Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 139: Phòng tối mưu đồ bí mật 5
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trên cây, đó là lần thứ ba Đào Tiểu Vi gặp thái tử.Hai người là hoàn toàn không quen biết, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng, liên tiếp gặp nhau ba lần.Vì sao như thế?Còn có cảm giác không hiểu vô cùng quen thuộc chẳng biết từ đâu tới.Đào Tiểu Vi trở mình trên nhuyễn ghế, mặt chôn trong đệm mềm mại.Nàng bỗng nhiên chú ý tới một việc, từ sau khi gặp qua thái tử, hình ảnh mơ hồ mà trước đây nàng hay gặp liền tan biến đi. Gần đây nàng là trên cơ bản mỗi đêm đều ngủ thẳng tới bình minh, cho dù thỉnh thoảng có mộng, cũng không giống như trước, thái tử cũng không xuất hiện trong mộng nữa.Nàng đi tới trước bàn, bày ra giấy vẽ, cầm trong tay bút lông được làm bằng lông thỏ và sừng sơn dương, không cần phải nghĩ ngợi nàng vẽ những đường viền rồi lại dùng mực nước tô ra chi tiết.Bức tranh của nàng chính là thái tử, quần áo bạch sắc, tiêu sái tuấn dật, chỉ là trong bức tranh, mặt mày thái tử dần dần hiện ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng thông minh, nụ cười yếu ớt còn đọng ở khóe môi, ánh mắt hắn cũng nhàn nhạt, dường như trong thiên hạ chẳng có gì đáng để quan tâm.Đó không phải thái tử.Đào Tiểu Vi gấp lại bức tranh một cách tỉ mỉ, sau lại thở dài một hơi.Trong lúc bất tri bất giác, bức tranh chính là mang bóng dáng của Nhan Hi.Bọn họ là huynh đệ vốn có tướng mạo tương tự, chỉ là khí chất không giống nhau, một băng một hỏa, chưa bao giờ có thể nhận sai.Nếu như, Nhan Hi cũng có thể như thái tử, thu lại bộ mặt lạnh lẽo, tỏ ra tươi cười ấm áp, bộ dạng như thái tử cũng không phải không tốt.Nàng vẫn cho rằng trước đây thường mơ tới chính là thái tử, ngày hôm nay nàng mới biết, không phải, cho tới bây giờ cũng không phải là người xa lạ mà mới gặp mặt ba lần, liền đối với nàng quen thuộc.Trong mộng của nàng chính là Nhan Hi, là khuôn mặt mỉm cười của Nhan Hi, là tâm tình sản khoái của Nhan Hi, là bộ mặt khác của người đó mà từ trước tới giờ chưa từng cho nàng thấy – Duệ vương gia.Có thể, do nàng vẫn hy vọng Nhan Hi có thể lộ ra biểu tình như vậy cho nàng xem, ôn nhu tựa như ánh dương ấm áp làm tan băng lãnh lâu nay.Ngày ấy bỗng nhiên nhìn thấy thái tử như vậy, nàng liền một lúc không rõ phân biệt, nghĩ là cảnh trong mơ chân thật tồn tại.Hôm nay nàng đã phát hiện rồi, tất cả chỉ là nhầm lẫn về bên ngoài.Đào Tiểu Vi trong lòng nhẹ nhàng, nàng cười khúc khích chỉ chỉ vào đôi mắt băng lãnh của Nhan Hi trên bức tranh, "Người xấu, ngươi không cười một lần cho ta nhìn sao? Đều là ngươi làm mặt lạnh che giấu, hại ta nhận sai người a." Nàng cẩn cẩn dực dực đem bức tranh để lại chỗ cũ, dùng nghiên mực và sách vuốt hảo bốn góc.Trong ngực như có một khối đá nặng được thả xuống, là Nhan Hi...không phải thái tử.
Trên cây, đó là lần thứ ba Đào Tiểu Vi gặp thái tử.
Hai người là hoàn toàn không quen biết, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng, liên tiếp gặp nhau ba lần.
Vì sao như thế?
Còn có cảm giác không hiểu vô cùng quen thuộc chẳng biết từ đâu tới.
Đào Tiểu Vi trở mình trên nhuyễn ghế, mặt chôn trong đệm mềm mại.
Nàng bỗng nhiên chú ý tới một
việc, từ sau khi gặp qua thái tử, hình ảnh mơ hồ mà trước đây nàng hay
gặp liền tan biến đi. Gần đây nàng là trên cơ bản mỗi đêm đều ngủ thẳng
tới bình minh, cho dù thỉnh thoảng có mộng, cũng không giống như trước, thái tử cũng không xuất hiện trong mộng nữa.
Nàng đi tới trước bàn, bày ra
giấy vẽ, cầm trong tay bút lông được làm bằng lông thỏ và sừng sơn
dương, không cần phải nghĩ ngợi nàng vẽ những đường viền rồi lại dùng
mực nước tô ra chi tiết.
Bức tranh của nàng chính là thái tử, quần áo bạch sắc, tiêu sái tuấn dật, chỉ là trong bức tranh, mặt
mày thái tử dần dần hiện ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng thông
minh, nụ cười yếu ớt còn đọng ở khóe môi, ánh mắt hắn cũng nhàn nhạt,
dường như trong thiên hạ chẳng có gì đáng để quan tâm.
Đó không phải thái tử.
Đào Tiểu Vi gấp lại bức tranh một cách tỉ mỉ, sau lại thở dài một hơi.
Trong lúc bất tri bất giác, bức tranh chính là mang bóng dáng của Nhan Hi.
Bọn họ là huynh đệ vốn có tướng mạo tương tự, chỉ là khí chất không giống nhau, một băng một hỏa, chưa bao giờ có thể nhận sai.
Nếu như, Nhan Hi cũng có thể như thái tử, thu lại bộ mặt lạnh lẽo, tỏ ra tươi cười ấm áp, bộ dạng như
thái tử cũng không phải không tốt.
Nàng vẫn cho rằng trước đây
thường mơ tới chính là thái tử, ngày hôm nay nàng mới biết, không phải,
cho tới bây giờ cũng không phải là người xa lạ mà mới gặp mặt ba lần,
liền đối với nàng quen thuộc.
Trong mộng của nàng chính là Nhan
Hi, là khuôn mặt mỉm cười của Nhan Hi, là tâm tình sản khoái của Nhan
Hi, là bộ mặt khác của người đó mà từ trước tới giờ chưa từng cho nàng
thấy – Duệ vương gia.
Có thể, do nàng vẫn hy vọng Nhan Hi có thể lộ ra biểu tình như vậy cho nàng xem, ôn nhu tựa như ánh
dương ấm áp làm tan băng lãnh lâu nay.
Ngày ấy bỗng nhiên nhìn thấy thái tử như vậy, nàng liền một lúc không rõ phân biệt, nghĩ là cảnh trong mơ chân thật tồn tại.
Hôm nay nàng đã phát hiện rồi, tất cả chỉ là nhầm lẫn về bên ngoài.
Đào Tiểu Vi trong lòng nhẹ
nhàng, nàng cười khúc khích chỉ chỉ vào đôi mắt băng lãnh của Nhan Hi
trên bức tranh, "Người xấu, ngươi không cười một lần cho ta nhìn sao?
Đều là ngươi làm mặt lạnh che giấu, hại ta nhận sai người a." Nàng cẩn
cẩn dực dực đem bức tranh để lại chỗ cũ, dùng nghiên mực và sách vuốt
hảo bốn góc.
Trong ngực như có một khối đá nặng được thả xuống, là Nhan Hi...không phải thái tử.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trên cây, đó là lần thứ ba Đào Tiểu Vi gặp thái tử.Hai người là hoàn toàn không quen biết, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng, liên tiếp gặp nhau ba lần.Vì sao như thế?Còn có cảm giác không hiểu vô cùng quen thuộc chẳng biết từ đâu tới.Đào Tiểu Vi trở mình trên nhuyễn ghế, mặt chôn trong đệm mềm mại.Nàng bỗng nhiên chú ý tới một việc, từ sau khi gặp qua thái tử, hình ảnh mơ hồ mà trước đây nàng hay gặp liền tan biến đi. Gần đây nàng là trên cơ bản mỗi đêm đều ngủ thẳng tới bình minh, cho dù thỉnh thoảng có mộng, cũng không giống như trước, thái tử cũng không xuất hiện trong mộng nữa.Nàng đi tới trước bàn, bày ra giấy vẽ, cầm trong tay bút lông được làm bằng lông thỏ và sừng sơn dương, không cần phải nghĩ ngợi nàng vẽ những đường viền rồi lại dùng mực nước tô ra chi tiết.Bức tranh của nàng chính là thái tử, quần áo bạch sắc, tiêu sái tuấn dật, chỉ là trong bức tranh, mặt mày thái tử dần dần hiện ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng thông minh, nụ cười yếu ớt còn đọng ở khóe môi, ánh mắt hắn cũng nhàn nhạt, dường như trong thiên hạ chẳng có gì đáng để quan tâm.Đó không phải thái tử.Đào Tiểu Vi gấp lại bức tranh một cách tỉ mỉ, sau lại thở dài một hơi.Trong lúc bất tri bất giác, bức tranh chính là mang bóng dáng của Nhan Hi.Bọn họ là huynh đệ vốn có tướng mạo tương tự, chỉ là khí chất không giống nhau, một băng một hỏa, chưa bao giờ có thể nhận sai.Nếu như, Nhan Hi cũng có thể như thái tử, thu lại bộ mặt lạnh lẽo, tỏ ra tươi cười ấm áp, bộ dạng như thái tử cũng không phải không tốt.Nàng vẫn cho rằng trước đây thường mơ tới chính là thái tử, ngày hôm nay nàng mới biết, không phải, cho tới bây giờ cũng không phải là người xa lạ mà mới gặp mặt ba lần, liền đối với nàng quen thuộc.Trong mộng của nàng chính là Nhan Hi, là khuôn mặt mỉm cười của Nhan Hi, là tâm tình sản khoái của Nhan Hi, là bộ mặt khác của người đó mà từ trước tới giờ chưa từng cho nàng thấy – Duệ vương gia.Có thể, do nàng vẫn hy vọng Nhan Hi có thể lộ ra biểu tình như vậy cho nàng xem, ôn nhu tựa như ánh dương ấm áp làm tan băng lãnh lâu nay.Ngày ấy bỗng nhiên nhìn thấy thái tử như vậy, nàng liền một lúc không rõ phân biệt, nghĩ là cảnh trong mơ chân thật tồn tại.Hôm nay nàng đã phát hiện rồi, tất cả chỉ là nhầm lẫn về bên ngoài.Đào Tiểu Vi trong lòng nhẹ nhàng, nàng cười khúc khích chỉ chỉ vào đôi mắt băng lãnh của Nhan Hi trên bức tranh, "Người xấu, ngươi không cười một lần cho ta nhìn sao? Đều là ngươi làm mặt lạnh che giấu, hại ta nhận sai người a." Nàng cẩn cẩn dực dực đem bức tranh để lại chỗ cũ, dùng nghiên mực và sách vuốt hảo bốn góc.Trong ngực như có một khối đá nặng được thả xuống, là Nhan Hi...không phải thái tử.