Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 211: Động phòng hoa chúc 1

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đêm động phòng hoa chúc.Vừa vào cửa, Đào Tiểu Vi liền la hét muốn tháo xuống hồng sa, trên đời này không phải tân nương tử nào cũng xấu hổ ngượng ngùng ngồi chờ đợi tân lang đến xốc lên hồng sa, nào dám nhiều lời nửa câu. Nhưng Đào Tiểu Vi đâu có cái kiên nhẫn kia mà giả vờ ngượng, nàng hiện tại là hận không thể giúp Nhan Hi tháo nhanh xuống.Trên đầu là mũ phượng đính ngọc đá đẹp đẽ quý giá, nhưng thực sự nặng chết người a, Đào Tiểu Vi chỉ cảm thấy một cổ đau nhức sắp chết, liền ngẩng đầu cũng phải nhờ đến hai tay nâng lên, tất nhiên nàng không muốn cứ phải cúi đầu mà đi."Người xấu, ngươi còn chờ cái gì, nhanh lên một chút tháo xuống a." Đào Tiểu Vi ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, toàn thân dường như có đầy con kiến nhỏ quấy rầy, ngồi cũng không ổn cứ hết quay bên này lại chạm bên kia."Ân." Nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, Nhan Hi liền tiến lên.Vài giọt máu theo cổ tay hắn chảy xuống, đó là mới vừa rồi cùng quốc sư Tô Bối Nhi đánh với nhau, không cẩn thận bị thương đến, Nhan Hi đã thật lâu không có bị thương, nếu không phải tay mới vừa chạm đến đòn cân trong khay, hắn hầu như đã quên. (Đòn cân : dụng cụ xốc lên khăn hồng của tân nương)Đào Tiểu Vi đang cúi đầu nhìn hài, bỗng nhiên từ một khe nhỏ khi Nhan Hi xốc lên hồng sa, nàng thấy được trên hài Nhan Hi có vài giọt tím sắc, miệng nàng lầm bầm, rốt cục cũng không biết suy nghĩ cái gì.Vài giọt máu hồng rơi vào bên chân hắn, còn có vài giọt khác rơi trên hài của Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi.Hắn bị thương rồi?Bị thương ở đâu?Không đợi nàng vội hỏi ra, đòn cân màu vàng rực rỡ đã vươn đến, đẩy ra hồng sa mỏng mảnh từ sáng sớm đã ở trên đầu Đào Tiểu Vi. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo hoảng hốt, đôi mắt trong suốt khóa chặt Nhan Hi, không đợi hắn nói cướp lời, "Người xấu, ngươi bị thương sao? ở chỗ nào?""Không có việc gì." Khóe môi dạng ra nụ cười nhẹ, những ngón tay lạnh lẽo vỗ về gương mặt hồng hồng của nàng, "Ngươi hôm nay thật xinh đẹp."Hai tay nắm lấy bàn tay to của Nhan Hi, thuận thế hướng về phía trước đẩy lên tay áo rộng, một loạt vết thương cùng dấu răng xuất hiện trước mắt Đào Tiểu Vi, đôi mắt nàng trong nháy mắt đã ươn ướt, nàng còn nhớ rõ, đây là những dấu răng nàng để lại, đã thật lâu trước đó, khi nàng còn là một tiểu hài tử chỉ cao đến hông Nhan Hi.

Đêm động phòng hoa chúc.

Vừa vào cửa, Đào Tiểu Vi liền la hét muốn tháo xuống hồng sa, trên đời này không phải tân nương tử nào
cũng xấu hổ ngượng ngùng ngồi chờ đợi tân lang đến xốc lên hồng sa, nào
dám nhiều lời nửa câu. Nhưng Đào Tiểu Vi đâu có cái kiên nhẫn kia mà giả vờ ngượng, nàng hiện tại là hận không thể giúp Nhan Hi tháo nhanh
xuống.

Trên đầu là mũ phượng đính ngọc
đá đẹp đẽ quý giá, nhưng thực sự nặng chết người a, Đào Tiểu Vi chỉ cảm
thấy một cổ đau nhức sắp chết, liền ngẩng đầu cũng phải nhờ đến hai tay
nâng lên, tất nhiên nàng không muốn cứ phải cúi đầu mà đi.

"Người xấu, ngươi còn chờ cái
gì, nhanh lên một chút tháo xuống a." Đào Tiểu Vi ngồi ngay ngắn trên
giường hỉ, toàn thân dường như có đầy con kiến nhỏ quấy rầy, ngồi cũng
không ổn cứ hết quay bên này lại chạm bên kia.

"Ân." Nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, Nhan Hi liền tiến lên.

Vài giọt máu theo cổ tay hắn
chảy xuống, đó là mới vừa rồi cùng quốc sư Tô Bối Nhi đánh với nhau,
không cẩn thận bị thương đến, Nhan Hi đã thật lâu không có bị thương,
nếu không phải tay mới vừa chạm đến đòn cân trong khay, hắn hầu như đã
quên. (Đòn cân : dụng cụ xốc lên khăn hồng của tân nương)

Đào Tiểu Vi đang cúi đầu nhìn
hài, bỗng nhiên từ một khe nhỏ khi Nhan Hi xốc lên hồng sa, nàng thấy
được trên hài Nhan Hi có vài giọt tím sắc, miệng nàng lầm bầm, rốt cục
cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Vài giọt máu hồng rơi vào bên chân hắn, còn có vài giọt khác rơi trên hài của Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi.

Hắn bị thương rồi?

Bị thương ở đâu?

Không đợi nàng vội hỏi ra, đòn
cân màu vàng rực rỡ đã vươn đến, đẩy ra hồng sa mỏng mảnh từ sáng sớm đã ở trên đầu Đào Tiểu Vi. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo hoảng hốt,
đôi mắt trong suốt khóa chặt Nhan Hi, không đợi hắn nói cướp lời, "Người xấu, ngươi bị thương sao? ở chỗ nào?"

"Không có việc gì." Khóe môi
dạng ra nụ cười nhẹ, những ngón tay lạnh lẽo vỗ về gương mặt hồng hồng
của nàng, "Ngươi hôm nay thật xinh đẹp."

Hai tay nắm lấy bàn tay to của
Nhan Hi, thuận thế hướng về phía trước đẩy lên tay áo rộng, một loạt vết thương cùng dấu răng xuất hiện trước mắt Đào Tiểu Vi, đôi mắt nàng
trong nháy mắt đã ươn ướt, nàng còn nhớ rõ, đây là những dấu răng nàng
để lại, đã thật lâu trước đó, khi nàng còn là một tiểu hài tử chỉ cao
đến hông Nhan Hi.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đêm động phòng hoa chúc.Vừa vào cửa, Đào Tiểu Vi liền la hét muốn tháo xuống hồng sa, trên đời này không phải tân nương tử nào cũng xấu hổ ngượng ngùng ngồi chờ đợi tân lang đến xốc lên hồng sa, nào dám nhiều lời nửa câu. Nhưng Đào Tiểu Vi đâu có cái kiên nhẫn kia mà giả vờ ngượng, nàng hiện tại là hận không thể giúp Nhan Hi tháo nhanh xuống.Trên đầu là mũ phượng đính ngọc đá đẹp đẽ quý giá, nhưng thực sự nặng chết người a, Đào Tiểu Vi chỉ cảm thấy một cổ đau nhức sắp chết, liền ngẩng đầu cũng phải nhờ đến hai tay nâng lên, tất nhiên nàng không muốn cứ phải cúi đầu mà đi."Người xấu, ngươi còn chờ cái gì, nhanh lên một chút tháo xuống a." Đào Tiểu Vi ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, toàn thân dường như có đầy con kiến nhỏ quấy rầy, ngồi cũng không ổn cứ hết quay bên này lại chạm bên kia."Ân." Nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, Nhan Hi liền tiến lên.Vài giọt máu theo cổ tay hắn chảy xuống, đó là mới vừa rồi cùng quốc sư Tô Bối Nhi đánh với nhau, không cẩn thận bị thương đến, Nhan Hi đã thật lâu không có bị thương, nếu không phải tay mới vừa chạm đến đòn cân trong khay, hắn hầu như đã quên. (Đòn cân : dụng cụ xốc lên khăn hồng của tân nương)Đào Tiểu Vi đang cúi đầu nhìn hài, bỗng nhiên từ một khe nhỏ khi Nhan Hi xốc lên hồng sa, nàng thấy được trên hài Nhan Hi có vài giọt tím sắc, miệng nàng lầm bầm, rốt cục cũng không biết suy nghĩ cái gì.Vài giọt máu hồng rơi vào bên chân hắn, còn có vài giọt khác rơi trên hài của Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi.Hắn bị thương rồi?Bị thương ở đâu?Không đợi nàng vội hỏi ra, đòn cân màu vàng rực rỡ đã vươn đến, đẩy ra hồng sa mỏng mảnh từ sáng sớm đã ở trên đầu Đào Tiểu Vi. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo hoảng hốt, đôi mắt trong suốt khóa chặt Nhan Hi, không đợi hắn nói cướp lời, "Người xấu, ngươi bị thương sao? ở chỗ nào?""Không có việc gì." Khóe môi dạng ra nụ cười nhẹ, những ngón tay lạnh lẽo vỗ về gương mặt hồng hồng của nàng, "Ngươi hôm nay thật xinh đẹp."Hai tay nắm lấy bàn tay to của Nhan Hi, thuận thế hướng về phía trước đẩy lên tay áo rộng, một loạt vết thương cùng dấu răng xuất hiện trước mắt Đào Tiểu Vi, đôi mắt nàng trong nháy mắt đã ươn ướt, nàng còn nhớ rõ, đây là những dấu răng nàng để lại, đã thật lâu trước đó, khi nàng còn là một tiểu hài tử chỉ cao đến hông Nhan Hi.

Chương 211: Động phòng hoa chúc 1