Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 99: Hội đèn lồng kỳ ngộ 7
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi bỗng nhiên trở nên an tĩnh. Cúi đầu, ngồi ở bên cạnh Nhan Hi, mắt to thẳng nhìn ngón tay, thân thể hơi run run.Hắn tới, là người kia, người đứng ở trung tâm vạn người nhưng ánh mắt lại bao trụ lấy nàng.Ánh mắt ấm áp, cho dù không ngẩng đầu lên, Đào Tiểu Vi cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn dừng trên người nàng.Hắn đang nhìn nàng sao?Tim đập loạn như con thỏ nhỏ muốn nhảy ra ngoài.Một bàn tay to lặng lẽ chuyển động, gắt gao nắm tay nhỏ bé của nàng.Là Nhan Hi, hắn dùng lực đạo mạnh nắm lấy tay nàng đó là điềm báo cho sự tức giận."Vi vi, ta dẫn ngươi đi xem hoa đăng." Hắn đứng lên, đem Đào Tiểu Vi ôm vào trong ngực, ánh mắt khóa chặt trên người nàng.Ánh mắt Thái tử thực sự làm hắn căm tức, Nhan Hi mu bàn tay đưa ra sau người, cầm lên chuôi kiếm."Thất đệ, hà tất như thế vội vã rời đi, bồi đại ca uống một chén." Thái tử dùng thân thể ngăn cản Nhan Hi, không chịu buông tha bọn họ rời đi.Nếu đi như vậy, hắn muốn nhìn thấy nàng, lại không biết là đến năm nào tháng nào.Tâm biết rõ lúc này là thời cơ tốt mượn lực Nhan Hi, hắn không nên đối với nữ nhân của Nhan Hi lộ ra ánh mắt thèm muốn, thế nhưng, hắn thực sự nhịn không được chính mình.Tiểu mỹ nhân này là ngoài ý muốn hắn phát sinh động tâm.Nhan Hi ánh mắt tràn ngập đùa cợt, "Điện hạ không hài lòng sao!"Trước đây là không hài lòng, hiện tại đã là nước với lửa không thể dung."Thất đệ, chú ý dùng từ của ngươi, chẳng lẽ ngươi quên, ta ngoại trừ là đại ca ngươi, còn là thái tử Yến quốc." Thái tử nói đến giá trị của hai từ « thái tử » cũng thu lại bộ dáng tươi cười, tay chắp sau người, bất quá tay hắn nắm thành quyền, miễn cho ức chế không được làm ra chuyện công khai cướp người.Nhan Hi đuôi lông mày khẽ nhếch lên, "Điện hạ, ta cho tới bây giờ cũng biết ngươi là thái tử Yến quốc, sẽ không là gì khác."Là đại ca cũng vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ có thân nhân.Phụ hoàng di truyền tính cách thật "tốt", gặp một người yêu một người, đúng là bệnh tham mỹ sắc, tất cả các vị huynh đệ của hắn đều được hưởng phần, thái tử xưa nay tồn tại tâm tư riêng, luôn luôn mang mặt nạ ôn nhu nho nhã, hôm nay gặp được Đào Tiểu Vi, cũng lộ ra bản tính háo sắc.
Đào Tiểu Vi bỗng nhiên trở nên an tĩnh. Cúi đầu, ngồi ở bên cạnh Nhan Hi, mắt to thẳng nhìn ngón tay, thân thể hơi run run.
Hắn tới, là người kia, người đứng ở trung tâm vạn người nhưng ánh mắt lại bao trụ lấy nàng.
Ánh mắt ấm áp, cho dù không ngẩng đầu lên, Đào Tiểu Vi cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn dừng trên người nàng.
Hắn đang nhìn nàng sao?
Tim đập loạn như con thỏ nhỏ muốn nhảy ra ngoài.
Một bàn tay to lặng lẽ chuyển động, gắt gao nắm tay nhỏ bé của nàng.
Là Nhan Hi, hắn dùng lực đạo mạnh nắm lấy tay nàng đó là điềm báo cho sự tức giận.
"Vi vi, ta dẫn ngươi đi xem hoa đăng." Hắn đứng lên, đem Đào Tiểu Vi ôm vào trong ngực, ánh mắt khóa chặt trên người nàng.
Ánh mắt Thái tử thực sự làm hắn căm tức, Nhan Hi mu bàn tay đưa ra sau người, cầm lên chuôi kiếm.
"Thất đệ, hà tất như thế vội vã
rời đi, bồi đại ca uống một chén." Thái tử dùng thân thể ngăn cản Nhan
Hi, không chịu buông tha bọn họ rời đi.
Nếu đi như vậy, hắn muốn nhìn thấy nàng, lại không biết là đến năm nào tháng nào.
Tâm biết rõ lúc này là thời cơ
tốt mượn lực Nhan Hi, hắn không nên đối với nữ nhân của Nhan Hi lộ ra
ánh mắt thèm muốn, thế nhưng, hắn thực sự nhịn không được chính mình.
Tiểu mỹ nhân này là ngoài ý muốn hắn phát sinh động tâm.
Nhan Hi ánh mắt tràn ngập đùa cợt, "Điện hạ không hài lòng sao!"
Trước đây là không hài lòng, hiện tại đã là nước với lửa không thể dung.
"Thất đệ, chú ý dùng từ của
ngươi, chẳng lẽ ngươi quên, ta ngoại trừ là đại ca ngươi, còn là thái tử Yến quốc." Thái tử nói đến giá trị của hai từ « thái tử » cũng thu lại
bộ dáng tươi cười, tay chắp sau người, bất quá tay hắn nắm thành quyền,
miễn cho ức chế không được làm ra chuyện công khai cướp người.
Nhan Hi đuôi lông mày khẽ nhếch lên, "Điện hạ, ta cho tới bây giờ cũng biết ngươi là thái tử Yến quốc, sẽ không là gì khác."
Là đại ca cũng vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ có thân nhân.
Phụ hoàng di truyền tính cách
thật "tốt", gặp một người yêu một người, đúng là bệnh tham mỹ sắc, tất
cả các vị huynh đệ của hắn đều được hưởng phần, thái tử xưa nay tồn tại
tâm tư riêng, luôn luôn mang mặt nạ ôn nhu nho nhã, hôm nay gặp được Đào Tiểu Vi, cũng lộ ra bản tính háo sắc.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi bỗng nhiên trở nên an tĩnh. Cúi đầu, ngồi ở bên cạnh Nhan Hi, mắt to thẳng nhìn ngón tay, thân thể hơi run run.Hắn tới, là người kia, người đứng ở trung tâm vạn người nhưng ánh mắt lại bao trụ lấy nàng.Ánh mắt ấm áp, cho dù không ngẩng đầu lên, Đào Tiểu Vi cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn dừng trên người nàng.Hắn đang nhìn nàng sao?Tim đập loạn như con thỏ nhỏ muốn nhảy ra ngoài.Một bàn tay to lặng lẽ chuyển động, gắt gao nắm tay nhỏ bé của nàng.Là Nhan Hi, hắn dùng lực đạo mạnh nắm lấy tay nàng đó là điềm báo cho sự tức giận."Vi vi, ta dẫn ngươi đi xem hoa đăng." Hắn đứng lên, đem Đào Tiểu Vi ôm vào trong ngực, ánh mắt khóa chặt trên người nàng.Ánh mắt Thái tử thực sự làm hắn căm tức, Nhan Hi mu bàn tay đưa ra sau người, cầm lên chuôi kiếm."Thất đệ, hà tất như thế vội vã rời đi, bồi đại ca uống một chén." Thái tử dùng thân thể ngăn cản Nhan Hi, không chịu buông tha bọn họ rời đi.Nếu đi như vậy, hắn muốn nhìn thấy nàng, lại không biết là đến năm nào tháng nào.Tâm biết rõ lúc này là thời cơ tốt mượn lực Nhan Hi, hắn không nên đối với nữ nhân của Nhan Hi lộ ra ánh mắt thèm muốn, thế nhưng, hắn thực sự nhịn không được chính mình.Tiểu mỹ nhân này là ngoài ý muốn hắn phát sinh động tâm.Nhan Hi ánh mắt tràn ngập đùa cợt, "Điện hạ không hài lòng sao!"Trước đây là không hài lòng, hiện tại đã là nước với lửa không thể dung."Thất đệ, chú ý dùng từ của ngươi, chẳng lẽ ngươi quên, ta ngoại trừ là đại ca ngươi, còn là thái tử Yến quốc." Thái tử nói đến giá trị của hai từ « thái tử » cũng thu lại bộ dáng tươi cười, tay chắp sau người, bất quá tay hắn nắm thành quyền, miễn cho ức chế không được làm ra chuyện công khai cướp người.Nhan Hi đuôi lông mày khẽ nhếch lên, "Điện hạ, ta cho tới bây giờ cũng biết ngươi là thái tử Yến quốc, sẽ không là gì khác."Là đại ca cũng vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ có thân nhân.Phụ hoàng di truyền tính cách thật "tốt", gặp một người yêu một người, đúng là bệnh tham mỹ sắc, tất cả các vị huynh đệ của hắn đều được hưởng phần, thái tử xưa nay tồn tại tâm tư riêng, luôn luôn mang mặt nạ ôn nhu nho nhã, hôm nay gặp được Đào Tiểu Vi, cũng lộ ra bản tính háo sắc.