Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 67: Mâu thuẫn trong triều đình 2

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Hoàng đế lúc này mới từ bên ngoài cùng Nhan Hi đi vào, mọi ánh mắt của các đại thần đều tập trung vào họ, từ sau khi vào triều hoàng thượng luôn không rời thất điện hạ, thậm chí đến khi vào tới sảnh điện hắn cũng cố ý làm trò trước mặt các chúng hoàng tử cùng đại thần, kéo cánh tay Nhan Hi đi tới bên cạnh thái tử, lúc này mới sải bước đi lên bảo tọa.Mọi thứ trước mắt điều ẩn chứa hàm nghĩa, một vị đại thần hạ mắt như đang suy nghĩ sâu xa.Sau tam quỳ cửu khấu (lễ ba quỳ chín lại trước hoàng thượng), đúng như dự liệu, kế đến là một màn tuyên ngôn khen ngợi chiến công, trên một trăm quan viên được phong thưởng, cũng đúng, xét về tài vật và khố quốc của Ngụy quốc đương nhiên rất dồi dào, hoàng đế Yến quốc sẽ càng không nương tay mà phóng khoáng ban thưởng.Trong lúc nhất thời, các võ quan vui sướng không nói nên lời, ngày hôm nay bọn họ được phong thưởng đến mức tối đa, trong số các tướng võ có những người chưa có cơ hội theo Nhan Hi xuất chinh nhưng cũng lộ vẻ mặt kính ngưỡng.Nhưng việc làm mọi người vô cùng kinh ngạc hơn chính là công lao lớn nhất thất hoàng tử Nhan Hi, hoàng đế bệ hạ chỉ buông ra một câu "Phong thưởng ngày khác sẽ lại tiếp tục". Cuộc sống trong hoàng gia thất điện hạ cô đơn một mình một cõi, không cần sự hậu thuẫn của đại thần, hiện tại hắn cũng không lên tiếng, tình hình này biểu thị hai loại khả năng.Một, đúng như luận công ban thưởng, hoàng thượng sẽ không có gì phải lo lắng. Hắn đã được tấn phong là thân vương, ngoại trừ thái tử các hoàng tử còn lại có ai còn có địa vị hiển hách hơn. Huống hồ Nhan Hi năm nay mới hai mươi bảy tuổi, tuổi còn trẻ như thế đã đạt một trong ba chức vị cao nhất. Phong hào này thực sự không thể làm qua loa.Còn một khả năng khác là hoàng thượng căn bản không muốn ban thưởng, bất quá Nhan Hi lần này chiến công thực sự quá lớn, cho nên không thể làm gì khác hơn là trước tiên kéo dài thời gian, đợi triều đình trên dưới nhiệt tâm sùng bái hắn giảm đi một ít, sẽ tái xét phong thưởng, như thế cũng không quá đáng.Với những người hiểu biết, thất điện hạ Nhan Hi căn bản là không thèm để ý những chuyện này, hắn mỗi lần lĩnh quân xuất chinh, sau khi quay về kinh, chuyện thứ nhất là phái người đem ấn soái đưa đến bộ binh giao lại trong tay hoàng đế, động tác thứ hai, khẳng định là bắt tù binh và châu báu tiền tài cùng tuyệt sắc mỹ nhân một lần đưa đến quốc khố, dường như hắn coi đó là bụi bặm, hận không thể lập tránh đi thật xa.Không ham quyền quý, hắn lại có thể thế nào mà có ý kiến, hoàng thượng ban thưởng công bằng hay không,Tuy rằng tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng như vậy, hoàng thượng nếu thực sự không có nửa điểm muốn thưởng, nhưng trên mặt các võ quan chính là biến sắc.

Hoàng đế lúc
này mới từ bên ngoài cùng Nhan Hi đi vào, mọi ánh mắt của các đại thần
đều tập trung vào họ, từ sau khi vào triều hoàng thượng luôn không rời
thất điện hạ, thậm chí đến khi vào tới sảnh điện hắn cũng cố ý làm trò
trước mặt các chúng hoàng tử cùng đại thần, kéo cánh tay Nhan Hi đi tới
bên cạnh thái tử, lúc này mới sải bước đi lên bảo tọa.

Mọi thứ trước mắt điều ẩn chứa hàm nghĩa, một vị đại thần hạ mắt như đang suy nghĩ sâu xa.

Sau tam quỳ cửu khấu (lễ ba quỳ
chín lại trước hoàng thượng), đúng như dự liệu, kế đến là một màn tuyên
ngôn khen ngợi chiến công, trên một trăm quan viên được phong thưởng,
cũng đúng, xét về tài vật và khố quốc của Ngụy quốc đương nhiên rất dồi
dào, hoàng đế Yến quốc sẽ càng không nương tay mà phóng khoáng ban
thưởng.

Trong lúc nhất thời, các võ quan vui sướng không nói nên lời, ngày hôm nay bọn họ được phong thưởng đến
mức tối đa, trong số các tướng võ có những người chưa có cơ hội theo
Nhan Hi xuất chinh nhưng cũng lộ vẻ mặt kính ngưỡng.

Nhưng việc làm mọi người vô cùng kinh ngạc hơn chính là công lao lớn nhất thất hoàng tử Nhan Hi, hoàng
đế bệ hạ chỉ buông ra một câu "Phong thưởng ngày khác sẽ lại tiếp tục".
Cuộc sống trong hoàng gia thất điện hạ cô đơn một mình một cõi, không
cần sự hậu thuẫn của đại thần, hiện tại hắn cũng không lên tiếng, tình
hình này biểu thị hai loại khả năng.

Một, đúng như luận công ban
thưởng, hoàng thượng sẽ không có gì phải lo lắng. Hắn đã được tấn phong
là thân vương, ngoại trừ thái tử các hoàng tử còn lại có ai còn có địa
vị hiển hách hơn. Huống hồ Nhan Hi năm nay mới hai mươi bảy tuổi, tuổi
còn trẻ như thế đã đạt một trong ba chức vị cao nhất. Phong hào này thực sự không thể làm qua loa.

Còn một khả năng khác là hoàng
thượng căn bản không muốn ban thưởng, bất quá Nhan Hi lần này chiến công thực sự quá lớn, cho nên không thể làm gì khác hơn là trước tiên kéo
dài thời gian, đợi triều đình trên dưới nhiệt tâm sùng bái hắn giảm đi
một ít, sẽ tái xét phong thưởng, như thế cũng không quá đáng.

Với những người hiểu biết, thất
điện hạ Nhan Hi căn bản là không thèm để ý những chuyện này, hắn mỗi lần lĩnh quân xuất chinh, sau khi quay về kinh, chuyện thứ nhất là phái
người đem ấn soái đưa đến bộ binh giao lại trong tay hoàng đế, động tác
thứ hai, khẳng định là bắt tù binh và châu báu tiền tài cùng tuyệt sắc
mỹ nhân một lần đưa đến quốc khố, dường như hắn coi đó là bụi bặm, hận
không thể lập tránh đi thật xa.

Không ham quyền quý, hắn lại có thể thế nào mà có ý kiến, hoàng thượng ban thưởng công bằng hay không,

Tuy rằng tất cả mọi người trong
lòng biết rõ ràng như vậy, hoàng thượng nếu thực sự không có nửa điểm
muốn thưởng, nhưng trên mặt các võ quan chính là biến sắc.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Hoàng đế lúc này mới từ bên ngoài cùng Nhan Hi đi vào, mọi ánh mắt của các đại thần đều tập trung vào họ, từ sau khi vào triều hoàng thượng luôn không rời thất điện hạ, thậm chí đến khi vào tới sảnh điện hắn cũng cố ý làm trò trước mặt các chúng hoàng tử cùng đại thần, kéo cánh tay Nhan Hi đi tới bên cạnh thái tử, lúc này mới sải bước đi lên bảo tọa.Mọi thứ trước mắt điều ẩn chứa hàm nghĩa, một vị đại thần hạ mắt như đang suy nghĩ sâu xa.Sau tam quỳ cửu khấu (lễ ba quỳ chín lại trước hoàng thượng), đúng như dự liệu, kế đến là một màn tuyên ngôn khen ngợi chiến công, trên một trăm quan viên được phong thưởng, cũng đúng, xét về tài vật và khố quốc của Ngụy quốc đương nhiên rất dồi dào, hoàng đế Yến quốc sẽ càng không nương tay mà phóng khoáng ban thưởng.Trong lúc nhất thời, các võ quan vui sướng không nói nên lời, ngày hôm nay bọn họ được phong thưởng đến mức tối đa, trong số các tướng võ có những người chưa có cơ hội theo Nhan Hi xuất chinh nhưng cũng lộ vẻ mặt kính ngưỡng.Nhưng việc làm mọi người vô cùng kinh ngạc hơn chính là công lao lớn nhất thất hoàng tử Nhan Hi, hoàng đế bệ hạ chỉ buông ra một câu "Phong thưởng ngày khác sẽ lại tiếp tục". Cuộc sống trong hoàng gia thất điện hạ cô đơn một mình một cõi, không cần sự hậu thuẫn của đại thần, hiện tại hắn cũng không lên tiếng, tình hình này biểu thị hai loại khả năng.Một, đúng như luận công ban thưởng, hoàng thượng sẽ không có gì phải lo lắng. Hắn đã được tấn phong là thân vương, ngoại trừ thái tử các hoàng tử còn lại có ai còn có địa vị hiển hách hơn. Huống hồ Nhan Hi năm nay mới hai mươi bảy tuổi, tuổi còn trẻ như thế đã đạt một trong ba chức vị cao nhất. Phong hào này thực sự không thể làm qua loa.Còn một khả năng khác là hoàng thượng căn bản không muốn ban thưởng, bất quá Nhan Hi lần này chiến công thực sự quá lớn, cho nên không thể làm gì khác hơn là trước tiên kéo dài thời gian, đợi triều đình trên dưới nhiệt tâm sùng bái hắn giảm đi một ít, sẽ tái xét phong thưởng, như thế cũng không quá đáng.Với những người hiểu biết, thất điện hạ Nhan Hi căn bản là không thèm để ý những chuyện này, hắn mỗi lần lĩnh quân xuất chinh, sau khi quay về kinh, chuyện thứ nhất là phái người đem ấn soái đưa đến bộ binh giao lại trong tay hoàng đế, động tác thứ hai, khẳng định là bắt tù binh và châu báu tiền tài cùng tuyệt sắc mỹ nhân một lần đưa đến quốc khố, dường như hắn coi đó là bụi bặm, hận không thể lập tránh đi thật xa.Không ham quyền quý, hắn lại có thể thế nào mà có ý kiến, hoàng thượng ban thưởng công bằng hay không,Tuy rằng tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng như vậy, hoàng thượng nếu thực sự không có nửa điểm muốn thưởng, nhưng trên mặt các võ quan chính là biến sắc.

Chương 67: Mâu thuẫn trong triều đình 2