Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 156: Lôi thôi thư sinh

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Ba người lại đi trở về Liêu thành, Cửu Đĩnh đã tìm một tiểu viện không lớn lắm trụ lại.Nhan Hi đi sớm về muộn nên Cửu Đĩnh bị bắt lưu lại hầu hạ bên cạnh Đào Tiểu Vi.Miễn cho không phải nàng trốn đi mà là bị người cướp đi.Cửu Đĩnh đối với việc lần này nơm nớp lo sợ, không phải nói Đào Tiểu Vi có bao nhiêu khó khăn để hầu hạ nhưng thật sự là bị khẩu khí khi hạ lệnh của Nhan Hi dọa không nhẹ.Nếu như có nửa điểm sai lầm liền muốn hắn đem đầu tới gặp.Đào Tiểu Vi rời khỏi vương phủ, không bị quản thúc, dần dần hiện ra thiên tính hoạt bát, một hồi nhìn lén chim non trên cây, một lát lại muốn nấu dược thiện, chơi vài ngày tâm tình linh hoạt hẳn lên, đối mặt với thế giới bên ngoài tràn ngập hiếu kỳ.Không có sự đồng ý của Nhan Hi, Cửu Đĩnh chỉ có thể ngăn cản, trăm phương nghìn kế mà mượn cớ không cho Đào Tiểu Vi xuất môn, tuy rằng bọn họ đã đánh lạc hướng mọi thế lực chú ý đến Lỗ quốc, nhưng cũng khó bảo toàn bên trong thành còn tai vách mạch rừng, vạn nhất không may đụng tới sẽ thêm phiền phức.Đã muộn đến thời gian dùng cơm, Đào Tiểu Vi oán hận đã nhịn vài ngày nay rốt cục bộc phát, "Vương gia đâu, hắn đã ba ngày không trở về, bảo rằng mang ta đi lữ hành, thế nhưng chính hắn cái bóng cũng không gặp, Cửu Đĩnh, ta cũng muốn đi ra ngoài ngoạn, ngươi không được ngăn cản, bằng không ta ngay cả ngươi cũng không nể mặt."Nàng là đang dùng thân phận tiểu thư ra lệnh cho hắn, chống tay lên thắt lưng, hùng hổ trừng mắt với thị vệ nhỏ bé tội nghiệp."Tiểu thư, Gia đi ra ngoài là có việc, huống chi ở đây không phải là kinh thành, lại có người đang âm thầm có ý đồ gây rối, vạn nhất xảy ra nguy hiểm, thuộc hạ có mười cái đầu, cũng không đảm đương nổi cùng Vương Gia." Cửu Đĩnh trọng trọng thở dài.Từ trong lòng lấy ra bộ râu giả, Đào Tiểu Vi cười hề hề, "Cho ta một bộ nam trang, ta đem bộ râu này dán lên, đảm bảo không ai nhận ra ta."Cửu Đĩnh không thể làm được gì, thật lâu mới nói, "Tiểu thư, chúng ta chỉ đi một vòng bên ngoài, người phẫn nam trang, hơn nữa người còn phải đáp ứng thuộc hạ là đi ra ngoài tất cả đều nghe theo thuộc hạ."Đào Tiểu Vi không chút do dự gật đầu đáp ứng, tâm tình vui vẻ đi vào phòng thay trang phục.Một lát sau, một tên nam tử không cao lắm, da ngăm đen, trên mặt còn có râu mép dài lôi thôi, từ trong phòng đi ra, lông mày rậm lệch xuống dưới, một cặp mắt to như lưu ly cũng bị râu tóc dài che khuất, quần áo lôi thôi đi tới bên cạnh Cửu Đĩnh, đắc ý dạo qua một vòng, tận lực đè nặng tiếng nói hỏi, "Vị huynh đệ này, nhìn qua rất tuấn tú lạicó dáng dấp phong lưu phóng khoáng a"

Ba người lại đi trở về Liêu thành, Cửu Đĩnh đã tìm một tiểu viện không lớn lắm trụ lại.

Nhan Hi đi sớm về muộn nên Cửu Đĩnh bị bắt lưu lại hầu hạ bên cạnh Đào Tiểu Vi.

Miễn cho không phải nàng trốn đi mà là bị người cướp đi.

Cửu Đĩnh đối với việc lần này
nơm nớp lo sợ, không phải nói Đào Tiểu Vi có bao nhiêu khó khăn để hầu
hạ nhưng thật sự là bị khẩu khí khi hạ lệnh của Nhan Hi dọa không nhẹ.

Nếu như có nửa điểm sai lầm liền muốn hắn đem đầu tới gặp.

Đào Tiểu Vi rời khỏi vương phủ,
không bị quản thúc, dần dần hiện ra thiên tính hoạt bát, một hồi nhìn
lén chim non trên cây, một lát lại muốn nấu dược thiện, chơi vài ngày
tâm tình linh hoạt hẳn lên, đối mặt với thế giới bên ngoài tràn ngập
hiếu kỳ.

Không có sự đồng ý của Nhan Hi,
Cửu Đĩnh chỉ có thể ngăn cản, trăm phương nghìn kế mà mượn cớ không cho
Đào Tiểu Vi xuất môn, tuy rằng bọn họ đã đánh lạc hướng mọi thế lực chú ý đến Lỗ quốc, nhưng cũng khó bảo toàn bên trong thành còn tai vách mạch
rừng, vạn nhất không may đụng tới sẽ thêm phiền phức.

Đã muộn đến thời gian dùng cơm,
Đào Tiểu Vi oán hận đã nhịn vài ngày nay rốt cục bộc phát, "Vương gia
đâu, hắn đã ba ngày không trở về, bảo rằng mang ta đi lữ hành, thế nhưng chính hắn cái bóng cũng không gặp, Cửu Đĩnh, ta cũng muốn đi ra ngoài
ngoạn, ngươi không được ngăn cản, bằng không ta ngay cả ngươi cũng không nể mặt."

Nàng là đang dùng thân phận tiểu thư ra lệnh cho hắn, chống tay lên thắt lưng, hùng hổ trừng mắt với thị vệ nhỏ bé tội nghiệp.

"Tiểu thư, Gia đi ra ngoài là có việc, huống chi ở đây không phải là kinh thành, lại có người đang âm
thầm có ý đồ gây rối, vạn nhất xảy ra nguy hiểm, thuộc hạ có mười cái
đầu, cũng không đảm đương nổi cùng Vương Gia." Cửu Đĩnh trọng trọng thở
dài.

Từ trong lòng lấy ra bộ râu giả, Đào Tiểu Vi cười hề hề, "Cho ta một bộ nam trang, ta đem bộ râu này dán lên, đảm bảo không ai nhận ra ta."

Cửu Đĩnh không thể làm được gì,
thật lâu mới nói, "Tiểu thư, chúng ta chỉ đi một vòng bên ngoài, người
phẫn nam trang, hơn nữa người còn phải đáp ứng thuộc hạ là đi ra ngoài
tất cả đều nghe theo thuộc hạ."

Đào Tiểu Vi không chút do dự gật đầu đáp ứng, tâm tình vui vẻ đi vào phòng thay trang phục.

Một lát sau, một tên nam tử
không cao lắm, da ngăm đen, trên mặt còn có râu mép dài lôi thôi, từ
trong phòng đi ra, lông mày rậm lệch xuống dưới, một cặp mắt to như lưu
ly cũng bị râu tóc dài che khuất, quần áo lôi thôi đi tới bên cạnh Cửu
Đĩnh, đắc ý dạo qua một vòng, tận lực đè nặng tiếng nói hỏi, "Vị huynh
đệ này, nhìn qua rất tuấn tú lạicó dáng dấp phong lưu phóng khoáng a"

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Ba người lại đi trở về Liêu thành, Cửu Đĩnh đã tìm một tiểu viện không lớn lắm trụ lại.Nhan Hi đi sớm về muộn nên Cửu Đĩnh bị bắt lưu lại hầu hạ bên cạnh Đào Tiểu Vi.Miễn cho không phải nàng trốn đi mà là bị người cướp đi.Cửu Đĩnh đối với việc lần này nơm nớp lo sợ, không phải nói Đào Tiểu Vi có bao nhiêu khó khăn để hầu hạ nhưng thật sự là bị khẩu khí khi hạ lệnh của Nhan Hi dọa không nhẹ.Nếu như có nửa điểm sai lầm liền muốn hắn đem đầu tới gặp.Đào Tiểu Vi rời khỏi vương phủ, không bị quản thúc, dần dần hiện ra thiên tính hoạt bát, một hồi nhìn lén chim non trên cây, một lát lại muốn nấu dược thiện, chơi vài ngày tâm tình linh hoạt hẳn lên, đối mặt với thế giới bên ngoài tràn ngập hiếu kỳ.Không có sự đồng ý của Nhan Hi, Cửu Đĩnh chỉ có thể ngăn cản, trăm phương nghìn kế mà mượn cớ không cho Đào Tiểu Vi xuất môn, tuy rằng bọn họ đã đánh lạc hướng mọi thế lực chú ý đến Lỗ quốc, nhưng cũng khó bảo toàn bên trong thành còn tai vách mạch rừng, vạn nhất không may đụng tới sẽ thêm phiền phức.Đã muộn đến thời gian dùng cơm, Đào Tiểu Vi oán hận đã nhịn vài ngày nay rốt cục bộc phát, "Vương gia đâu, hắn đã ba ngày không trở về, bảo rằng mang ta đi lữ hành, thế nhưng chính hắn cái bóng cũng không gặp, Cửu Đĩnh, ta cũng muốn đi ra ngoài ngoạn, ngươi không được ngăn cản, bằng không ta ngay cả ngươi cũng không nể mặt."Nàng là đang dùng thân phận tiểu thư ra lệnh cho hắn, chống tay lên thắt lưng, hùng hổ trừng mắt với thị vệ nhỏ bé tội nghiệp."Tiểu thư, Gia đi ra ngoài là có việc, huống chi ở đây không phải là kinh thành, lại có người đang âm thầm có ý đồ gây rối, vạn nhất xảy ra nguy hiểm, thuộc hạ có mười cái đầu, cũng không đảm đương nổi cùng Vương Gia." Cửu Đĩnh trọng trọng thở dài.Từ trong lòng lấy ra bộ râu giả, Đào Tiểu Vi cười hề hề, "Cho ta một bộ nam trang, ta đem bộ râu này dán lên, đảm bảo không ai nhận ra ta."Cửu Đĩnh không thể làm được gì, thật lâu mới nói, "Tiểu thư, chúng ta chỉ đi một vòng bên ngoài, người phẫn nam trang, hơn nữa người còn phải đáp ứng thuộc hạ là đi ra ngoài tất cả đều nghe theo thuộc hạ."Đào Tiểu Vi không chút do dự gật đầu đáp ứng, tâm tình vui vẻ đi vào phòng thay trang phục.Một lát sau, một tên nam tử không cao lắm, da ngăm đen, trên mặt còn có râu mép dài lôi thôi, từ trong phòng đi ra, lông mày rậm lệch xuống dưới, một cặp mắt to như lưu ly cũng bị râu tóc dài che khuất, quần áo lôi thôi đi tới bên cạnh Cửu Đĩnh, đắc ý dạo qua một vòng, tận lực đè nặng tiếng nói hỏi, "Vị huynh đệ này, nhìn qua rất tuấn tú lạicó dáng dấp phong lưu phóng khoáng a"

Chương 156: Lôi thôi thư sinh