Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 126: Phong ba đã tới 5
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Còn chưa phản ứng, toàn bộ người nàng đã bị một cổ lực kéo vào một vòng ôm ấm ấp, cánh tay hắn như thiết không chút khách khí mà ôm chặt.Nàng kinh hô ra tiếng, "Người xấu, ta bị ngươi ôm nghẹn chết, buông ra."Hô hấp dồn dập từng ngụm lớn, Đào Tiểu Vi đầu gối lên vai Nhan Hi buồn bực, vừa rồi đến tột cùng là câu nói nào làm "long tâm" này đại kích động a....Hoàng đế cuồn cuộn không ngừng ban cho quà biếu, không chỉ ban thưởng phủ mới, còn bảo mấy nương nương trong cung chuẩn bị đồ cưới cho Đào Tiểu Vi, Nhan Hi bên này thì do quản gia toàn quyền lo liệu chuẩn bị đại lễ, còn hai người gần kết làm phu thê mới cũng không tránh được thần sắc chờ mong.Nhan Hi so với trước càng thêm bận rộn, sớm đi tối muộn mới về, từ sau đêm đó, Đào Tiểu Vi đã không nhớ rõ có bao nhiêu ngày thấy được mặt hắn.Mà chính nàng mỗi ngày ngoại trừ bị bắt thử các loại trang phục cùng trang sức thì Thiên Đồng cũng đều đặn dâng lên thứ nước đắng đen kinh khủng uy nàng uống, có người nói đây là thuốc dùng cho nữ tử sắp xuất giá, đó là bảo đảm thời gian tới có thể sinh bảo bối.Nàng vô pháp tưởng tượng mình khi mang thai trong tay lại cầm lấy sợi dây có chiếc cầu hoa đỏ (trái châu đỏ trong đám cưới cổ đại thường thấy á), gần đến đại hôn nàng càng phát sợ hãi, dường như mấy ngày sau bụng nàng sẽ liền phồng lên, sau đó, một ngày từ trong bụng sẽ chui ra mấy đứa nhỏ, duỗi thẳng cánh tay hướng Đào Tiểu Vi đối nàng gọi mẫu thân.Nhan Hi lại không gặp hình bóng, những chuyện này cũng chỉ hảo hảo nghẹn trong lòng, lặng lẽ mà nhẫn nại, lâu dần dáng tươi cười bình thường của nàng cũng không còn nữa.Mỗi khi Thiên Đồng đúng giờ bưng tới chén dược, nàng không phải đau đầu cũng đau lưng, liều mạng muốn chạy trốn thứ nước sẽ làm nàng sinh tiểu bảo bảo. Thế nhưng Thiên Đồng đã theo nàng rất nhiều năm, hầu như là nhìn nàng lớn lên, tâm tư này làm sao có thể qua được con mắt của Thiên Đồng."Tiên dược" mỗi ngày bưng tới, mỗi ngày uống xong, nàng vắt hết óc để có thể nhổ ra, nhưng chưa từng làm được.Cuối cùng vào một đêm, nàng thét lên mà tỉnh lại, trên trán tuôn ra mồ hôi hột, cũng vô pháp ngủ lại.Nàng luôn luôn mơ tới một đám tiểu bảo bảo giống hệt Nhan Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, từ xa xa ngóng nhìn nàng, thỉnh thoảng còn có thể ôm lấy chân của nàng gọi mẫu thân.Đào Tiểu Vi phi thường nhận rõ thân mình càng gầy gò, mới có vài ngày, hai má mủm mĩm đã gầy hơn trước nhưng dung mạo càng thêm thanh lệ.
Còn chưa phản
ứng, toàn bộ người nàng đã bị một cổ lực kéo vào một vòng ôm ấm ấp, cánh tay hắn như thiết không chút khách khí mà ôm chặt.
Nàng kinh hô ra tiếng, "Người xấu, ta bị ngươi ôm nghẹn chết, buông ra."
Hô hấp dồn dập từng ngụm lớn,
Đào Tiểu Vi đầu gối lên vai Nhan Hi buồn bực, vừa rồi đến tột cùng là
câu nói nào làm "long tâm" này đại kích động a.
...
Hoàng đế cuồn cuộn không ngừng
ban cho quà biếu, không chỉ ban thưởng phủ mới, còn bảo mấy nương nương
trong cung chuẩn bị đồ cưới cho Đào Tiểu Vi, Nhan Hi bên này thì do quản gia toàn quyền lo liệu chuẩn bị đại lễ, còn hai người gần kết làm phu
thê mới cũng không tránh được thần sắc chờ mong.
Nhan Hi so với trước càng thêm
bận rộn, sớm đi tối muộn mới về, từ sau đêm đó, Đào Tiểu Vi đã không nhớ rõ có bao nhiêu ngày thấy được mặt hắn.
Mà chính nàng mỗi ngày ngoại trừ bị bắt thử các loại trang phục cùng trang sức thì Thiên Đồng cũng đều
đặn dâng lên thứ nước đắng đen kinh khủng uy nàng uống, có người nói đây là thuốc dùng cho nữ tử sắp xuất giá, đó là bảo đảm thời gian tới có
thể sinh bảo bối.
Nàng vô pháp tưởng tượng mình khi mang thai trong tay lại cầm lấy sợi dây có chiếc cầu hoa đỏ (trái châu đỏ trong đám cưới cổ đại thường thấy á), gần đến đại hôn nàng càng phát sợ hãi, dường như mấy ngày sau bụng nàng sẽ liền phồng lên, sau đó, một ngày từ trong bụng sẽ chui ra mấy đứa
nhỏ, duỗi thẳng cánh tay hướng Đào Tiểu Vi đối nàng gọi mẫu thân.
Nhan Hi lại không gặp hình bóng, những chuyện này cũng chỉ hảo hảo nghẹn trong lòng, lặng lẽ mà nhẫn
nại, lâu dần dáng tươi cười bình thường của nàng cũng không còn nữa.
Mỗi khi Thiên Đồng đúng giờ bưng tới chén dược, nàng không phải đau đầu cũng đau lưng, liều mạng muốn
chạy trốn thứ nước sẽ làm nàng sinh tiểu bảo bảo. Thế nhưng Thiên Đồng
đã theo nàng rất nhiều năm, hầu như là nhìn nàng lớn lên, tâm tư này làm sao có thể qua được con mắt của Thiên Đồng.
"Tiên dược" mỗi ngày bưng tới, mỗi ngày uống xong, nàng vắt hết óc để có thể nhổ ra, nhưng chưa từng làm được.
Cuối cùng vào một đêm, nàng thét lên mà tỉnh lại, trên trán tuôn ra mồ hôi hột, cũng vô pháp ngủ lại.
Nàng luôn luôn mơ tới một đám
tiểu bảo bảo giống hệt Nhan Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, từ xa xa
ngóng nhìn nàng, thỉnh thoảng còn có thể ôm lấy chân của nàng gọi mẫu
thân.
Đào Tiểu Vi phi thường nhận rõ
thân mình càng gầy gò, mới có vài ngày, hai má mủm mĩm đã gầy hơn trước
nhưng dung mạo càng thêm thanh lệ.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Còn chưa phản ứng, toàn bộ người nàng đã bị một cổ lực kéo vào một vòng ôm ấm ấp, cánh tay hắn như thiết không chút khách khí mà ôm chặt.Nàng kinh hô ra tiếng, "Người xấu, ta bị ngươi ôm nghẹn chết, buông ra."Hô hấp dồn dập từng ngụm lớn, Đào Tiểu Vi đầu gối lên vai Nhan Hi buồn bực, vừa rồi đến tột cùng là câu nói nào làm "long tâm" này đại kích động a....Hoàng đế cuồn cuộn không ngừng ban cho quà biếu, không chỉ ban thưởng phủ mới, còn bảo mấy nương nương trong cung chuẩn bị đồ cưới cho Đào Tiểu Vi, Nhan Hi bên này thì do quản gia toàn quyền lo liệu chuẩn bị đại lễ, còn hai người gần kết làm phu thê mới cũng không tránh được thần sắc chờ mong.Nhan Hi so với trước càng thêm bận rộn, sớm đi tối muộn mới về, từ sau đêm đó, Đào Tiểu Vi đã không nhớ rõ có bao nhiêu ngày thấy được mặt hắn.Mà chính nàng mỗi ngày ngoại trừ bị bắt thử các loại trang phục cùng trang sức thì Thiên Đồng cũng đều đặn dâng lên thứ nước đắng đen kinh khủng uy nàng uống, có người nói đây là thuốc dùng cho nữ tử sắp xuất giá, đó là bảo đảm thời gian tới có thể sinh bảo bối.Nàng vô pháp tưởng tượng mình khi mang thai trong tay lại cầm lấy sợi dây có chiếc cầu hoa đỏ (trái châu đỏ trong đám cưới cổ đại thường thấy á), gần đến đại hôn nàng càng phát sợ hãi, dường như mấy ngày sau bụng nàng sẽ liền phồng lên, sau đó, một ngày từ trong bụng sẽ chui ra mấy đứa nhỏ, duỗi thẳng cánh tay hướng Đào Tiểu Vi đối nàng gọi mẫu thân.Nhan Hi lại không gặp hình bóng, những chuyện này cũng chỉ hảo hảo nghẹn trong lòng, lặng lẽ mà nhẫn nại, lâu dần dáng tươi cười bình thường của nàng cũng không còn nữa.Mỗi khi Thiên Đồng đúng giờ bưng tới chén dược, nàng không phải đau đầu cũng đau lưng, liều mạng muốn chạy trốn thứ nước sẽ làm nàng sinh tiểu bảo bảo. Thế nhưng Thiên Đồng đã theo nàng rất nhiều năm, hầu như là nhìn nàng lớn lên, tâm tư này làm sao có thể qua được con mắt của Thiên Đồng."Tiên dược" mỗi ngày bưng tới, mỗi ngày uống xong, nàng vắt hết óc để có thể nhổ ra, nhưng chưa từng làm được.Cuối cùng vào một đêm, nàng thét lên mà tỉnh lại, trên trán tuôn ra mồ hôi hột, cũng vô pháp ngủ lại.Nàng luôn luôn mơ tới một đám tiểu bảo bảo giống hệt Nhan Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, từ xa xa ngóng nhìn nàng, thỉnh thoảng còn có thể ôm lấy chân của nàng gọi mẫu thân.Đào Tiểu Vi phi thường nhận rõ thân mình càng gầy gò, mới có vài ngày, hai má mủm mĩm đã gầy hơn trước nhưng dung mạo càng thêm thanh lệ.