộ mặt ra, nhìn thấy là Nhan Hi vội vã hành lễ, "Gia, ngài đã tới?"Nhan Hi gật đầu, trực tiếp đi vào.Lão nhân theo ở sau người họ lên tiếng huyên náo, "Gia, ngài cùng tiểu thư xin đợi lát nữa, lão nô chuẩn bị vài thứ."Chuẩn bị cái gì? Đào Tiểu Vi nghi hoặc nhìn hắn, vương gia lạnh lùng nghiêm nghị chỉ là đang cúi đầu uống trà, chính là không muốn giải đáp hay là nói gì cả.Không bao lâu, lão nhân vui vẻ chạy về bẩm báo nói tất cả đã được chuẩn bị, thỉnh hai người di giá đến hậu viện.Đào Tiểu Vi đầu óc nhồi vào một đống dấu chấm hỏi, nàng theo thói quen đi tới đâu cũng nắm bàn tay to vững vàng của Nhan hi, lẳng lặng đi theo phía sau hắn, yên lặng đi qua những phiến đá, khu vườn như có như không ánh lên màu xanh của nhiều loại hoa cỏ. Đáng tiếc, theo đèn lồng của lão nhân đi tới hậu viện thì ngoại trừ một không gian rộng thông với phòng nhỏ ở ngoài, cái gì cũng không có.

Chương 63: Ôn tuyền 1