Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 144: Vong quốc công chúa 4
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi đầu choáng váng mơ màng, toàn thân vô lực chuyển tỉnh.Đây là đâu?Xung quanh có cảm giác chấn động đã nói cho nàng biết, nàng đang ở trên một chiếc xe ngựa, thế nhưng, vì sao nàng lại ở chỗ này.Thân thể nặng nề, động một chút cũng khó khăn, Đào Tiểu Vi chống đỡ thân mình cố sức đứng lên, đầu lại thấy một trận choáng váng, nàng lại ngã trên nhuyễn điệm tiếp tục hôn mê.Lần thứ hai tỉnh lại thì Nhan Hi đã an vị bên cạnh nàng, trong tay cầm một quyển sách, nhìn chăm chú."Tỉnh rồi sao?" Tuy rằng chỉ là mới mở mắt nhưng đã bị hắn lập tức nhận thấy, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến."Người xấu, đầu ta đau quá." Nàng căn bản động cũng không dám động, toàn bộ đầu dường như bị bổ đôi.Ngón tay lạnh lẽo trụ ở hai bên huyệt thái dương của Đào Tiểu Vi, Nhan Hi dùng lực đạo không nhanh không chậm xoa bóp một hồi, giải trừ đau đớn cho nàng."Uống nước đi, ngươi ngủ lâu lắm rồi.""Chúng ta đây là đi nơi nào?""Lỗ quốc.""Không phải sau đại hôn mới xuất phát sao?""Tình huống ngoài dự kiến." Nhan Hi nâng nàng dậy, "Vi vi, ngươi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sao?"Trong đầu trống rỗng, ký ức cuối cùng của nàng là hình như đang lúc mặc thử mũ phượng và khăn quàng, sau đó nàng thấy Thiên Đồng cùng Thiên Sương trước mắt nàng tê liệt ngã xuống, không đợi kịp kinh hô ra tiếng, ngực nàng như bị gì đánh trúng, trước mắt liền đen lại bất tỉnh nhân sự."Có người ám toán, ý đồ đem ngươi mang đi." Nhan Hi ánh mắt hiện ra sát khí, "Ta truy đuổi hai ngày một đêm để ngăn lại xe ngựa, may là cản đúng lúc, bọn họ không có được cơ hội đem ngươi đi."Người nào lại có thể đem nàng ra từ Duệ vương phủ, Đào Tiểu Vi có chút hiếu kỳ, tuy rằng nàng thân là con tin, là người trực tiếp bị hại, bất quá cả quá trình điều hôn mê bất tỉnh, nên thật ra không có cảm giác lo sợ như Nhan Hi đã nghĩ."Là ai làm?" Nàng không thích Nhan Hi như vậy, biểu tình đằng đằng sát khí, nàng đưa lên ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa nơi giữa hai hàng lông mày của hắn."Người phái ra đều là tử sĩ, thấy chạy không thoát được, đều nuốt độc tự sát."Cá tính Nhan Hi vốn không phải im lặng để cho người ta đánh một quyền rồi mà còn có thể yên lặng nhẫn nại, Đào Tiểu Vi chính là vô cùng kinh ngạc, hiếm khi thấy hắn còn bình lặng trong trường hợp này, bên ngoài xe ngựa thanh âm Cửu Đĩnh vang lên."Gia, thân phận đối phương đã điều tra ra, không phải người của thái tử."Đào Tiểu Vi sợ run lên một chút, Nhan Hi thế nào hoài nghi là thái tử."Thuộc hạ đã phái người đuổi kịp, phán đoán sơ bộ là dư đản của Ngụy quốc lẻn vào vương phủ, muốn bắt tiểu thư - vương phi tương lai để kiềm chế Vương gia."
Đào Tiểu Vi đầu choáng váng mơ màng, toàn thân vô lực chuyển tỉnh.
Đây là đâu?
Xung quanh có cảm giác chấn động đã nói cho nàng biết, nàng đang ở trên một chiếc xe ngựa, thế nhưng, vì sao nàng lại ở chỗ này.
Thân thể nặng nề, động một chút
cũng khó khăn, Đào Tiểu Vi chống đỡ thân mình cố sức đứng lên, đầu lại
thấy một trận choáng váng, nàng lại ngã trên nhuyễn điệm tiếp tục hôn
mê.
Lần thứ hai tỉnh lại thì Nhan Hi đã an vị bên cạnh nàng, trong tay cầm một quyển sách, nhìn chăm chú.
"Tỉnh rồi sao?" Tuy rằng chỉ là mới mở mắt nhưng đã bị hắn lập tức nhận thấy, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến.
"Người xấu, đầu ta đau quá." Nàng căn bản động cũng không dám động, toàn bộ đầu dường như bị bổ đôi.
Ngón tay lạnh lẽo trụ ở hai bên
huyệt thái dương của Đào Tiểu Vi, Nhan Hi dùng lực đạo không nhanh không chậm xoa bóp một hồi, giải trừ đau đớn cho nàng."Uống nước đi, ngươi
ngủ lâu lắm rồi."
"Chúng ta đây là đi nơi nào?"
"Lỗ quốc."
"Không phải sau đại hôn mới xuất phát sao?"
"Tình huống ngoài dự kiến." Nhan Hi nâng nàng dậy, "Vi vi, ngươi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sao?"
Trong đầu trống rỗng, ký ức cuối cùng của nàng là hình như đang lúc mặc thử mũ phượng và khăn quàng, sau đó nàng thấy Thiên Đồng cùng Thiên Sương trước mắt nàng tê liệt ngã
xuống, không đợi kịp kinh hô ra tiếng, ngực nàng như bị gì đánh trúng,
trước mắt liền đen lại bất tỉnh nhân sự.
"Có người ám toán, ý đồ đem
ngươi mang đi." Nhan Hi ánh mắt hiện ra sát khí, "Ta truy đuổi hai ngày
một đêm để ngăn lại xe ngựa, may là cản đúng lúc, bọn họ không có được
cơ hội đem ngươi đi."
Người nào lại có thể đem nàng ra từ Duệ vương phủ, Đào Tiểu Vi có chút hiếu kỳ, tuy rằng nàng thân là
con tin, là người trực tiếp bị hại, bất quá cả quá trình điều hôn mê bất tỉnh, nên thật ra không có cảm giác lo sợ như Nhan Hi đã nghĩ.
"Là ai làm?" Nàng không thích
Nhan Hi như vậy, biểu tình đằng đằng sát khí, nàng đưa lên ngón tay nhỏ
nhắn xoa xoa nơi giữa hai hàng lông mày của hắn.
"Người phái ra đều là tử sĩ, thấy chạy không thoát được, đều nuốt độc tự sát."
Cá tính Nhan Hi vốn không phải
im lặng để cho người ta đánh một quyền rồi mà còn có thể yên lặng nhẫn
nại, Đào Tiểu Vi chính là vô cùng kinh ngạc, hiếm khi thấy hắn còn bình
lặng trong trường hợp này, bên ngoài xe ngựa thanh âm Cửu Đĩnh vang lên.
"Gia, thân phận đối phương đã điều tra ra, không phải người của thái tử."
Đào Tiểu Vi sợ run lên một chút, Nhan Hi thế nào hoài nghi là thái tử.
"Thuộc hạ đã phái người đuổi
kịp, phán đoán sơ bộ là dư đản của Ngụy quốc lẻn vào vương phủ, muốn bắt tiểu thư - vương phi tương lai để kiềm chế Vương gia."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi đầu choáng váng mơ màng, toàn thân vô lực chuyển tỉnh.Đây là đâu?Xung quanh có cảm giác chấn động đã nói cho nàng biết, nàng đang ở trên một chiếc xe ngựa, thế nhưng, vì sao nàng lại ở chỗ này.Thân thể nặng nề, động một chút cũng khó khăn, Đào Tiểu Vi chống đỡ thân mình cố sức đứng lên, đầu lại thấy một trận choáng váng, nàng lại ngã trên nhuyễn điệm tiếp tục hôn mê.Lần thứ hai tỉnh lại thì Nhan Hi đã an vị bên cạnh nàng, trong tay cầm một quyển sách, nhìn chăm chú."Tỉnh rồi sao?" Tuy rằng chỉ là mới mở mắt nhưng đã bị hắn lập tức nhận thấy, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến."Người xấu, đầu ta đau quá." Nàng căn bản động cũng không dám động, toàn bộ đầu dường như bị bổ đôi.Ngón tay lạnh lẽo trụ ở hai bên huyệt thái dương của Đào Tiểu Vi, Nhan Hi dùng lực đạo không nhanh không chậm xoa bóp một hồi, giải trừ đau đớn cho nàng."Uống nước đi, ngươi ngủ lâu lắm rồi.""Chúng ta đây là đi nơi nào?""Lỗ quốc.""Không phải sau đại hôn mới xuất phát sao?""Tình huống ngoài dự kiến." Nhan Hi nâng nàng dậy, "Vi vi, ngươi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sao?"Trong đầu trống rỗng, ký ức cuối cùng của nàng là hình như đang lúc mặc thử mũ phượng và khăn quàng, sau đó nàng thấy Thiên Đồng cùng Thiên Sương trước mắt nàng tê liệt ngã xuống, không đợi kịp kinh hô ra tiếng, ngực nàng như bị gì đánh trúng, trước mắt liền đen lại bất tỉnh nhân sự."Có người ám toán, ý đồ đem ngươi mang đi." Nhan Hi ánh mắt hiện ra sát khí, "Ta truy đuổi hai ngày một đêm để ngăn lại xe ngựa, may là cản đúng lúc, bọn họ không có được cơ hội đem ngươi đi."Người nào lại có thể đem nàng ra từ Duệ vương phủ, Đào Tiểu Vi có chút hiếu kỳ, tuy rằng nàng thân là con tin, là người trực tiếp bị hại, bất quá cả quá trình điều hôn mê bất tỉnh, nên thật ra không có cảm giác lo sợ như Nhan Hi đã nghĩ."Là ai làm?" Nàng không thích Nhan Hi như vậy, biểu tình đằng đằng sát khí, nàng đưa lên ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa nơi giữa hai hàng lông mày của hắn."Người phái ra đều là tử sĩ, thấy chạy không thoát được, đều nuốt độc tự sát."Cá tính Nhan Hi vốn không phải im lặng để cho người ta đánh một quyền rồi mà còn có thể yên lặng nhẫn nại, Đào Tiểu Vi chính là vô cùng kinh ngạc, hiếm khi thấy hắn còn bình lặng trong trường hợp này, bên ngoài xe ngựa thanh âm Cửu Đĩnh vang lên."Gia, thân phận đối phương đã điều tra ra, không phải người của thái tử."Đào Tiểu Vi sợ run lên một chút, Nhan Hi thế nào hoài nghi là thái tử."Thuộc hạ đã phái người đuổi kịp, phán đoán sơ bộ là dư đản của Ngụy quốc lẻn vào vương phủ, muốn bắt tiểu thư - vương phi tương lai để kiềm chế Vương gia."