Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 109: Huynh đệ 8
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nói ra thật êm tai, bất quá đáng tiếc không có ý kiến xây dựng.Hoàng đế trong lòng không hài lòng, nhưng cũng không thể không lưu mặt mũi cho thái tử trước quần thần, hắn hàm hồ khen vài tiếng liền phất tay làm thái tử lui sang một bên.Hắn bị tửu sắc ăn mòn, giọng có chút khàn khan, uy nghiêm cũng chỉ phụt ra ở hai mắt, hắn quét ngang dưới chân mình, nhìn bên dưới các trọng thần quốc gia đều cúi đầu, đáng lẽ lúc này phải ngẩng cao đầu, tự tin tràn đầy vì hắn bày mưu tính kế.Một đám phế vật không dùng được, lúc đại sự do thời tiết thì líu ríu chỉ trích ông trời, hiện tại có việc, tất cả đều thành căm như hến, không rên một tiếng.Càng nhìn giận càng lớn, hoàng đế không có hăng hái nghị sự, vung tay lên để lão thái giám bên cạnh tuyên bố bãi triều mà vội vã trở về ngự thư phòng. Thái tử đi theo hoàng đế, liều mạng tự hỏi vừa rồi phụ hoàng hỏi hắn vấn đề, hắn trong lòng rõ ràng biết trên triều đình đáp án kia bất quá là tạm thời, lừa dối quá quan, hoàng đế tịnh không hài lòng, chờ một lát tới ngự thư phòng, hắn nhất định chuyện xưa nhắc lại, đến lúc đó nếu còn muốn có lệ, hắn sẽ tìm người đứng đầu giải quyết.Tới ngự thư phòng, cái mông còn không có tọa ổn, hoàng đế nổi giận đùng đùng đối bên cạnh lão thái giám nói, "Tuyên chỉ, lệnh thất hoàng tử Nhan Hi tới ngự thư phòng yết kiến."Bệnh thì uống thuốc, hoàng đế hiện tại tuy rằng tìm không được nguyên nhân làm hắn khó chịu, bất quá không quan hệ, hắn có "Vạn năng dược hoàn" (ý chỉ là Nhan Hi ca đó ^^)."Phụ hoàng, thất đệ chủ quản kinh đô và vùng lân cận, trên vai trọng trách phi thường quan trọng, lúc này không thích hợp đem chuyện này giao cho hắn?" Thái tử ôn nhu có ý thật tốt, giống như trên đời này người tốt nhất chỉ có ca ca này là hắn, vì Nhan Hi mà bênh vực."Thái tử!" Liếc mắt nhìn thấu hắn đang tìm cách, hoàng đế trọng trọng hừ lạnh, "Hiện tại không phải thời gian tranh giành tín nhiệm, chuyện này, không giao cho thất đệ ngươi, ngươi có khả năng xử lý tốt sao?"Đương nhiên có thể! Thái tử trong lòng không nói gì nhưng thật sự bên trong đang hò hét, bất quá bên mép nói, "Phụ hoàng giáo huấn rất đúng, bất quá người hiểu lầm ý nhi thần, thật sự là thất đệ bên ngoài cùng Ngụy quốc đại chiến năm năm, mới vừa về mấy tháng, thật không đành lòng để hắn thể lực chưa khôi phục toàn bộ, lại làm hắn trắng đêm không ngủ được."Hoàng đế thở dài, "Thân sinh ra trong đế vương, có mấy chuyện có thể tự mình nguyện ý? Thái tử chớ tính trẻ con, bản lĩnh thất đệ ngươi trẫm rõ ràng, điểm ấy việc nhỏ, không làm khó được hắn."
Nói ra thật êm tai, bất quá đáng tiếc không có ý kiến xây dựng.
Hoàng đế trong lòng không hài
lòng, nhưng cũng không thể không lưu mặt mũi cho thái tử trước quần
thần, hắn hàm hồ khen vài tiếng liền phất tay làm thái tử lui sang một
bên.
Hắn bị tửu sắc ăn mòn, giọng có
chút khàn khan, uy nghiêm cũng chỉ phụt ra ở hai mắt, hắn quét ngang
dưới chân mình, nhìn bên dưới các trọng thần quốc gia đều cúi đầu, đáng
lẽ lúc này phải ngẩng cao đầu, tự tin tràn đầy vì hắn bày mưu tính kế.
Một đám phế vật không dùng được, lúc đại sự do thời tiết thì líu ríu chỉ trích ông trời, hiện tại có
việc, tất cả đều thành căm như hến, không rên một tiếng.
Càng nhìn giận càng lớn, hoàng
đế không có hăng hái nghị sự, vung tay lên để lão thái giám bên cạnh
tuyên bố bãi triều mà vội vã trở về ngự thư phòng. Thái tử đi theo hoàng đế, liều mạng tự hỏi vừa rồi phụ hoàng hỏi hắn vấn đề, hắn trong lòng
rõ ràng biết trên triều đình đáp án kia bất quá là tạm thời, lừa dối quá quan, hoàng đế tịnh không hài lòng, chờ một lát tới ngự thư phòng, hắn
nhất định chuyện xưa nhắc lại, đến lúc đó nếu còn muốn có lệ, hắn sẽ tìm người đứng đầu giải quyết.
Tới ngự thư phòng, cái mông còn
không có tọa ổn, hoàng đế nổi giận đùng đùng đối bên cạnh lão thái giám
nói, "Tuyên chỉ, lệnh thất hoàng tử Nhan Hi tới ngự thư phòng yết kiến."
Bệnh thì uống thuốc, hoàng đế
hiện tại tuy rằng tìm không được nguyên nhân làm hắn khó chịu, bất quá
không quan hệ, hắn có "Vạn năng dược hoàn" (ý chỉ là Nhan Hi ca đó ^^).
"Phụ hoàng, thất đệ chủ quản
kinh đô và vùng lân cận, trên vai trọng trách phi thường quan trọng, lúc này không thích hợp đem chuyện này giao cho hắn?" Thái tử ôn nhu có ý
thật tốt, giống như trên đời này người tốt nhất chỉ có ca ca này là hắn, vì Nhan Hi mà bênh vực.
"Thái tử!" Liếc mắt nhìn thấu
hắn đang tìm cách, hoàng đế trọng trọng hừ lạnh, "Hiện tại không phải
thời gian tranh giành tín nhiệm, chuyện này, không giao cho thất đệ
ngươi, ngươi có khả năng xử lý tốt sao?"
Đương nhiên có thể! Thái tử
trong lòng không nói gì nhưng thật sự bên trong đang hò hét, bất quá bên mép nói, "Phụ hoàng giáo huấn rất đúng, bất quá người hiểu lầm ý nhi
thần, thật sự là thất đệ bên ngoài cùng Ngụy quốc đại chiến năm năm, mới vừa về mấy tháng, thật không đành lòng để hắn thể lực chưa khôi phục
toàn bộ, lại làm hắn trắng đêm không ngủ được."
Hoàng đế thở dài, "Thân sinh ra
trong đế vương, có mấy chuyện có thể tự mình nguyện ý? Thái tử chớ tính
trẻ con, bản lĩnh thất đệ ngươi trẫm rõ ràng, điểm ấy việc nhỏ, không
làm khó được hắn."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nói ra thật êm tai, bất quá đáng tiếc không có ý kiến xây dựng.Hoàng đế trong lòng không hài lòng, nhưng cũng không thể không lưu mặt mũi cho thái tử trước quần thần, hắn hàm hồ khen vài tiếng liền phất tay làm thái tử lui sang một bên.Hắn bị tửu sắc ăn mòn, giọng có chút khàn khan, uy nghiêm cũng chỉ phụt ra ở hai mắt, hắn quét ngang dưới chân mình, nhìn bên dưới các trọng thần quốc gia đều cúi đầu, đáng lẽ lúc này phải ngẩng cao đầu, tự tin tràn đầy vì hắn bày mưu tính kế.Một đám phế vật không dùng được, lúc đại sự do thời tiết thì líu ríu chỉ trích ông trời, hiện tại có việc, tất cả đều thành căm như hến, không rên một tiếng.Càng nhìn giận càng lớn, hoàng đế không có hăng hái nghị sự, vung tay lên để lão thái giám bên cạnh tuyên bố bãi triều mà vội vã trở về ngự thư phòng. Thái tử đi theo hoàng đế, liều mạng tự hỏi vừa rồi phụ hoàng hỏi hắn vấn đề, hắn trong lòng rõ ràng biết trên triều đình đáp án kia bất quá là tạm thời, lừa dối quá quan, hoàng đế tịnh không hài lòng, chờ một lát tới ngự thư phòng, hắn nhất định chuyện xưa nhắc lại, đến lúc đó nếu còn muốn có lệ, hắn sẽ tìm người đứng đầu giải quyết.Tới ngự thư phòng, cái mông còn không có tọa ổn, hoàng đế nổi giận đùng đùng đối bên cạnh lão thái giám nói, "Tuyên chỉ, lệnh thất hoàng tử Nhan Hi tới ngự thư phòng yết kiến."Bệnh thì uống thuốc, hoàng đế hiện tại tuy rằng tìm không được nguyên nhân làm hắn khó chịu, bất quá không quan hệ, hắn có "Vạn năng dược hoàn" (ý chỉ là Nhan Hi ca đó ^^)."Phụ hoàng, thất đệ chủ quản kinh đô và vùng lân cận, trên vai trọng trách phi thường quan trọng, lúc này không thích hợp đem chuyện này giao cho hắn?" Thái tử ôn nhu có ý thật tốt, giống như trên đời này người tốt nhất chỉ có ca ca này là hắn, vì Nhan Hi mà bênh vực."Thái tử!" Liếc mắt nhìn thấu hắn đang tìm cách, hoàng đế trọng trọng hừ lạnh, "Hiện tại không phải thời gian tranh giành tín nhiệm, chuyện này, không giao cho thất đệ ngươi, ngươi có khả năng xử lý tốt sao?"Đương nhiên có thể! Thái tử trong lòng không nói gì nhưng thật sự bên trong đang hò hét, bất quá bên mép nói, "Phụ hoàng giáo huấn rất đúng, bất quá người hiểu lầm ý nhi thần, thật sự là thất đệ bên ngoài cùng Ngụy quốc đại chiến năm năm, mới vừa về mấy tháng, thật không đành lòng để hắn thể lực chưa khôi phục toàn bộ, lại làm hắn trắng đêm không ngủ được."Hoàng đế thở dài, "Thân sinh ra trong đế vương, có mấy chuyện có thể tự mình nguyện ý? Thái tử chớ tính trẻ con, bản lĩnh thất đệ ngươi trẫm rõ ràng, điểm ấy việc nhỏ, không làm khó được hắn."