Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 80: Nam nhân cần cảm giác an toàn 2
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tiểu cô nương mủm mỉm cùng thiếu nữ đang đứng thẳng khoanh tay kia từ từ hợp lại làm một.Dung mạo thay đổi, thanh âm thay đổi, thế nhưng cảm giác nàng gây cho hắn tới bây giờ thủy chung cũng không thay đổi."Không nói gì sao?"Tại nhuyễn ghế Nhan Hi động một chút cũng không muốn động, hắn giống như một người đã tích góp rất nhiều mệt mỏi hôm nay tất cả tựa hồ đều phát ra, hắn nhắm lại mí mắt, "Vi vi, ngươi ăn trước, để ta ngủ lại một hồi."Tay nhỏ bé lạnh lẽo để lên trán hắn, "Có phải bị cảm lạnh rồi? Ta gọi Thiên Sương nấu dược, tống đi hàn khí.""Chỉ là muốn ngủ." Lông mày giãn ra lại nằm xuống hắn thực sự đã ngủ.Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng đẩy hắn vài cái, muốn hắn tỉnh lại trở về phòng mình ngủ, nhưng như thế nào Nhan Hi cũng không tỉnh lại, nàng đẩy đẩy hắn, hắn trái lại người càng thêm nặng nề, hô hấp dần dần đều đều, không biết mơ tới cái gì tốt đẹp, nét lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú đều dần dần mất đi.Nàng tiến đến ngăn tủ định lấy chăn bông, nhưng phát hiện những cái chưa dùng đến đều đóng bụi bặm. Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là đem chăn bông trên giường đắp cho Nhan Hi.Thiên Sương đẩy cửa đi vào, trên tay là khay thức ăn tối, nàng vừa muốn gọi Đào Tiểu Vi ăn nhưng cũng không quyết tâm đi vào chỉ lộ ra nữa đầu, lại nhìn thấy Đào Tiểu Vi bao kín một người trong chăn không ai khác là thất điện hạ, thiếu chút nữa hoảng lên làm đổ đi khay trong tay."Điện. . Điện. . Điện. . Điện. .""Xuỵt!" Đào Tiểu Vi để ngón tay lên môi ra dấu im lặng, đè thấp tiếng nói, "Bảo phòng bếp chuẩn bị táo đỏ, xương đùi thật nhiều.""Tiểu thư, người lại muốn làm dược thiện a?"Gật đầu, Đào Tiểu Vi lo lắng nhìn vẻ uể oải hiếm thấy của Nhan Hi, "Đó là những món trừ hàn khí, chờ Vương gia tỉnh lại sẽ ăn, mau đi đi, đóng cửa cẩn thận dùm ta."..."Người xấu, tỉnh tỉnh, tỉnh lại uống dược." Bưng một chén dược độ nóng thích hợp, Đào Tiểu Vi ngồi xổm bên người Nhan Hi, cố gắng gọi hắn tỉnh lại.Để có thể mau chóng trở lại ngủ, Nhan Hi không cần suy nghĩ, tiếp nhận chén thuốc trong tay Đào Tiểu Vi, một hơi uống xong giống như một hài tử hoàn thành nhiệm vụ, rầu rĩ nói, "Uống hết, không nên nháo, ta còn muốn ngủ."
Tiểu cô nương mủm mỉm cùng thiếu nữ đang đứng thẳng khoanh tay kia từ từ hợp lại làm một.
Dung mạo thay đổi, thanh âm thay đổi, thế nhưng cảm giác nàng gây cho hắn tới bây giờ thủy chung cũng không thay đổi.
"Không nói gì sao?"
Tại nhuyễn ghế Nhan Hi động một
chút cũng không muốn động, hắn giống như một người đã tích góp rất nhiều mệt mỏi hôm nay tất cả tựa hồ đều phát ra, hắn nhắm lại mí mắt, "Vi vi, ngươi ăn trước, để ta ngủ lại một hồi."
Tay nhỏ bé lạnh lẽo để lên trán hắn, "Có phải bị cảm lạnh rồi? Ta gọi Thiên Sương nấu dược, tống đi hàn khí."
"Chỉ là muốn ngủ." Lông mày giãn ra lại nằm xuống hắn thực sự đã ngủ.
Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng đẩy hắn
vài cái, muốn hắn tỉnh lại trở về phòng mình ngủ, nhưng như thế nào Nhan Hi cũng không tỉnh lại, nàng đẩy đẩy hắn, hắn trái lại người càng thêm
nặng nề, hô hấp dần dần đều đều, không biết mơ tới cái gì tốt đẹp, nét
lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú đều dần dần mất đi.
Nàng tiến đến ngăn tủ định lấy
chăn bông, nhưng phát hiện những cái chưa dùng đến đều đóng bụi bặm. Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là đem chăn bông trên giường đắp cho
Nhan Hi.
Thiên Sương đẩy cửa đi vào, trên tay là khay thức ăn tối, nàng vừa muốn gọi Đào Tiểu Vi ăn nhưng cũng
không quyết tâm đi vào chỉ lộ ra nữa đầu, lại nhìn thấy Đào Tiểu Vi bao
kín một người trong chăn không ai khác là thất điện hạ, thiếu chút nữa
hoảng lên làm đổ đi khay trong tay.
"Điện. . Điện. . Điện. . Điện. ."
"Xuỵt!" Đào Tiểu Vi để ngón tay
lên môi ra dấu im lặng, đè thấp tiếng nói, "Bảo phòng bếp chuẩn bị táo
đỏ, xương đùi thật nhiều."
"Tiểu thư, người lại muốn làm dược thiện a?"
Gật đầu, Đào Tiểu Vi lo lắng
nhìn vẻ uể oải hiếm thấy của Nhan Hi, "Đó là những món trừ hàn khí, chờ
Vương gia tỉnh lại sẽ ăn, mau đi đi, đóng cửa cẩn thận dùm ta."
...
"Người xấu, tỉnh tỉnh, tỉnh lại
uống dược." Bưng một chén dược độ nóng thích hợp, Đào Tiểu Vi ngồi xổm
bên người Nhan Hi, cố gắng gọi hắn tỉnh lại.
Để có thể mau chóng trở lại ngủ, Nhan Hi không cần suy nghĩ, tiếp nhận chén thuốc trong tay Đào Tiểu Vi, một hơi uống xong giống như một hài tử hoàn thành nhiệm vụ, rầu rĩ nói, "Uống hết, không nên nháo, ta còn muốn ngủ."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tiểu cô nương mủm mỉm cùng thiếu nữ đang đứng thẳng khoanh tay kia từ từ hợp lại làm một.Dung mạo thay đổi, thanh âm thay đổi, thế nhưng cảm giác nàng gây cho hắn tới bây giờ thủy chung cũng không thay đổi."Không nói gì sao?"Tại nhuyễn ghế Nhan Hi động một chút cũng không muốn động, hắn giống như một người đã tích góp rất nhiều mệt mỏi hôm nay tất cả tựa hồ đều phát ra, hắn nhắm lại mí mắt, "Vi vi, ngươi ăn trước, để ta ngủ lại một hồi."Tay nhỏ bé lạnh lẽo để lên trán hắn, "Có phải bị cảm lạnh rồi? Ta gọi Thiên Sương nấu dược, tống đi hàn khí.""Chỉ là muốn ngủ." Lông mày giãn ra lại nằm xuống hắn thực sự đã ngủ.Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng đẩy hắn vài cái, muốn hắn tỉnh lại trở về phòng mình ngủ, nhưng như thế nào Nhan Hi cũng không tỉnh lại, nàng đẩy đẩy hắn, hắn trái lại người càng thêm nặng nề, hô hấp dần dần đều đều, không biết mơ tới cái gì tốt đẹp, nét lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú đều dần dần mất đi.Nàng tiến đến ngăn tủ định lấy chăn bông, nhưng phát hiện những cái chưa dùng đến đều đóng bụi bặm. Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là đem chăn bông trên giường đắp cho Nhan Hi.Thiên Sương đẩy cửa đi vào, trên tay là khay thức ăn tối, nàng vừa muốn gọi Đào Tiểu Vi ăn nhưng cũng không quyết tâm đi vào chỉ lộ ra nữa đầu, lại nhìn thấy Đào Tiểu Vi bao kín một người trong chăn không ai khác là thất điện hạ, thiếu chút nữa hoảng lên làm đổ đi khay trong tay."Điện. . Điện. . Điện. . Điện. .""Xuỵt!" Đào Tiểu Vi để ngón tay lên môi ra dấu im lặng, đè thấp tiếng nói, "Bảo phòng bếp chuẩn bị táo đỏ, xương đùi thật nhiều.""Tiểu thư, người lại muốn làm dược thiện a?"Gật đầu, Đào Tiểu Vi lo lắng nhìn vẻ uể oải hiếm thấy của Nhan Hi, "Đó là những món trừ hàn khí, chờ Vương gia tỉnh lại sẽ ăn, mau đi đi, đóng cửa cẩn thận dùm ta."..."Người xấu, tỉnh tỉnh, tỉnh lại uống dược." Bưng một chén dược độ nóng thích hợp, Đào Tiểu Vi ngồi xổm bên người Nhan Hi, cố gắng gọi hắn tỉnh lại.Để có thể mau chóng trở lại ngủ, Nhan Hi không cần suy nghĩ, tiếp nhận chén thuốc trong tay Đào Tiểu Vi, một hơi uống xong giống như một hài tử hoàn thành nhiệm vụ, rầu rĩ nói, "Uống hết, không nên nháo, ta còn muốn ngủ."