Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 103: Huynh đệ 2

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửu Đĩnh chần chờ nói, "Gia, bọn họ là người của thái tử."Nhan Hi đôi mắt đẹp hẹp dài mị thành một đường cong, hắn không nên nhiều lời, Cửu Đỉnh cũng biết ý tứ chủ tử nhà mình. Nhan Hi biết người phía sau theo dõi hắn chính là ai, nhưng là bọn họ tự động đưa tới cửa, Duệ vương gia cho tới bây giờ sẽ không biết dùng hai chữ khách khí.Nếu Nhan Hi đã sớm quyết định, Cửu Đĩnh cũng yên lòng, hắn không tiếng động mà dừng lại cước bộ, bất động thanh sắc xâm nhập vào đoàn người, đem mấy người không biết sống chết kia thành mục tiêu mà tới gần.... . .Đào Tiểu Vi trong trí nhớ còn động lại là trên đường phố xá nhộn nhịp, lúc nàng mở mắt đã thấy mình ngủ yên trên giường.Sắc trời không rõ, nàng tiện tay lấy một kiện áo khoác khoác vào, người thiếu nữ khoanh chân ngồi, nỗ lực nhớ lại ngày hôm qua đến tột cùng là như thế nào trở lại vương phủ.Xem hoa đăng, chơi đoán chữ, ăn vặt, sau đó Cửu Đĩnh tới! sau đó . . .Không nhớ rõ.Sẽ không là ngủ ngay trên đường chứ, nhớ tới thật mất mặt a, Nhan Hi nhất định hội cười cho.May là hắn lúc nào cũng mặt lạnh, mặc dù là cười nhạo chắc cũng không biểu hiện rõ ràng, Đào Tiểu Vi thanh thản mà vỗ vỗ ngực, thở dài một ngụm.Hình ảnh thái tử lại nhảy ra, Đào Tiểu Vi nhíu chặt hai mày, lẩm bẩm nói, "Lại gặp được hắn, quả nhiên là thái tử điện hạ, dáng vẻ hắn rất gần gũi càng có vẻ ôn nhu, thật không thể tin được hắn cư nhiên cùng Người xấu là thân huynh đệ."Nàng trở mình ghé vào trên giường, Đào Tiểu Vi lùi về ổ chăn quyết định lại nằm xuống, "Kỳ quái, rõ ràng mới thấy qua hắn hai lần, vì sao luôn nghĩ quen thuộc như vậy, dường như là từ thật lâu trước đây đã biết rồi."Thiên Sương định tới gọi Đào Tiểu Vi rời giường thì nhìn thấy tiểu thư nhà nàng bưng chăn bông, trừng mắt to mỹ lệ mà đờ ra, ngơ ngác nhìn vào một điểm.Mặt của nàng đỏ như cua luộc, ánh mắt thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ, không phải bộ dáng thanh tỉnh hàng ngày.Vội vã để nước nóng trên bồn rửa mặt, Thiên Sương đi tới lo lắng xoa lên cái trán nàng, "Tiểu thư, người sắc mặt thoạt nhìn không thích hợp, có đúng hay không vì ngày hôm qua gió lạnh, bị cảm rồi?""Thiên Sương, ngươi thế nào tới sớm như vậy." Tiếng nói cũng vô tình mềm nhũn, Đào Tiểu Vi chột dạ mở mắt, không dám cùng Thiên Sương đối diện."Không có, mỗi ngày không phải đều là canh giờ này sao?"Thiên Sương vô cùng kinh ngạc thu hồi tay lại, không có nóng, thế nhưng vì sao nàng thấy tiểu thư ngày hôm nay rất kỳ quái?Dường như là sợ người biết được chuyện gì, ánh mắt cũng là không bình thường, nhìn chăm chăm một điểm.

Cửu Đĩnh chần chờ nói, "Gia, bọn họ là người của thái tử."

Nhan Hi đôi mắt đẹp hẹp dài mị
thành một đường cong, hắn không nên nhiều lời, Cửu Đỉnh cũng biết ý tứ
chủ tử nhà mình. Nhan Hi biết người phía sau theo dõi hắn chính là ai, nhưng là bọn họ tự động đưa tới cửa, Duệ vương
gia cho tới bây giờ sẽ không biết dùng hai chữ khách khí.

Nếu Nhan Hi đã sớm quyết định,
Cửu Đĩnh cũng yên lòng, hắn không tiếng động mà dừng lại cước bộ, bất
động thanh sắc xâm nhập vào đoàn người, đem mấy người không biết sống
chết kia thành mục tiêu mà tới gần.

... . .

Đào Tiểu Vi trong trí nhớ còn động lại là trên đường phố xá nhộn nhịp, lúc nàng mở mắt đã thấy mình ngủ yên trên giường.

Sắc trời không rõ, nàng tiện tay lấy một kiện áo khoác khoác vào, người thiếu nữ khoanh chân ngồi, nỗ
lực nhớ lại ngày hôm qua đến tột cùng là như thế nào trở lại vương phủ.

Xem hoa đăng, chơi đoán chữ, ăn vặt, sau đó Cửu Đĩnh tới! sau đó . . .

Không nhớ rõ.

Sẽ không là ngủ ngay trên đường chứ, nhớ tới thật mất mặt a, Nhan Hi nhất định hội cười cho.

May là hắn lúc nào cũng mặt
lạnh, mặc dù là cười nhạo chắc cũng không biểu hiện rõ ràng, Đào Tiểu Vi thanh thản mà vỗ vỗ ngực, thở dài một ngụm.

Hình ảnh thái tử lại nhảy ra, Đào
Tiểu Vi nhíu chặt hai mày, lẩm bẩm nói, "Lại gặp được hắn, quả nhiên là
thái tử điện hạ, dáng vẻ hắn rất gần gũi càng có vẻ ôn nhu, thật không
thể tin được hắn cư nhiên cùng Người xấu là thân huynh đệ."

Nàng trở mình ghé vào trên
giường, Đào Tiểu Vi lùi về ổ chăn quyết định lại nằm xuống, "Kỳ quái, rõ ràng mới thấy qua hắn hai lần, vì sao luôn nghĩ quen thuộc như vậy,
dường như là từ thật lâu trước đây đã biết rồi."

Thiên Sương định tới gọi Đào
Tiểu Vi rời giường thì nhìn thấy tiểu thư nhà nàng bưng chăn bông, trừng mắt to mỹ lệ mà đờ ra, ngơ ngác nhìn vào một điểm.

Mặt của nàng đỏ như cua luộc, ánh mắt thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ, không phải bộ dáng thanh tỉnh hàng ngày.

Vội vã để nước nóng trên bồn rửa mặt, Thiên Sương đi tới lo lắng xoa lên cái trán nàng, "Tiểu thư, người sắc mặt thoạt nhìn không thích hợp, có đúng hay không vì ngày hôm qua
gió lạnh, bị cảm rồi?"

"Thiên Sương, ngươi thế nào tới
sớm như vậy." Tiếng nói cũng vô tình mềm nhũn, Đào Tiểu Vi chột dạ mở
mắt, không dám cùng Thiên Sương đối diện.

"Không có, mỗi ngày không phải đều là canh giờ này sao?"

Thiên Sương vô cùng kinh ngạc thu hồi tay lại, không có nóng, thế nhưng vì sao nàng thấy tiểu thư ngày hôm nay rất kỳ quái?

Dường như là sợ người biết được chuyện gì, ánh mắt cũng là không bình thường, nhìn chăm chăm một điểm.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửu Đĩnh chần chờ nói, "Gia, bọn họ là người của thái tử."Nhan Hi đôi mắt đẹp hẹp dài mị thành một đường cong, hắn không nên nhiều lời, Cửu Đỉnh cũng biết ý tứ chủ tử nhà mình. Nhan Hi biết người phía sau theo dõi hắn chính là ai, nhưng là bọn họ tự động đưa tới cửa, Duệ vương gia cho tới bây giờ sẽ không biết dùng hai chữ khách khí.Nếu Nhan Hi đã sớm quyết định, Cửu Đĩnh cũng yên lòng, hắn không tiếng động mà dừng lại cước bộ, bất động thanh sắc xâm nhập vào đoàn người, đem mấy người không biết sống chết kia thành mục tiêu mà tới gần.... . .Đào Tiểu Vi trong trí nhớ còn động lại là trên đường phố xá nhộn nhịp, lúc nàng mở mắt đã thấy mình ngủ yên trên giường.Sắc trời không rõ, nàng tiện tay lấy một kiện áo khoác khoác vào, người thiếu nữ khoanh chân ngồi, nỗ lực nhớ lại ngày hôm qua đến tột cùng là như thế nào trở lại vương phủ.Xem hoa đăng, chơi đoán chữ, ăn vặt, sau đó Cửu Đĩnh tới! sau đó . . .Không nhớ rõ.Sẽ không là ngủ ngay trên đường chứ, nhớ tới thật mất mặt a, Nhan Hi nhất định hội cười cho.May là hắn lúc nào cũng mặt lạnh, mặc dù là cười nhạo chắc cũng không biểu hiện rõ ràng, Đào Tiểu Vi thanh thản mà vỗ vỗ ngực, thở dài một ngụm.Hình ảnh thái tử lại nhảy ra, Đào Tiểu Vi nhíu chặt hai mày, lẩm bẩm nói, "Lại gặp được hắn, quả nhiên là thái tử điện hạ, dáng vẻ hắn rất gần gũi càng có vẻ ôn nhu, thật không thể tin được hắn cư nhiên cùng Người xấu là thân huynh đệ."Nàng trở mình ghé vào trên giường, Đào Tiểu Vi lùi về ổ chăn quyết định lại nằm xuống, "Kỳ quái, rõ ràng mới thấy qua hắn hai lần, vì sao luôn nghĩ quen thuộc như vậy, dường như là từ thật lâu trước đây đã biết rồi."Thiên Sương định tới gọi Đào Tiểu Vi rời giường thì nhìn thấy tiểu thư nhà nàng bưng chăn bông, trừng mắt to mỹ lệ mà đờ ra, ngơ ngác nhìn vào một điểm.Mặt của nàng đỏ như cua luộc, ánh mắt thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ, không phải bộ dáng thanh tỉnh hàng ngày.Vội vã để nước nóng trên bồn rửa mặt, Thiên Sương đi tới lo lắng xoa lên cái trán nàng, "Tiểu thư, người sắc mặt thoạt nhìn không thích hợp, có đúng hay không vì ngày hôm qua gió lạnh, bị cảm rồi?""Thiên Sương, ngươi thế nào tới sớm như vậy." Tiếng nói cũng vô tình mềm nhũn, Đào Tiểu Vi chột dạ mở mắt, không dám cùng Thiên Sương đối diện."Không có, mỗi ngày không phải đều là canh giờ này sao?"Thiên Sương vô cùng kinh ngạc thu hồi tay lại, không có nóng, thế nhưng vì sao nàng thấy tiểu thư ngày hôm nay rất kỳ quái?Dường như là sợ người biết được chuyện gì, ánh mắt cũng là không bình thường, nhìn chăm chăm một điểm.

Chương 103: Huynh đệ 2